Vũ Chính còn mặc tạp
dề từ trong phòng nhìn ra, lúc nhìn thấy cô gập người đang tính cởi
giày cùng bao tay ra thì sắc mặt ngưng trọng, “Đừng nhúc nhích.” Nhẹ
nhàng mà hô lên, giọng nói cực kì dịu dàng. Hinh Ý nghe anh nói thì
ngừng động tác lại, cười cười nhìn anh đi về phía cô. Anh điều khiển
xe lăn đến trước mặt cô, tay trái nắm thật chặt vào tay vịn xe lăn,
động tác cúi người thong thả mà cũng hơi có phần gian nan, tay phải
nâng chân cô lên, nhẹ nhàng mà quen thuộc
cởi đôi giày đầy tuyết của cô ra rồi mang dép lê vào, động tác tay
vẫn không ngừng lại, miệng còn nói: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, lúc
trở về hãy để cho anh ra đón em, không được cúi quá thấp, không
được…”
Cô nâng mặt anh lên, vẻ
mặt giống như vừa bị đánh, ánh mắt lại tràn đầy vui vẻ, “Anh mà
còn lải nhải nữa thì sẽ biến thành chị Hàng đấy, thật vất vả
người ta mới thoát khỏi bàn tay của chị ấy mà.” Cô dùng sức chà
xát khuôn mặt đẹp trai hơn căng thẳng của anh, “Xin anh hãy thương xót
mà bỏ qua cho em đi mà!”
Anh sủng nịnh nhìn cô
cười, không nói gì, mang dép lê xong thì lại vươn tay giúp cô cởi áo
lông nặng trịch ra, lúc cô đụng phải tay của anh, hơi cau mày, “Sao lại
lạnh vậy? Từ nay về sau không cho vào bếp nữa.” Lời nói vô cùng ngang
ngược, hai bàn tay mảnh khảnh bao lấy những ngon tay thon dài của anh
nhẹ nhàng xoa nắn, làm ấm ngón tay có hơi lạnh lẽo của anh. Rõ ràng
chính mình khom người còn khó khăn hơn cả cô vậy mà vẫn kiên trì
muốn thay giày cho cô, rõ ràng tay của mình đã lạnh cóng lại mà còn
nói cô mặc không đủ ấm…
Sau khi cởi có khoác
ra, lộ ra áo lông dê bên trong hơi mỏng, bụng hơi nhô ra, nhỏ nhắn tròn
trịa, thoạt nhìn sẽ không cảm thấy quá mập, chỉ cảm thấy có một
chút dịu dàng của người làm mẹ hơn so với trước khi mang thai. Sắc
mặt hồng hào, kể từ khi biết cô mang thai, chị Hàng đã dọn đến nhà
họ, một ngày vài chén thuốc bổ, còn mời về chuyên gia tư vấn dinh
dưỡng phối hợp các món ăn với nhau khiến cho mỗi ngày khi cô soi gương
đều nhìn lướt qua những bộ quần áo trước kia mà khẽ than.
“Làm sao bây giờ? Em
không học được cách làm món bánh ngọt kia…” vẻ mặt cô đau khổ. Ngày
hôm qua sau khi ăn món bánh ngọt Italy kia bên nhà đôi vợ chồng hàng
xóm Vanden thì vô cùng yêu thích, hẹn hôm nay sang đấy học nhưng khi
nhìn người ta làm vài lần vẫn không học được, khả năng trời cho của
cô không thể nào lại kém như vậy chứ!
“Không sao, sau khi anh
học được sẽ làm cho em ăn.” Anh cười dụ dỗ cô, “Còn nữa, báo cáo bà
xã đại nhân, ông xã trải qua ba tiếng phấn đấu, cuối cùng thì bữa
tiệc Noel của chúng ta đã thuận lợi hoàn thành.” Anh cười giống như
một đứa trẻ đang tranh công, ôm lấy eo cô nhẹ nhàng mà hôn lên bụng cô,
bàn tay bao trùm phía trên nhẹ nhàng vuốt ve như một bảo vật quý giá
quan trọng nhất thế gian.
Mà cô một tay ôm lấy
khuôn mặt của anh đang dính sát trên bụng mình, một tay nhẹ nhàng
vuốt ve bụng cách một làn áo lông mỏng, cùng anh cảm nhận sinh mệnh
nhỏ bé trong bụng.
