Tuân Mệnh

Chương 2: Thế tử vô song (nhị)



Đợi cho Ảnh Tứ Ảnh Ngũ theo Lý Uyển ra khỏi khe núi, hắc y nhân kia mới đi ra khỏi hang động u tối, đỡ vết thương trên bụng, yên lặng rời đi.

Ôn Tịch tìm một người chèo đò, theo sông Doanh xuôi về phía nam, vào địa phận Tuân Châu.

Tuân Châu địa thế thấp, thuyền nhỏ xuôi dòng chảy cũng không chậm, ông lão chèo thuyền tháo đấu lạp, ngồi ở đuôi thuyền lau mồ hôi, nhìn thiếu niên ngồi yên lặng trên mũi thuyền, y có chút yếu ớt, bị thương không nhẹ, trên mặt còn che tấm lụa đen.

“Chàng trai trẻ, đánh nhau với ai đấy?” Ông lão đưa qua một bầu rượu trắng, “Trên sông rất lạnh, cả đêm không chợp mắt được.”

Y không cự tuyệt, đưa tới mũi ngửi ngửi, rượu theo khoé miệng trôi xuống cổ, vừa cay vừa ấm, khiến người ta thanh tỉnh.

Uống vài ngụm, cả người đều ấm lên, tháo tấm lụa che mặt, trả lại bầu rượu, bắt đầu ngẩn ngơ ngồi nhìn đèn trên thuyền chài ở đầu cầu xa xa.

Sau một lúc lâu, mới nói: “Đi chiếu cố một vị công tử, hắn không đủ hộ vệ.” Giọng nói trầm thấp, lười biếng nhẹ nhàng.

“Trượng nghĩa, lão già ta bội phục nhất là thiếu hiệp giang hồ.” Ông lão cười toác miệng lộ ra hàm răng vàng ố, khuôn mặt sạm đen đầy nếp nhăn, cười rộ lên, “Chàng trai, đi về đâu?”

“Tuân Châu Ảnh Cung.” Y nhàn nhạt đáp.

“A, ngươi là người Ảnh Cung à?” Lão thuyền phu nghiêm mặt lại, nâng đôi tay đen nhẻm ướt đẫm lên vái chào, “Gia, lão già có mắt không thấy thái sơn, mạo phạm mạo phạm.”

“Lão già cũng là nghe mấy tiểu tử ở trong thôn ra ngoài làm việc nói, Ảnh Cung là một nơi xuất sắc, người học xong toàn là cao thủ, trong thôn có mấy tiểu tử muốn đi vào nhìn một cái, không ngờ rằng, vừa vào cửa liền bị chưởng sự phủi sạch, nói rằng sống không nổi.”

“Ta nghĩ, chỗ kia chắc chắn là nơi không tồi, nếu không sao lại nghiêm ngặt như vậy, đợi đứa cháu của ta trưởng thành, đưa nó vào học hỏi kinh nghiệm, tương lai học xong, vào kinh thành làm hộ vệ cho phú hộ, nở mày nở mặt.”

Nhắc tới Ảnh Cung, trầm tĩnh như Ôn Tịch cũng không nhịn được mà rùng mình một cái.

Khi đó Ảnh Cung còn chưa phải là một ám cung ngầm không ai biết đến, hoàng đế trên cao, người qua đường coi nó như võ quán, làm ăn nghiêm túc, thu nhận đồ đệ dạy võ, một xu thuế cũng không thiếu nợ triều đình, tri phủ Tuân Châu còn rất thích cái cây hái ra tiền này, bỏ túi riêng không biết bao nhiêu.

Ánh mắt y vẫn nhìn về phía chân trời xa xôi, trầm giọng đáp, “Gần nhất có Giang Nam Thừa Loan Ổ, Bắc Hoa Triều Hải Đồ Gia, xa có Tàng Long Thất Lĩnh La Tàng Sơn, đều là nơi tốt để đi.”

“Đừng đi Ảnh Cung.” Ánh mắt Ôn Tịch u buồn lãnh đạm, vừa nhắc nhở vừa thở dài, “Không sống được.”

