Tuấn Hồ

Chương 33



Anh không biết thôi hắn là người điên, một khi chọc giận hắn anh căn bản không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì……」Cô bật thốt lên vội la lên.

「 Hắn là người điên em còn muốn gả cho hắn? Vì sao?」 Hắn căm tức nhìn cô.

「 Em……」 Cô ngẩn ra không biết đáp trả như thế nap2.

「 Chẳng lẽ…… hắn uy hiếp em?」 Hắn rùng mình một cái.

「 Không có,anh đừng có đoán mò, hắn không có uy hiếp em, hắn……」 Cô cực lực muốn phủ nhận.

Cô càng muốn phản bác, hắn liền càng khẳng định phỏng đoán của mình.

「 Hắn dùng bạo lực uy hiếp em, dùng mạng của anh làm điều kiện bức em kết hôn với hắn, đúng không?」 Hắn lạnh lùng nói.

「 Không phải…… Là em cam tâm tình nguyện……」 Cô khó khăn nói.

「 Đủ rồi! Đừng nói dối nữa!」 Hắn hét lớn một tiếng.

Cô ngẩn ngơ không nói gì nhìn hắn.

「 Lưu Chí Tuyên là dạng người như thế nào anh đã sớm biết, bạn gái trước kia của hắn không bị thương thì chính là tàn phế, hắn trời sinh chính là cuồng ngược đãi, lấy thống khổ người khác làm niềm vui, chỉ cần phụ nữ được hắn coi trọng đều không có kết cục tốt. Hắn lần này xem em trở thành mục tiêu, nếu em thật sự gả cho hắn, tuyệt đối sống không tốt.」 Hắn bắt được tay cổ tay cô, thần sắc ngưng trọng nói. Tính tình của Lưu Chí Tuyên cũng không lương thiện bằng Hồ Nhi.

Cô nghe được trong lòng đối với Lưu Chí Tuyên càng thêm hoảng sợ, nhưng mà càng biết hắn xấu xa, cô càng không thể để cho La Ẩn bởi vì cô mà xung đột với Lưu Chí Tuyên.

「 Được, cho dù hắn là thằng khốn, cho dù em không kết hôn với hắn, em cũng không thể sống cùng một chỗ với anh.」 Cô lớn tiếng nói.

「 vì sao không thể?」 Hắn nhíu mày hỏi.

「 Bởi vì…… em không yêu anh.」 Cô hít một hơi lạnh lùng nói.

「 Nói lại lần nữa xem.」 Hắn trừng mắt cô.

「 Em không yêu anh, nghe không hiểu sao? Muốn em nói một ngàn lần cũng vậy, em làm sao có thể yêu một con hồ ly? Căn bản không thể nha……」 Cô trừng mắt nhìn ngược lại hắn.

Hắn không đợi cônói xong, chế trụ sau gáy của cô, đem cô kéo về phía trước, trực tiếp lấy môi mình ngăn chặn cái miệng không ngừng nói dối kia.

「 A!」Cô kinh hãi hổn hển đẩy hắn ra, khẩn trương hét lớn:「 Đừng chạm vào em! Vạn nhất lại thúc dục Phong hồn châm, anh muốn mình đau đến chết đi sống lại sao…..」

「 Cứ để cho nó đau đi! Anh không cần.」 Hắn nhìn chằm chằm vào cô, hừ nhẹ nói.

「 Anh làm sao có thể không cần nha? Sắc mặt đau đớn của mình vừa rồi chính anh không biết đó thôi……」 Dưới tình thế cấp bách ngữ khí của cô lộ vẻ lo lắng.

「 Nhưng mà nếu bởi vậy có thể thấy em đau lòng vì anh, thì anh tình nguyện đau thêm vài lần nửa.」 Hắn si tình nhìn cô, nhẹ giọng nói.

「 Anh……」 Cô lại là tức giận còn có cảm động, một câu cũng nói không nên lời.

Ngốc tử này……

「 Anh không sợ bị phong hồn phách, anh chỉ sợ em chán ghét vứt bỏ anh.Nếu có thể sử dụng hồn phách của anh đổi lấy tình yêu của anh, cho dù trọn đời phải ở trong bóng tối, anh cũng không oán.」.

Cô muốn khóc.

La Ẩn nhất định không biết có thể nói ra những lời như vậy, hắn kỳ thật đã muốn là một con người không hơn không kém……

Thế gian này có rất ít người đàn ông nào si tình……

「 Đi theo anh đi! Uyển Thanh, đừng lãng phí sinh mệnh lẫn nhau nữa,anh tin tưởng em và anh đều là giống nhau,có đúng hay không?」 Hắn dịu dàng thuyết phục, chỉ hy vọng cô dứt bỏ cố kỵ toàn tâm yêu hắn một lần.

Cô có chút dao động, tình yêu đang ngọt ngào vẫy tay với cô,cô thật muốn liều lĩnh ôm ấp hắn, có lẽ giống như hắn nói, tình yêu thật sự không nhất định liên quan đến diện mạo, chỉ cần có thể liền tâm, một ngày cũng đã đủ……

Nhưng ý niệm này trong đầu vừa mới quật khởi, ngoài cửa liền truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập, tiếp theo cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Lưu Chí Tuyên xanh mặt đưa theo người làm đi đến.

Sắc mặt của cô lại lần nữa trở nên tái mét, tim vốn bồng bền vừa vặn ngã xuống vực sâu.

「 Các ngươi là đôi cẩu nam nữ, dám hẹn hò sau lưng tôi!」 Hắn vừa vào cửa liền nắm lấy tóc của Hướng Uyển Thanh ,kéo cô sang một bên.

「 A……」 Cô đau kêu một tiếng.

Buông cô ấy ra!」 La Ẩn quát chói tai tung người lên, nhưng hắn vừa mới tiến lên một bước, tùy tùng Lưu Chí Tuyên liền rút súng ra để ở tim hắn.

「 Chậc chậc chậc, ngươi tốt nhất đừng lộn xộn, La Ẩn, cẩn thận viên đạn không có mắt.」 Lưu Chí Tuyên nhìn hắn cười lạnh.

Hắn yên lặng bất động trừng mắt Lưu Chí Tuyên, trong lòng lửa giận bốc lên.

「 Ngươi thật sự thực quá đáng, Uyển Thanh đã muốn là người của tôi, ngươi thế nhưng còn muốn câu dẫn cô, thật không nên a……」 Lưu Chí Tuyên nói xong ôm sát Hướng Uyển Thanh, vươn đầu lưỡi liếm lỗ tai của cô.

Hướng Uyển Thanh ghê tởm tức giận né tránh.

「 Em quay qua đây!」 Lưu Chí Tuyên không vui nắm cằm của cô, bắt buộc cô chuyển hướng sang hắn, nhe răng cười nói:「 Chúng ta nên để cho Thầy La thấy quan hệ của chúng ta thân mật như thế nào, để cho hắn hiểu được.」

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.