Tuấn Hồ

Chương 8



Nhà họ Lưu tiền tài quyền thế so với cô tưởng tượng còn muốn kinh người, ở trong mắt bọn họ cô ngay cả xách giày cho Lưu Chí Tuyên cũng không xứng, càng đừng nói muốn thành vợ của hắn.

Cho nên sự xuất hiện của cô làm Lưu gia hỗn loạn, từ trên xuống dưới đều lên tiếng phản đối tiếng gầm dường như bao phủ cô.Nếu Lưu Chí Tuyên không phải là người thừa kế duy nhất của Lưu gia, nói chuyện cũng coi như có chút phân lượng thì cô đã sớm bị Lưu gia đuổi ra ngoài.

Thấy Lưu Chí Tuyên kiên trì quyết định của mình Lưu gia rốt cục nhượng bộ, cũng ngầm đồng ý sự tồn tại của cô nhưng chưa bao giờ nhìn cô với gương mặt hòa nhã, Lưu phu nhân luôn bất ngờ gọi cô tới, cấp cho cô một đống vấn đề nan gải, mục đích là tìm cách làm cô khó xử, nhục nhã cô để cô biết khó mà lui.

Nói thực ra đối mặt với nhiều người có thái độ thù địch như vậy,cô có nhiều lần chống đỡ không nổi nữa nhưng mà nghĩ đến Lưu Chí Tuyên vì cô trả giá hết thảy, cô liền lần nữa nói cho chính mình vì hắn mà nhẫn nại, bởi vì cô thiếu hắn thật sự nhiều lắm.

Hơn nữa Lưu Chí Tuyên thường xuyên vì bảo vệ cô lần nữa chống đối cha mẹ hắn,tất cả làm cho cô càng thêm áy náy cùng cảm động, tình nghĩa mà hắn dành cho cô đại khái đời này cô cũng không trả nổi.

Mà Lưu Chí Tuyên dường như muốn chứng minh với người nhà hắn yêu cô, ở tháng trước hắn sinh nhật đột nhiên hắn lấy ra chiếc nhẫn công khai cầu hôn cô, cũng thừa dịp cô giật mình ngạc hắn đã cầm nhẫn đeo vào tay cô, ở trước mặt vài người bạn tốt chứng kiến hoàn thành nghi thức đính hôn.

Chuyện này chọc giận toàn bộ người Lưu gia,cô mặc dù ở trên danh nghĩa con dâu tương lai Lưu gia nhưng mà tình cảnh lại càng thêm gian nan, Lưu Chí Tuyên có ý tốt làm cô gia tăng áp lực, hơn nữa Lưu phu nhân đối với cô càng thêm ác độc, mỗi lần được gọi đến nhà họ Lưu cô biết là không có chuyện tốt, giống lần này đi đến tiệm Xuân Lưu Hoa lấy hoa, rõ ràng Lưu gia có nhiều người giúp việc như vậy có thể cho gọi bọn họ để làm, Lưu phu nhân lại thế nào cũng phải kêu cô chạy đi lấy……

A,cô thật sự không biết nên làm như thế nào mới tốt, thật sự không biết……

「 Còn đứng đó làm cái gì? Còn không mau đi ra ngoài! Thật sự là nhìn đến cô ta cũng sắp tức chết rồi.」 Lưu phu nhân trừng mắt nhìn cô liếc mắt một cái, mặt thối mặt béo phì và Lưu Chí Na cùng nhau đi ra phòng bếp.

Cô ở trong mắt bọn người hầu thấy được sự thương cô yên lặng nhặt hoa trên đất lên đi ra khỏi phòng bếp,đem hoa đặt ở trước bàn trà hình tròn cô thất thần nhìn những cánh hoa đỏ như lửa

Đều là do bó hoa này làm hại……

Cô kinh ngạc nhớ tới sự việc buổi chiều ở Xuân Lưu Hoa,cô vẫn như cũ trong lòng còn sợ hãi,La Ẩn có mặt hồ ly thật sự vô cùng dọa người, hại cô một đường chạy như điên, hoàn toàn quên trong tay đang cầm bó hoa hồng quý trọng cỡ nào, mới có thể đem hoa chèn ép thành như vậy……

Nhưng lý do này ai sẽ tin tưởng? Ngay cả chính cô đến bây giờ còn không tin nổi, cho nên làm sao có thể nói ra miệng nha?