“Anh nghe thấy, nghe
thấy rồi.” Tung tăng như chim sẻ, thật giống như một đứa trẻ vừa được
cho kẹo, trên mặt tràn ngập nụ cười thỏa mãn, đôi mắt cũng cười đến
cong cong lên.
“Nghe thấy gì?” Cô
tiếp tục khó hiểu hỏi.
“Con gái gọi anh là ba
của con…” Anh ngẩng đầu cười giống như một đứa trẻ nhìn cô. Mà cô
chỉ tức giận nhìn bộ dạng này của anh, lúc ấy khi biết cô mang thai,
anh cũng có bộ dạng ngốc nghếch như thế này, sau đó vẻ mặt anh đứng
đắn nói với cô: “Vừa rồi cục cưng cử động rất mạnh, con bé trách
cứ rằng: “Sao mãi đến giờ mới chịu nói cho ba ba biết?” Bởi vì lúc
ấy hoài nghi có thai cô cũng không dám nói, sợ sẽ làm cho anh thất
vọng nên cuối cùng sau khi đến bệnh viện chẩn đoán chính xác mới dám
nói cho anh biết. Cô vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ ngốc nghếch của anh khi
biết tin, cả đời cũng không quên được, há hốc miệng ra nhìn cô, ánh
mắt có vẻ vui mừng, có vẻ thỏa mãn, còn rưng rưng nước mặt. Đó là
ánh mắt cô chưa từng nhìn thấy, ánh mắt sâu như vậy.
Buổi tối, hai người
đắp cùng một tấm chăn dày ngồi dựa vào ghế sofa trong phòng khách
đọc sách, sàn nhà bằng gỗ trải một lớp thảm dày ấm áp cho nên
tuyệt đối không hề lạnh, lò sưởi âm tường đang cháy bùng thỉnh
thoảng lại bừng lên một đốm lửa, giống như những vì sao đang khiêu
vũ. Vạn vật ngoài kia đều bị bao phủ bởi một màn tuyết trắng, từ
trong cửa sổ nhìn ra, bóng tối mênh mông điểm thêm vài ngọn đèn, chắc
hẳn mọi người đều đã đổ vào trong trấn đón Noel.
“Tối nay là đêm Giáng
sinh…” Cô tựa vào trước ngực anh, mắt vẫn xem sách nhưng tâm tự lại
hoàn toàn không hề đặt lên đấy, nhẹ nhàng nói.
“Ừ” Anh buông cuốn
sách trong tay ra kéo chăn lên cho cô, giúp cô điểu chỉnh chiếc gối
phía sau lưng lại rồi mới vuốt ve tiểu bảo bối của bọn họ.
“Hôm nay lúc ra ngoài
em đột nhiên nhìn thấy một đợt gió lạnh, em liền nhớ tới…” Nước mắt
của cô rơi trên áo lông màu xám của anh, thấm vào lòng anh.
“Suỵt…” Ngón tay của
anh nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô, “Tất cả đã là quá khứ
rồi…” Giọng nói rất dịu dàng, nhẹ nhàng như muốn xóa đi tất cả
những điều không vui trong lòng cô, “Cục cưng đang cười em đấy, con nói
lúc mẹ khóc trông rất xấu…”
Cô nín khóc mỉm cười,
nhìn ánh sáng lấp lánh của cây thông Noel, “Quà sáng sinh của em đâu?”
Không muốn để cho anh chê cười, giọng buồn bực hỏi.
Tay của anh từ phía
sau vươn ra, lấy ra một thứ gì đó, dưới ánh sáng rực rỡ từ chiếc
lò sưởi âm tường, nhìn vào ánh mắt của cô nói, “Gả cho anh!” Ánh
mắt thâm thúy còn sáng hơn cả chiếc nhẫn kết hôn trong tay.
“Là cái này sao?”
Khóe miệng của cô nở ra một nụ cười, giọng nói tràn ngập vui vẻ.
Sau khi anh từ Mĩ trở về cô vốn giận dỗi nên không thèm đeo nó, rõ
ràng đã giấu rất kĩ, anh hẳn là không thể tìm được mới đúng chứ.
“Tình này không thay
đổi.” Giọng nói của anh rất nhỏ, lọt vào tai cô nghe như một lời kể,
tiếng Trung, tiếng Anh, tiếng Pháp…lúc anh nói hơi thở tinh tế quanh
quẩn bên tai cô, giống như một sợi lông vũ chọc vào làm nhiễu loạn
lòng cô.
