Vương Thu thần thái sáng láng thức dậy, vệ sinh cá nhân xong đi ra khỏi phòng.
Cậu đến cửa phòng bếp, nhìn thấy có người đưa lưng về phía cậu, đứng trước bếp gas.
"Là vị soái ca nào đang nấu cơm đó?" Vương Thu chạy đến ôm eo người ta như một nhóc lưu manh, cảm thán phù hoa: "Woa a, là bạn trai của em."
"Thức rồi à?" Trịnh Quân cũng không quay đầu lại, mặc người dê xồm: "Lát nữa ăn đơn giản một chút, làm sandwich."
"Được." Vương Thu kéo dài câu nói, cậu vòng tay qua eo Trịnh Quân, cọ cọ mặt mình vào lưng người ta: "Hôm qua em hồi hộp đến ngủ không được...!Anh nhìn xem bây giờ trên mặt em có phải sưng lên rồi không?"
"Không có." Trịnh Quân kẹp trứng chiên vào dĩa, xoay người tỉ mỉ nhìn Vương Thu, nhìn đến nỗi Vương Thu bắt đầu ngượng ngùng với từ từ mở miệng: "Còn đẹp hơn hôm qua nữa."
Quả nhiên tục ngữ nói rất đúng, nhìn trai đẹp sẽ sống lâu.
Hiện tại mỗi ngày Vương Thu nhìn trai đẹp biết nói ngọt này, cảm thấy mình có thể sống đến 5000 tuổi.
Nhanh đến hôn cái nào!
__________
Ăn xong bữa sáng nên chuẩn bị ra ngoài rồi, Vương Thu rửa cái dĩa trong tay, nhịn không được cảm thán với Trịnh Quân đang ủi áo sơ mi cho mình.
"Anh Quân, em có hơi hồi hộp, phải làm sao đây?"
Rõ ràng trong lòng Trịnh Quân cũng bồn chồn, thiếu chút nữa đã bị hơi nước làm bỏng tay, nhưng mà anh nghe Vương Thu nói như vậy, lại đáp: "Không sao, anh làm hết cho em."
"Sao bạn trai của em lại giỏi như thế chứ?" Vương Thu cầm chén đĩa đặt vào giá để rỏ nước, lau khô tay, một bên nịnh nọt khen ngợi, một bên kéo bàn tay Trịnh Quân lại nhìn, thấy không đỏ không sưng mới buông ra, tiếp tục khen ngợi: "Quả thực là Thái Sơn sập trước mắt cũng không đổi sắc mặt!"
"Nói hươu nói vượn." Vương.Nịnh nọt.Thu bị búng trán, Trịnh Quân cũng không nhịn được cười: "Đi thay quần áo đi."
"Tuân lệnh."
Nhưng mà mặc cái gì cũng thật khó chọn, Vương Thu than vãn với tủ quần áo.
Vương Thu nhìn Trịnh Quân bước đến, hao tổn tâm trí nói: "Anh nói xem em mặc cái gì mới được?"
Trịnh Quân tính lấy quần áo của Vương Thu đi ủi luôn, anh đáp theo: "Mặc gì cũng đẹp."
"Anh nghiêm túc chọn giúp em một chút được không?" Vương Thu nhìn các loại váy mà sầu não: "Ảnh chụp hôm nay phải để lưu niệm cả đời, sau này còn phải cho nhãi con xem, còn có nhãi con của nhãi con..."
Trịnh Quân cũng cố ý sầu não theo cậu, còn học người ta chống cằm: "Nhưng mà anh thật sự cảm thấy em mặc gì cũng đẹp, phải làm sao đây?"
"Haizz." Vương Thu lắc lắc đầu: "Vậy em khoác cái bao bố là được rồi."
Trịnh Quân xoay người đi, chọc đến Vương Thu gọi anh.
"Anh đi đâu đó?"
"Đi vựa ve chai mua cho em cái bao bố."
Lão cẩu quả nhiên vẫn là lão cẩu của ngày xưa.
__________
Tất cả đều thuận lợi đến kỳ lạ, cho nên khi Trịnh Quân cầm được cuốn sổ đỏ nhỏ nhỏ trong tay, vẫn còn đang sững sờ.
Anh ngồi lên xe với Vương Thu rồi vẫn chưa hồi thần lại: "Chỉ vậy thôi?"