Y biết chỗ dựa của Ảnh Cung này là ai, chính là cha ruột của vị thế tử điện hạ kia, đương kim Tề Vương gia.

Tề Vương Lý Sùng Cảnh là em trai ruột của thánh thượng, là nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn của Đại Thừa, nắm giữ trong tay Lang Doanh quân, một trong bốn đội quân mạnh nhất. Tề Vương phi Nam Phi Loan là cháu gái của khai quốc lão tướng, thanh danh Tề Vương phủ rất có trọng lượng, nói ra đều khiến lòng người chấn động.

Những bí mật này, cũng chỉ có khoảng hơn mười vị cao thủ có năng lực vào chỗ sâu nhất của Ảnh Cung mới có cơ hội biết đến, mà những người này, không thể tự mình rời khỏi Ảnh Cung.

Ôn Tịch đã phạm vào tối kị của Ảnh Cung.

Nếu không phải cung chủ Ảnh Cung nhận được tin tức có thích khách chặn giết thế tử điện hạ, khi đó y cực kì kinh ngạc, nếu nhận được tin tức mới phái ảnh vệ đến tiếp ứng thế tử điện hạ, với cước trình của bọn họ không cách nào đuổi kịp, nói câu khó nghe, đến lúc đó sợ là chỉ có thể nhặt xác cho hắn.

Khi y đến, lén phi thân hơn mười dặm, đạp thủy lăng sóng qua sông Doanh, một thân khinh công xuất ra hết, mới miễn cưỡng không làm thế tử gặp tổn hại gì, đáng tiếc y bị thương nặng, giờ trở về chắc chắn sẽ bị phát hiện.

Nhưng y cần phải trở về.

Chỉ có như thế mới có cơ hội quang minh chính đại mà đến bên cạnh điện hạ.

Thuyền nhỏ cập bờ, y xoay người lên bờ, ném cho người chèo thuyền một miếng vàng có khắc hình Ảnh Cung ở mặt sau, dặn dò lão nấu chảy ra rồi hẵng bán, lúc này mới xoay người nhảy khỏi thuyền, trong nháy mắt không thấy bóng dáng.

Ông lão chèo thuyền sửng sốt một lúc lâu, nhìn khắp nơi cũng không thấy bóng người tiểu ca kia, đưa miếng vàng lên miệng cắn cắn, u oa, đủ rồi.

“Quả thật là người thú vị.” Ông lão chèo thuyền tấm tắc tán thưởng, cập bến chờ chuyến tiện đường về.

Nhánh sông Doanh quẹo vào Tuân Châu, biến thành sông Tuân trong miệng dân chúng.

Ảnh Cung tọa lạc ở hạ lưu sông Tuân, trong một khu rừng nhỏ. Cuối sông Tuân có một con suối nhỏ, nước bên trong đỏ tươi.

Tiều phu đi ngang qua nói đây là thạch thủy, núi đá có một loại đất đỏ, rửa trôi theo nguồn nước.

Thật ra không phải thế, đây thật sự là máu người.

Ôn Tịch lẳng lặng nhìn dòng huyết tuyền kia, ánh mắt run rẩy, bước chân chần chừ, thật lâu sau vẫn chưa chịu cất bước.

Hiện tại chỉ cần rời đi, chân trời góc biển nơi nào cũng được, chỉ cần vượt qua huyết tuyền này, bên ngoài chính là tự do.

Y hít một hơi thật sâu, ánh mắt ảm đạm, con chim sẻ dường như muốn cất cánh bay ra khỏi lồng.

Ảnh Cung ngầm có một chỗ luyện ngục bí mật, không phải cao thủ không được vào, ở nơi đó giết người trong bóng tối, tựa như nuôi cổ, nay làm bạn mai thành kẻ địch, vì muốn chạy khỏi toà luyện ngục này, mỗi người tranh nhau đến vỡ đầu chảy máu, máu chảy ra như suối, thả trôi theo kênh suối này, tránh cho bên trong bốc mùi hôi thối.

