Tuần Hoàn Liếm Cẩu

Chương 8: Chương 8





Khi Trịnh Quân tỉnh lại, trời vẫn chưa sáng, đèn đầu giường còn lộ ra vầng sáng ấm áp, anh ngồi dậy, đưa tay cầm lấy ly nước trên tủ đầu giường uống một ngụm, nước bên trong vẫn còn ấm, Vương Thu quả nhiên là một trợ lý tận tâm.
Sau khi anh say rượu không nhớ quá rõ những chuyện đã xảy ra, chỉ nhớ mang máng hôm qua ngồi xe máy điện của Vương Thu té ngã trên đường một cái, hiện tại đùi còn đau.
Anh rửa mặt xong, ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy giày Vương Thu còn đặt trên giá để giày, anh đoán đối phương hôm qua có lẽ ngủ lại ở phòng cho khách.
Cửa phòng cho khách đóng kín, bên trong yên tĩnh, Trịnh Quân không có ý muốn đi quấy rầy đối phương đang nghỉ ngơi, lập tức đến phòng bếp.
Tủ lạnh còn nấm tuyết, táo đỏ và hạt sen, đều là những thứ lần trước Vương Thu đặt vào.
Anh đưa tay lấy ra, xoay người đi tìm nồi.
Trịnh Quân biết nấu cơm, chỉ là lười nấu.

Khi còn nhỏ anh sống rất khổ, cũng không phải là đại thiếu gia mười ngón tay không dính nước xuân.

Rất nhiều chuyện hiện tại anh không muốn làm, chỉ cần có tiền là có thể giải quyết được.


Giống như ba bữa cơm ngày thường của anh hầu hết là ăn cơm hộp, nồi trong nhà dùng nhiều nhất là để nấu mì gói.
Nhưng mà tình huống hôm nay hơi đặc biệt, vị trợ lý chuyên nghiệp kia đáng giá có được một chén chè.
Trịnh Quân vừa khen mình thật biết cách thu phục thuộc hạ, vừa nghĩ lát nữa khi Vương Thu thức dậy rồi sẽ nói chuyện đàng hoàng với cậu.
Tại sao muốn nghỉ việc, dù sao cũng phải nói chuyện rõ ràng cho anh.
__________
Vương Thu đang nằm trên giường không biết mình có chè ăn, cả người vẫn chìm sâu vào ảo não.

Trưa hôm qua cậu về nhà còn nhớ rõ mua băng vệ sinh, tại sao buổi tối ra ngoài đón người lại quên sạch chuyện đó.
Nằm trên giường người khác rồi đến ngày thật sự không phải là cảm giác tốt đẹp gì.
Nên biết rằng, trong tình huống bình thường thân thể Vương Thu vẫn khá tốt, nhưng gần đây mỗi khi đến ngày cậu đều rất mệt mỏi.

Cậu đoán rằng có lẽ do bình thường cậu đè nén thể chất nữ tính của mình, nên đến mấy ngày thế này nó điên cuồng phản công, tóm lại là vừa mệt vừa mỏi, đặc biệt ở một hai ngày đầu tiên, quả thực vừa đáng thương vừa nhỏ yếu vừa bất lực.
Giống như lúc này đây, rõ ràng cậu nên nhanh chóng thức dậy hủy thi diệt tích, sau đó leo lên xe máy điện chuồn đi, nhưng thân thể lại không nghe lời, trừ hít thở ra một đầu ngón tay cậu cũng không muốn nhúc nhích.
Cho đến tận 9 giờ, lúc sếp Trịnh đến gõ cửa, Vương Thu vẫn như cũ bất chấp tất cả nằm trên giường, xoay người cũng lười xoay.
__________
"Vương Thu?" Trịnh Quân nhìn vẻ mặt tái nhợt của Vương Thu, lo lắng hỏi: "Sao lại thế này, chỗ nào không khỏe? Có muốn đến bệnh viện không?"
"Sếp Trịnh, rất xin lỗi anh." Hơi thở Vương Thu mong manh: "Em tới ngày, làm dơ ga giường của anh rồi, bây giờ không còn sức nữa."
Trịnh Quân nghe thấy, mặt không biểu cảm đơ ra 3s, mới mở miệng: "Tôi đã sớm bảo cậu đến khoa hậu môn trực tràng khám, cậu không chịu đi, đây không phải đáng đời lắm sao?"
Vương Thu nghĩ thầm, việc này khoa trực tràng của bệnh viện đâu có quản được, cậu đi làm gì, dứt khoát im miệng không đáp.
"Còn chảy máu không?" Trịnh Quân nhìn dáng vẻ chàng vợ nhỏ của Vương Thu, nhíu mày: "Đau đến ngu người luôn rồi à?"
"Đau thì đỡ rồi." Vương Thu không biết xấu hổ, lời nói còn mang vẻ tủi thân: "Mấu chốt là chảy máu, bây giờ lót giấy cũng không thấm hết được."
"Vừa lắm..." Trịnh Quân mắng một câu sau đó đi ra ngoài, Vương Thu khó hiểu gọi anh hỏi.
"Sếp Trịnh, anh đi đâu đó?"

