Tuần Hoàn Liếm Cẩu

Chương 15: Chương 15





"Cho nên Thu Thu à, bây giờ con đã thích ai chưa?"
Mẹ Thu Thu mặc áo ngủ tơ tằm của cậu, cùng con mình ở trong phòng ngủ nói chuyện phiếm.
Vương Thu mới tắm xong, mặc váy ngủ lau tóc.
"Không có nha."
"Không có thật à?" Mẹ Thu Thu hoài nghi: "Cầu Cầu, con nói thật với mẹ đi, có phải con thích ông sếp của con không?"
Thiếu chút nữa Vương Thu đã sặc nước miếng.
"Mẹ, tư duy này của mẹ có hơi đi xa rồi đó." Vương Thu dở khóc dở cười: "Mẹ đừng vì con cứ nhắc đến anh ấy mãi mà cho rằng con có ý với anh ấy chứ."
"Dù sao mẹ cũng nhắc ba con hoài đó thôi." Mẹ Thu không tỏ ý kiến: "Thu Thu à, nhà mình không cấm yêu sớm, chỉ cần đúng người thì sao cũng được.

Con nghĩ đi, lúc mẹ 20 tuổi đã có con.

Còn con, mắt thấy sắp 30 rồi, một người để thích cũng không có."
"Con mới 28 thôi!" Vương Thu không quá thích mẹ nói cậu già: "Số tuổi này là thời điểm trẻ trung khỏe mạnh nhất đó được không? Sếp con anh ấy cũng chỉ lớn hơn con năm tuổi..."

"Xem đi xem đi, vừa nói con, con lại nhắc đến nữa."
"Tóm lại con với Trịnh Quân chỉ có tình chiến hữu, mẹ hiểu không?" Vương Thu ôm mẹ làm nũng: "Dù sao thì con cũng sắp nghỉ việc rồi, sẽ hết sức chuyên tâm tìm đối tượng, mẹ đừng hối thúc con nữa mà."
"Tới bây giờ mẹ cũng đâu có hối thúc con, đừng nói bừa." Mẹ Thu Thu xoa xoa đầu con mình, vẫn cảm thấy giống như còn nhỏ: "Nếu con muốn lập gia đình, phải tìm một người mình vừa ý.

Nếu không lập gia đình, thì cứ tự do tự tại mà sống.

Mẹ với ba con không có ý kiến gì, chỉ cần con tự có năng lực, có thể nuôi sống bản thân, có tiền, không phải sợ gì cả."
"Dạ dạ!" Vương Thu dùng mặt cọ cọ mặt mẹ mình, lại bị đẩy ra.
"Thằng nhóc này, mặt con sao cứ như giấy nhám vậy? Mẹ gửi cho con nhiều mỹ phẩm dưỡng da như vậy, có phải chưa dùng không?"
"Bình thường con bận lắm mà." Vương Thu bị túm đuôi, không biết xấu hổ chơi xấu.
"Bận cũng phải dưỡng da!" Mẹ cậu rất nghiêm khắc: "Mấy năm nay làm trợ lý cho người ta, thật sự coi mình là một người đàn ông thô kệch à?"
"Không có..."
"Con mở tủ ra cho mẹ xem."
"Mẹ à..."
"Một bộ quần áo mới cũng không có? Như vậy sao được!" Chân mày mẹ Thu nhíu chặt: "Hai ngày tới mẹ mang con đi dạo phố, trang điểm cho đàng hoàng lại."
Tiêu rồi tiêu rồi, cậu sợ nhất là đi dạo phố với mẹ đó.
__________
Thời điểm Vương Thu đang phát sầu vì phải đi dạo phố, Trịnh Quân cũng đang nổi trận lôi đình.
"Tiền Tiền, ngài Tiền! Vương Thu để cậu sắp xếp lịch trình, là để cậu sắp xếp buổi gặp mặt với hai công ty cùng một buổi chiều cùng ngày sao? Cậu ở đó thúc đẩy quan hệ hữu nghị hay gì?"
"Xin lỗi sếp Trịnh, là đối phương đưa ra thời gian..."
"Đối phương đưa ra thời gian, cậu cũng không xác định lại sao? Cậu xem nhiều phim khoa học viễn tưởng hả? Cho rằng tôi là người nhân bản sao? Muốn biến ra mấy cái thì biến ra mấy cái?"
"Em sẽ lập tức điều chỉnh lại lịch trình tuần sau ạ."
Trịnh Quân cảm thấy tức giận đến đau đầu: "Cậu cho rằng công ty người khác rảnh rỗi lắm sao? Cậu muốn chỉnh sao thì chỉnh? Cậu là ai chứ, tại sao người ta phải nghe lời cậu."