Y vội vàng đi vào cửa sau của Ảnh Cung, cởi y phục dạ hành nhét vào khe nứt trong góc tường, tháo kiếm trên eo xuống, cùng với đôi thanh xà kiếm, vỏ kiếm cũng mềm như kiếm, y nhẹ nhàng cuộn song kiếm lại, dùng vỏ kiếm siết chặt, nhét vào một khe nứt khác, lấp kín bằng đá vụn, giấu hai kiện đồ vật ở hai chỗ khác nhau.

Lụa che mặt cũng được tháo xuống, lộ ra một gương mặt tái nhợt.

Chiếc mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ mím lại, đôi mắt lãnh đạm thanh thiển bên dưới mày kiếm.

Bỗng chốc y biến mất, trong nháy mắt cả người đã treo trên xà nhà Ảnh Cung, chỉ cần bò vào từ xà nhà, xuống dưới lòng đất, là có thể thừa dịp cung chủ cùng chúng chưởng sự nghỉ ngơi, bất động thanh sắc mà trở lại Huấn Tràng của mình.

Ảnh Cung có một vị cung chủ, ba vị chưởng sự, cung chủ thần bí cao thâm, bế quan không xuất, người này rất khó gặp, ba vị chưởng sự đảm đương nhiệm vụ, lão luyện tàn nhẫn, không châm chước dù chỉ một chút.

Dưới lòng đất tối tăm oi bức, mùi máu tươi dày đặc gay cả mũi, người nằm trên mặt đất tứ tung ngang dọc, trên cánh tay xương đùi người nào người nấy nhiều hoặc ít đều bị bó thuốc, cả người dính đầy máu và bùn đất, khó có thể phân biệt hắn đang ngủ nghỉ, hay là đã chết ở nơi này.

Buổi sáng Ảnh Cung đặc biệt phái người tới dọn dẹp Huấn Tràng, những người không chịu nổi tra tấn sẽ chết lặng lẽ trong đêm dài cô đơn, thi thể bọn họ bị kéo đi, không biết đưa đến nơi nào, tuỳ tiện chôn lấp.

Không muốn làm cô hồn dã quỷ, phải trở thành nhân thượng nhân.

Ôn Tịch im lặng trở về Huấn Tràng, Huấn Tràng như mê cung, có bốn khu vực, chia thành cung Thao Thiết, Cửu Anh, Bạch Trạch, Phi Liêm bốn tổ được huấn luyện bởi bốn ảnh vệ khác nhau.

Mười mấy huynh đệ Phi Liêm Tổ tựa vào nhau nghỉ ngơi trên cát, không ai phát hiện trong đám bọn họ lại có người rời đi lâu như vậy. Y lặng lẽ đi qua, làm bộ như chưa xảy ra chuyện gì.

Ống tay áo bị túm nhẹ, một thiếu niên mi thanh mục tú mình đầy thương tích nhỏ giọng ở bên tai y nhắc nhở: “Tịch ca… Cẩn thận…”

Thiếu niên này họ Nhan, tên Linh Thương, mới vừa vào Ảnh Cung không lâu, tuổi còn nhỏ, tính tình lại thành thật, vẫn luôn được y che chở. Nhan Linh Thương cũng ngoan ngoãn, luôn theo sau mông y gọi “Tịch ca Tịch ca”, xem y là lão đại.

Thật ra y cũng là lão đại.

Phi Liêm Tổ có ba trăm sáu mươi người tham gia huấn luyện ảnh vệ, năm trăm người không chịu nổi khổ luyện mà chết, Ôn Tịch đứng đầu, thành tích khảo hạch vô cùng nổi trội.

Ảnh vệ Phi Liêm Tổ thiên về khinh công, nhược đấu đối kháng, chuyên trộm tin mật tình báo, xung đột với ba tổ còn lại, dù Ảnh Cung rộng đến đâu, Phi Liêm Tổ thường bị ảnh vệ dũng mãnh thiện chiến Thao Thiết Tổ bắt nạt.