"Đi mua băng vệ sinh cho ai đó đang tới ngày!"
__________.

truyện tiên hiệp hay
Không trách được sếp Trịnh không tinh tế, mấu chốt là trước đây Vương Thu từng có tiền lệ.
Lần đó họ đi công tác, nửa đường lại đến ngày, quần trắng dính đầy máu, Trịnh Quân còn tưởng rằng cậu sắp chết bất đắc kỳ tử.
Vẫn nhờ sếp Trịnh cởi áo vest cho cậu buộc trên eo, mới có thể ra khỏi sân bay.
Thiếu chút nữa Trịnh Quân đã liên hệ bệnh viện địa phương đến cứu người, nhưng Vương Thu kịp thời ngăn anh lại, đau kịch liệt nói mình bị trĩ hỗn hợp nặng nhiều năm (*), hay bị chảy máu bất ngờ.
Sếp Trịnh tỏ vẻ hiểu rõ, còn vô cùng săn sóc theo Vương Thu đến cửa hàng tiện lợi mua một gói băng vệ sinh để cấp cứu.
Cho nên từ đó đến nay, chuyện ngăn kéo hoặc túi của trợ lý có băng vệ sinh, anh đều có thể thông cảm.
Nhưng lúc này đây anh đứng bên kệ hàng, nhìn những món đồ rực rỡ muôn vàn chủng loại, không biết xuống tay từ đâu.
"Mua loại nào?" Trịnh Quân gọi cho người bệnh họ Vương kia: "Tôi không biết lựa."
"Sao cũng được." Vương Thu không để ý nhiều đến nhãn hiệu hay quy cách, dù sao cũng chỉ dùng một lát, dù đại ma đầu mua cái tã giấy về cho cậu thì cậu cũng nhận.
Trịnh Quân cúp điện thoại, cảm thấy hỏi Vương Thu vấn đề này cũng không đáng tin cậy.

Đều là đàn ông ai biết loại băng vệ sinh nào dùng tốt nhất đâu?

Kết quả là, anh nhìn về phía bên cạnh thấy một người phụ nữ trẻ tuổi, anh trưng ra khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng, bước đến nhờ vả.
"Chào cô, tôi muốn mua giúp..." Nói mua băng vệ sinh giúp trợ lý đang bị trĩ nghe sao cũng thấy quái quái, Trịnh Quân sửa miệng: "...!người yêu một gói băng vệ sinh, xin hỏi đến ngày thì dùng loại nào tốt nhất?"
Cô gái bị anh đẹp trai trước mặt làm choáng váng, lại bị nhét một nắm cơm chó vào miệng, cuối cùng vẫn hiền lành đưa ra ý kiến.
Suy cho cùng thì đây là bạn trai mua băng vệ sinh cho bạn gái đó, săn sóc biết bao nha! Phải giúp!
Trịnh Quân ra khỏi siêu thị, xoay người đến nhà thuốc bên cạnh.
"Xin chào, xin hỏi bị trĩ sang chảy máu nghiêm trọng có thể dùng thuốc gì?"
Sau này, khi Vương Thu dọn đến đây ở, mới phát hiện, mấy chủ tiệm của cả khu nhà đều biết đối tượng của đại ma đầu Trịnh Quân là một người bị trĩ hỗn hợp còn bị nứt hậu môn xuất huyết nhiều.
Ah, mất mặt quá đi.
Tức giận đến nỗi Vương Thu về nhà tìm người đấu tay đôi, kết quả bị khơi mào chiến sự sau đó làm gì thì không cần nhắc đến nữa.
__________
(*) Trĩ hỗn hợp nói đơn giản là vừa bị trĩ ngoại vừa bị trĩ nội đó..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.