Vương Thu không dám để Trịnh Quân mang dáng vẻ này mà lái xe, tự mình đốt lửa còn phải dỗ người: "Đúng rồi."
Trịnh Quân nhìn Vương Thu, cảm giác mình còn ở ngoài vũ trụ: "Chúng ta cứ như thế mà đã kết hôn rồi?"
Vương Thu là máy đọc lại ngoan ngoãn: "Đúng rồi."
Trịnh Quân vẫn cảm khái: "Sao anh cứ thấy như mình đang nằm mơ."
Giao văn kiện, điền thông tin, đóng dấu.
Không mộng ảo cũng không duy mĩ, bọn họ đã trở thành hai vợ chồng được pháp luật bảo vệ.
Trong lòng Trịnh Quân đột nhiên dâng lên cảm giác thỏa mãn và hạnh phúc lớn lao, loại tư vị ngọt ngào này làm khóe miệng luôn đè ép của anh muốn bay luôn lên trời.
Hiện tại anh mới hiểu rõ tại sao Vương Thu không ngại cực khổ vẫn muốn sửa thân phận trên giấy chứng nhận.
Nhìn đến thứ này trong tay, thời gian dài anh luôn bay lượn trên bầu trời hạnh phúc cuối cùng cũng yên ổn dừng ở bến cảng.
Anh và một nửa thân yêu của anh, thành người một nhà rồi.
Có giấy chứng nhận, người một nhà được pháp luật bảo vệ, mặc cho ai cũng không có cách nào tách họ ra.
"Chúng ta đi mua cái két sắt đi." Đột nhiên Trịnh Quân nói một câu không đầu không đuôi.
Lần đầu tiên Vương Thu phát hiện Trịnh Quân cũng có mạch não yêu đương: "Làm chi?"
Quả nhiên, ông xã mới ra lò của cậu nói: "Khóa giấy hôn thú này lại."
Haizz, ông xã ngốc.
__________
Cuối cùng cũng không mua được két sắt, Vương Thu không ngờ rằng, lần đầu tiên Trịnh Quân suy xét mua két sắt là để cất giấy hôn thú.
Thứ đồ chơi này ai mà trộm cơ chứ, Vương Thu dở khóc dở cười.
Nhưng mà không có két sắt, Trịnh Quân vẫn cung kính dùng khóa mật mã cất vào ngăn tủ trong phòng làm việc, vô cùng trang trọng.
"Anh mới bỏ vào đó không sai phải không?"
"Không sai." Vương Thu dở khóc dở cười lôi Trịnh Quân ra khỏi phòng làm việc: "Anh đã kiểm tra ba lần rồi đó ông xã à."
Trịnh Quân lập tức dừng lại, còn chưa mở miệng đã đỏ mắt.
"Cầu Cầu..."
Vương Thu bị Trịnh Quân ôm vào lòng, cậu cảm thấy Trịnh Quân xem cậu là người tuyết, dùng sức ôm sẽ tan mất.
Cho nên cậu chặt chẽ chìm vào lòng anh, còn dùng sức ôm chặt anh, chặt đến nỗi cậu có thể nghe thấy tiếng trái tim đập bình bịch.
"Chúng ta đã là người một nhà rồi."
_________
Buổi tối thứ nhất trở thành người một nhà, Trịnh Quân và Vương Thu là hai newbie, bắt tay cùng nhau học làm bánh nướng áp chảo.
Trước đây họ chưa từng làm chuyện này, mới lạ đến buồn cười.
Trịnh Quân rất cẩn thận gỡ túi bột mì ra, lột bao bì ra xong, gấp lại vuông vức đặt bên cạnh.
Vương Thu tùy tiện hơn, cậu đưa tay muốn xé mở, ai ngờ sức lực không đủ, xé mấy cái cũng không xé ra được, cuối cùng vẫn nhờ Trịnh Quân giúp cậu lột ra.
Tự mình nhào bột cũng làm một môn học, bột mì nhiều không được, nước nhiều cũng không được, không có nước khô rang lại càng không được, Vương Thu hoàn toàn làm không tới, chỉ có thể tự sa ngã giao hết cho Trịnh Quân.