Nói cho mọi người La Ẩn là một yêu quái hồ ly, lời này nếu bị Lưu phu nhân nghe được, nói không chừng sẽ cho rằng cô bị điên.

「 Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì nha? Chẳng lẽ đầu cô thật sự có vấn đề? Hay là gần đây quá mệt mỏi mới có thể làm cho ảo giác nghiêm trọng như vậy?」 Cúi đầu cầm lấy một đóa hoa hồng, cô không khỏi thì thào tự hỏi.

Không, không có thể,cô thực tin tưởng kia không phải ảo giác cũng khẳng định thị lực của cô rất bình thường, nhưng nếu không phải ảo giác làm sao có thể giải thích những gì cô thấy nha?

Hoang mang nhíu lại ấn đường,cô không yên lòng dùng dụng cụ cắt những đóa hoa héo rồi cắm hoa vào lọ thủy tinh, xem có thể cứu lại đó hoa hồng này hay không.

Chẳng qua là cô căn bản không có học qua cách cắm hoa, tay chân luống cuống làm không ra cái trò gì, đúng lúc này một cái cánh tay thon dài đột nhiên từ sau lưng cô đưa lên phía trước, nắm cây hoa hồng trong tay cô cắm xuống bình hoa.

「 Vị trí này có vẻ tốt, có thể bày ra đường cong xinh đẹp hoa hồng.」 Giọng nói nhẹ nhàng trầm thấp ngay sau đó vang lên phía sau cô.

Cô cả kinh, hoắc mắt quay đầu lại trừng lớn hai mắt.

La Ẩn!

Hắn…… Hắn làm sao có thể xuất hiện ở trong này?

「 Hoa có nó ý chí của mình, chỉ cần hiểu được nắm giữ một mặt đẹp nhất của nó,cắm xen sẽ cũng không phải là việc khó.」 La Ẩn nhìn về phía cô mỉm cười.

Cô sợ hãi vọt sang một bên tỉ mỉ theo dõi mặt hắn, chỉ sợ lại thấy một đầu hồ ly.

「 Cô đang nhìn cái gì? Mặt của tôi có cái gì không đúng sao?」 Hắn nhướng mày hứng thú quay mặt để cô xem kỹ.

「 Anh……」 Cô kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuấn mỹ thanh nhã của hắn, làm gì có mặt hồ ly nha?

「 Tôi làm sao vậy? Khi cô ở phòng hoa nhìn thấy gì?」 Hắn đột nhiên nghiêng mặt về phía cô, mang theo một chút tìm tòi nghiên cứu nửa cười nửa không.

Hắn tiến đến gần cô lại ngửi được dã hương kỳ lạ, tim không khỏi nhảy không ngừng vội vã né tránh.

「 Không có gì, tôi không có nhìn thấy gì hết.」 Cô kích động quay đầu sang nơi khác.

Thấy cô vội vã muốn trốn hắn càng đến gần cô, hơn nữa ác liệt cười nói:「 Thật không? Nhưng mà cô khi đó rõ ràng trừng mắt nhìn tôi, giống như nhìn thấy yêu quái sau đó thét chói tai chạy trốn……」

「 Gì nha?」 Cô bị nói trung tâm sự, nhất thời há hốc mồm.

「 Để tôi đoán thử cô nhìn thấy gì……」 Hắn ném cho cô một nụ cười lạnh sởn tóc gáy, cố ý dừng một chút, mới để sát vào tai cô hạ giọng nói:「 Cô ở trên mặt tôi thấy được mặt『 hồ ly 』 sao?」

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.