"Vậy làm sao bây giờ đây sếp Trịnh? Bằng không em đi liên hệ với trợ lý Vương nhé?"
"Cậu liên hệ với cậu ấy làm gì? Chê tôi một mình tức giận còn chưa đủ, tìm người đến nôn cùng với tôi?" Trịnh Quân tức đến nỗi bật cười: "Lịch trình tuần sau không đổi, cậu liên hệ với hai công ty trùng lịch kia một chút, sắp xếp thời gian gặp mặt một trong hai nhà vào cuối tuần này."
"Vâng, sếp Trịnh! Em đi làm ngay đây!"
Rồi, cuối tuần này không được nghỉ.
__________
Vương Thu bị mẹ cậu kéo đi dạo phố.
Ngày đầu tiên làm soái ca, ngày hôm sau làm mỹ nhân.
Mẹ cậu thật sự lái nhiều chuyến bay quốc tế, cả người toát lên vẻ thời thượng.

Nói cái gì kiểu dáng, chất liệu, thịnh hành, cả đống cả đống, cậu hoàn toàn nghe không hiểu.
Đi dạo với mẹ còn mệt hơn đi làm nhiều, cậu là một Thu Thu kỳ tích, bị túm đến kéo đi, thay quần áo đến nỗi chảy đầy mồ hôi.

truyện tiên hiệp hay
"Mẹ ơi, nhiêu đây được rồi mà." Hai tay Vương Thu đều là túi mua hàng, cảm giác muốn rụng cả hai tay, hơn nữa hôm nay cậu mặc váy, trên chân là đôi giày cao gót 7cm, đi đến nỗi cậu mệt như chóa.
"Haizz, Cầu Cầu, con như thế này là không được rồi." Mẹ Thu nói lời thấm thía: "Mẹ chỉ mới làm nóng người thôi."
"Mẹ..." Vương Thu nhìn đôi giày cao gót của mẹ cậu: "Chân mẹ không đau sao?"

"Tất nhiên là đau rồi, nhưng mẹ chịu đựng được."
Còn có thể nói được gì đây? Chỉ có thể nói bội phục.
__________
Cũng may phụ thân đại nhân của cậu khoan thai tới muộn cứu vớt cậu, một nhà ba người bọn họ ăn cơm trưa.

Sau đó ba cậu đưa mẹ cậu đi hưởng thụ thế giới hai người, Vương Thu cũng gửi tất cả túi đồ về nhà, vui mừng thở dài một hơi.
Mệt mỏi quá à.
Chân cậu đau, dứt khoát tìm một tiệm để uống trà chiều.
Vương Thu gọi một ly đồ uống, tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, bên ngoài người đi đi dừng dừng, mỗi người đều có câu chuyện của riêng mình.
Tựa như cậu có một thân thể đặc biệt, mà cấp trên mạnh mẽ của cậu, lại có một trái tim thiếu thốn tình thương.
Vương Thu cảm thấy mình có phải già cả mắt mờ rồi không, hai người đàn ông từ phố đối diện đến đây, trong đó có một người nhìn giống Trịnh Quân thế nhỉ?
Quả thật muốn mạng cậu mà..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.