Trên trán Trịnh Quân cũng đổ mồ hôi, anh thật cẩn thận xoa bột mì, nhìn nước rỉ ra một chút lại tan vào, Vương Thu không giúp đỡ, chỉ có thể ảo não che mặt lại, muốn lẩm bẩm thất bại về lại bên miệng.
Nhưng Trịnh Quân không cho cậu tự tại như vậy.
Anh muốn khoe ra mình là một người xoa bột mì cừ khôi, anh xấu xa giữ chặt cổ tay Vương Thu, nghe tiếng đối phương tủi thân khóc nức nở.
"Anh giỏi lắm đúng không?"
Trịnh Quân cười hôn cậu, lại bị Vương Thu đạp cho một cái.
"Anh học từ đâu đó?"
Đi đến Tân Đông Phương (*) lén tìm thầy học à? Có phải muốn bị đánh đúng không?
(*) Một trường dạy nấu ăn.
Trịnh Quân cũng cười, anh kề tai Vương Thu nói nhỏ.
"Ba anh dạy."
Có biết xấu hổ hay không? Vương Thu quả thực khiếp sợ, hoàn toàn không cách nào tưởng tượng chuyện này có thể xảy ra.
Nhưng thấy Trịnh Quân có vẻ hiểu biết thành thục, vừa nhìn đã biết đây là một học sinh có chuẩn bị bài trước.
Vương Thu không có chuẩn bị gì trước, cũng may cậu có thiên phú.
Tay nghề ủ bột vô cùng tuyệt vời, cậu xoa nắn cục bột trong tay, không vài cái đã có thể lên men, to ra gấp đôi.
Vương Thu hoảng sợ, hoài nghi có phải do mình thêm quá nhiều bột men rồi không.
Chuyện này Trịnh Quân không so được với cậu, anh bất đắc dĩ suýt xoa một tiếng, xoa xoa cục bột trong tay mình, cảm khái nói: "Thật là một nhóc đáng yêu."
Cục bột trong tay anh không chỉ nhỏ hơn cục bột trong tay Vương Thu, còn mềm mềm úng úng, xoa thêm vài cái còn ra nước nữa, Trịnh Quân bật cười.
Nhưng mà cũng không sao, tóm lại có thể nhào thành bánh bỏ vào nồi chiên là được.
Vì cái bánh này, họ đã sớm chuẩn bị không ít phụ liệu, một lát thì cắt nhỏ ớt đỏ, một lát lại cắt hành tây thành sợi.
Vương Thu bị hành tây huân ra nước mắt.
Trịnh Quân đau lòng cho cậu: "Thật sự không được thì lần sau làm tiếp."
"Không cần." Vương Thu từ chối siêu nhanh, cậu nằm mơ cũng muốn ăn cái bánh này, sẽ không lùi bước ở bước cuối cùng này đâu: "Anh nhẹ một chút, động tác chậm chút là được."
Bánh nướng áp chảo phải dùng lửa nhỏ từ từ chiên, động tác quá lớn hay lửa quá mạnh đều sẽ khiến váng dầu văng khắp nơi, nóng đến bản thân không chịu nổi.
Bánh thêm nhân thịt, còn chưa chín đã tỏa mùi hương bốn phía, trong phòng tràn ngập hương vị mê người, chờ đến khi hai mặt đã chín vàng rồi, Vương Thu sốt ruột muốn nếm hương vị.
"Anh đừng cọ xát nữa." Vương Thu tức giận đến thở dốc: "Nhanh một chút."
Trịnh Quân hôn hôn trán cậu trấn an, bánh mới ra lò rất nóng, dễ bỏng đầu lưỡi.
Nhưng mà mùi thơm như vậy làm con sâu thèm ăn trong bụng cậu rục rịch, cậu không quan tâm gặm lấy một miếng.
Một miếng nóng đến mặt đỏ tai hồng, hà hơi gấp gáp.
"Đã nói với em không nên gấp mà, còn không ngoan." Trịnh Quân giúp Vương Thu thổi thổi, dịu dàng như hành thái thơm ngào ngạt trên mặt bánh.
"Anh ăn hiếp người ta."
"Không phải ăn hiếp Cầu Cầu." Trịnh Quân ôm cậu dỗ: "Anh yêu em."
Là loại yêu đến mỗi ăn bánh nướng áp chảo mỗi ngày với em.
Hê hê!
Chú thích: Phía trên là H đó -_-.