Mắt cô không kìm được
mà rưng rưng, sau khi mang thai hình như rất thích khóc, một chút
chuyện nhỏ cũng chảy nước mặt nhưng cô vẫn cười quay đầu lại, “Cái
này ở đâu ra? Đúng rồi, cuộc khảo nghiệm của anh thất bại!” Cô vừa
quay lại đã mang dáng vẻ tôi đây chẳng sợ ai cả.
“Sao có thể thế được,
anh thật sự rất biết điều nha, ngay cả đại hội cổ đông của Jl anh
cũng không quay về tham dự.” Cô bắt nằm anh tuyệt đối không dám ngồi,
trước kia cháo dinh dưỡng khó ăn đến mức suýt chút nữa đã lấy mạng
của anh mà anh cũng ăn hết không chừa lại một giọt, vậy mà còn chưa
qua được sao?
“Nhìn dáng vẻ của anh
như vậy đã mập lên được mười cân (5kg) chưa?” Nhưng mà tuy gầy nhưng
sắc mặt đã tốt hơn trước nhiều, chứng co giật cũng không tái phát
nhiều nữa. Hì hì, đây chính là thành quả mấy tháng nay cô đã bất
khuất kiên trì đạt được. Nhưng thật sự cũng rất kì lạ, mỗi lần cô
uống thuốc bổ đều bắt anh phải uống cùng mình, không có lý do gì
anh không mập lên mà chỉ có cô mập thôi nha.
“Em không cảm thấy gần
đây ông xã của em rất săn chắc hay sao?” Anh nắm lấy tay của cô mà
vuốt ve, sờ sờ chỗ này chỗ kia, tỏ ra rất muốn cười nhưng không dám
cười.
“Cho nên em hãy đồng ý
kết hôn với anh rồi nhanh chóng nuôi cho anh mập bên đi!” Anh bắt lấy
tay cô đeo nhẫn cưới vào, trước kia sao không biết người phụ nữ này
khó chơi đến vậy chứ?
Cô lại nhẹ nhàng linh
hoạt mà tránh ra, híp mắt hỏi, “Vội vã kết hôn như vậy, rốt cuộc
anh đang có ý đồ gì đây?” ánh mắt nguy hiểm của cô tiến lại gần anh.
“Nếu không kết hôn, con
gái của chúng ta sinh ra sẽ thành con riêng đấy!”
“Ai nói nhất định là
con gái chứ? Nếu là con trai thì không được sao?”
“Con trai cũng tốt, sinh
con trai xong rồi lại sinh con gái.” Tên Giang mỗ kia cười đến run hết
cả người.
“Anh coi em là heo hả?”
“Em có là heo anh cũng
yêu em.” Ánh mắt thâm thúy của anh nhìn cô, di dời sự chú ý của cô.
Cô chỉ cười cười,
thỏa mãn thói hư vinh mà cười, cười xong thì lại thấy không được ổn,
“Vậy nói đi nói lại em vẫn là heo sao?” Anh lại nhân cơ hội đó đeo
nhẫn cưới vào ngón áp út bên trái của cô, nắm chặt lấy tay cô, mặt
tháo xuống vẻ trêu đùa vừa rồi, chăm chú mà yên lặng nhìn cô, “Không
lãng mạn, không thể quỳ gối, nhưng mà anh hy vọng lần này em sẽ vĩnh
viễn không tháo nó xuống.” Anh nói vô cùng chậm, rất chậm, ánh mắt
kiên định chăm chú tập trung nhìn xuyên qua linh hồn cô.
Cô yên lặng nhìn anh,
thật lâu sau, nước mắt rơi xuống khi anh nâng bàn tay cô lên, nhẹ nhàng
gật đầu, nhưng vẫn không cam lòng lẩm: “Làm gì có ai bụng to rồi mới
đồng ý lời cầu hôn của người ta? Hơn nữa cả tuần trăng mật cũng
không đi được.” Buồn bực, không cam lòng.
“Ai nói không thể đi
hưởng tuần trăng mật được? Bây giờ không phải đang đi hưởng tuần trăng
mật sao?” Anh cười nhìn cô, vẻ mặt cô lại nghi hoặc nhìn anh, đôi mắt
đen như mực của anh tràn ngập tình ý, nói: “Đây chính là tuần trăng
mật vĩnh hằng của chúng ta!” Cô cười hôn lên mặt của anh, nước mắt
mặn đắng rơi xuống lại mang theo vị ngọt.