Ảnh Cung tuy ngăn cách với thế nhân, nhưng khí phách giang hồ không hề thua kém bên ngoài, những kẻ vào Ảnh Cung Vô Gian luyện ngục phần lớn là trẻ con lưu lạc, thiếu niên ác bá, ai cũng có chút công phu, thường xuyên đánh nhau ở Ảnh Cung đến đến vỡ đầu chảy máu thương gân đoạn cốt, chết người cũng là chuyện thường, nhưng chưởng sự mặc kệ, Ảnh Cung có một quy tắc ngầm —

Vào Ảnh Cung, chết là đáng đời.

Ôn Tịch đến Ảnh Cung ba năm, che chở các thiếu niên trong Phi Liêm Tổ ba năm, bằng một thân khinh công linh hoạt, đánh bọn ảnh vệ hiếu chiến Thao Thiết Tổ gần chết, đánh đến răng rụng đầy đất.

Ôn Tịch giết người cũng không ít, nhưng cũng có nguyên tắc, tới cửa khiêu khích giết không tha, ngoài ra đều có thể thương lượng, thịt tháng này đều nhường cho đàn ông Phi Liêm Tổ, chuyện này coi như xong. Còn nữa, không động thủ với đàn bà, ôm ấp tiểu cô nương, ngoéo ngón tay với tiểu đệ đệ xin ra ngoài chơi.

Tính tình Ôn Tịch lạnh lùng, không thích nói chuyện, thật sự cũng không biết tại sao lại nhận cái danh lão đại này, nhưng lười giải thích, đơn giản y không thích nói nhiều.

Lần này huấn luyện ảnh vệ, bất luận là ác bá Thao Thiết Tổ đi ngang qua, hay là tiểu nương tử chỉ biết chữa bệnh Bạch Trạch Tổ, thấy Ôn Tịch đều khách khí chào một tiếng, Tịch ca.

Chờ đến lúc Ảnh Cung khai ngục vào năm nay, y có thể được thấy ánh mặt trời một lần nữa.

Trong lòng Ôn Tịch hồi hộp một chút.

Đột nhiên, cổ tay Ôn Tịch bị đè lại, chỉ nghe một tiếng giòn vang, các khớp xương cổ tay đã bị gãy.

Đau nhức từ cổ tay lan đến toàn thân, cả người y co rút, bị người chung quanh gắt gao đè lại, không thể phản kháng.

“Ách…” Y thống khổ mà bị đè quỳ trên mặt đất.

Nến trong Huấn Tràng lập tức sáng lên, một góc của Ảnh Cung ngầm rộng lớn được chiếu sáng, y bị đè gắt gao ở trên mặt đất không thể động đậy, thấy một đôi ủng nút vàng khảm xương thú đến trước mặt mình.

Trong lòng y như bị hắt một chậu nước lạnh, Tiết chưởng sự giá lâm, chắc chắn y sẽ không qua khỏi.

Một đống đồ vật rối tinh rối mù ném xuống trước mặt, là khăn che mặt với y phục dạ hành mà y giấu đi.

Tiết chưởng sự cười lạnh nói: “Đi đâu vậy?”

Ôn Tịch im lặng không nói lời nào, cũng không phản kháng, yên tĩnh quỳ trên mặt đất, vì làm trái huấn điều của Ảnh Cung mà phải gánh hậu quả.

“Đừng tưởng rằng thành tích tốt hơn người khác một chút là có thể làm xằng làm bậy.” Tiết chưởng sự càng giận: “Lôi đi.”

Nhan Linh Thương nơm nớp lo sợ bò theo vài bước, lén lút ném một cây chuỷ thủ cho Ôn Tịch, sợ hãi nói: “Tịch ca, tự sát đi… Không ai có thể chịu được Diêm hình đâu…”

Ôn Tịch lạnh lùng ngoái đầu lại, ánh mắt lãnh đạm bi thương, khàn giọng nói: “Linh Thương, cố chịu ba năm, ra được bên ngoài là tự do.”

Nhan Linh Thương sững sờ tại chỗ, ngơ ngác nhìn lão đại bảo hộ mình nửa năm qua bị lôi đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.