Túc Hạ Đích Luyến Nhân (Dưới Chân Người Yêu)

Quyển 2 - Chương 14: Phơi sáng



Kỳ Đông làm xong công việc buổi chiều, ngẩng đầu vừa lúc cách tấm kính nhìn thấy Lăng Đạo Hi đang tiễn khách, người trung niên kia cùng Lăng Đạo Hi bắt tay nói tạm biệt, ra cửa trước còn vươn tay, đại khái là muốn vỗ vai Lăng Đạo Hi. Lăng Đạo Hi nghiêng người một cái, thuận thế làm một thủ thế ‘mời’, bất động thanh sắc tránh được cử động của đối phương.

—— loại người cậu vừa hỏi… sẽ không tùy tiện cùng người khác phát sinh tiếp xúc thân thể, lời lão Từ hiện lên trong đầu Kỳ Đông, Lăng Đạo Hi đã quay trở về, Kỳ Đông ngồi tạm một lát, cũng vào thang máy lên tầng cao nhất.

Khi hắn tiến vào văn phòng tổng giám đốc, bên trong không có người, từ gian phòng nghỉ kế bên truyền đến tiếng nước. Hắn theo thanh âm rề rà đi qua, quả nhiên Lăng Đạo Hi đang đứng trước bồn rửa tay.

Kỳ Đông nhìn đồng hồ, từ lúc người khách kia rời đi đến hiện tại đã qua một khắc (15’), nói cách khác Lăng Đạo Hi rửa tay ít nhất cũng mười phút rồi, hai năm trước hắn đã phát hiện đối phương có khiết phích, cho dù là phòng ngủ bản thân không ở cũng luôn quét tước đến không nhiễm một hạt bụi, sau lần này trở về, bệnh trạng hình như càng nghiêm trọng hơn.

“Rửa nữa thì da cũng bị rửa trôi,” hắn hai tay cắm túi tựa vào khung cửa, biếng nhác mở miệng.

Lăng Đạo Hi cả kinh quay đầu, anh thế mà đến giờ phút này mới phát hiện sự tồn tại của Kỳ Đông, “Sao ngài lại đến đây?”

"Không có việc gì không thể tới sao?"

"Đương nhiên không phải," Lăng Đạo Hi nhanh chóng khóa nước, dùng chiếc khăn treo trên tường lau lau tay, đi tới, "Ngài muốn dọn lên đây làm việc luôn cũng được.”

Kỳ Đông nhếch nhếch khóe môi, từ chối cho ý kiến.

“Tay,” hắn không đầu không đuôi nói một chữ, làm Lăng Đạo Hi cũng lờ mờ.

"Giơ lên cho tôi xem, " hắn lại nói.

Lăng Đạo Hi theo lời hắn chìa tay phải ra, vừa bắt tay cùng người khác chính là bàn tay này, da đương nhiên không bị rửa trôi, bất quá có hơi nhăn nheo.

Kỳ Đông điểm cằm một cái, "Để xuống đất."

Lăng Đạo Hi không biết hắn muốn làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo.

Kỳ Đông nâng mũi chân, giẫm lên tay Lăng Đạo Hi nghiền nghiền, đem bàn tay vừa mới rửa sạch lại đạp cho bẩn.

“Giờ thì sạch sẽ rồi chứ?” Kỳ Đông hỏi.

Lăng Đạo Hi ôm tay mình đứng lên, cư nhiên còn có điểm cao hứng, mím môi cười gật gật đầu.

"Liếm chân em còn không cảm thấy bẩn, cùng người ta nắm cái tay em liền chịu không được," Kỳ Đông móc mỉa.

Lăng Đạo Hi không đồng ý, "Tay người khác sao có thể đánh đồng với chân ngài."

Kỳ Đông thình lình nâng tay, khoát lên vai Lăng Đạo Hi, Lăng Đạo Hi vẫn không hề nhúc nhích, thấp đầu nhìn một cái, lại nghi hoặc nhìn về phía hắn.

"Chủ nhân ngài làm sao vậy?" Lăng Đạo Hi cảm thấy Kỳ Đông hôm nay có chút kỳ quái, mở miệng hỏi.

"Không có gì, " Kỳ Đông làm như không có việc gì thu hồi tay, một lần nữa đút vào túi quần.

Nếu Kỳ Đông đã nói vậy Lăng Đạo Hi liền không hỏi nữa, chỉ hướng hắn hội báo, "Chủ nhân tối nay em có bữa tiệc xã giao, về trễ một chút.”

"Đã biết."

Buổi tối lúc Lăng Đạo Hi về đến nhà thì đã muộn, anh uống rượu hơi nhiều, bước chân hơi loạng choạng, trời thì tối, dưới chân vấp vào cục đá, suýt nữa ngã chúi.

Lái xe thấy thế vội vàng đến đỡ, tay còn chưa đụng tới đối phương liền bị anh hất ra.

"Đừng động vào tôi!” Anh thấp giọng la một câu.

Lái xe sợ tới mức vội vàng thu tay, thật cẩn thận theo sát phía sau anh, sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Trước mắt Lăng Đạo Hi choáng váng, ấn mật mã nửa ngày cũng không mở được cửa, lái xe vừa định lên giúp, cửa lại tự mở ra, có người trong nhà đứng ngược sáng, gương mặt ngũ quan đều giấu trong bóng tối, chờ lái xe cẩn thận nhận ra rõ rồi, kinh ngạc đến không khép được miệng.

Kỳ Đông duỗi tay ra, trực tiếp kéo Lăng Đạo Hi vào nhà, lúc này Lăng Đạo Hi một chút cũng không cự tuyệt bị người chạm, mềm nhũn ngã vào lồng ngực hắn.

Thấy lái xe còn đứng đó phát ngốc, Kỳ Đông diện vô biểu tình nói một câu, “Cậu có thể đi rồi."

"A? Nha..." Lái xe vẫn bị vây trong trạng thái nửa chân không, cửa lại rầm một tiếng sập trước mặt y.

Cậu ta nhéo nhéo chính mình, xác nhận không có đang mơ, vậy chớ tình huống gì đây, vị vừa rồi kia chẳng lẽ không phải đồng nghiệp phòng thị trường trong công ty họ sao?

Kỳ Đông xách cổ áo Lăng Đạo Hi ném anh vào phòng tắm, "Không uống được thì đừng uống nhiều như vậy, em cái dạng này nhìn giống cái gì.”

Lăng Đạo Hi lắc đầu, "Đồ ăn mặn lắm.”

“Bắt đầu từ ngày mai mỗi ngày uống một lạng nước tương, coi em còn mặn với chả không mặn hay không,” hắn nắm khăn tắm ném lên đầu anh, “Tắm sạch rồi ra, không được khiến cho một phòng đầy mùi rượu."

Lăng Đạo Hi ngồi trên nền gạch gật gật đầu, Kỳ Đông sập cửa liền đi ra ngoài.

Qua nửa giờ, phòng tắm một chút động tĩnh cũng không có, Kỳ Đông mở cửa nhìn thoáng, gia hỏa kia lại có thể vẫn duy trì tư thế khi hắn rời đi, dựa vào bồn tắm ngủ mất, hắn không chút khách khí một cước đem anh đạp tỉnh.

“Bảo em tắm rửa, có bảo em ngủ sao?"

Lăng Đạo Hi giật nảy mình, vì tác dụng của cồn mà phản ứng chậm chạp, "A, thực xin lỗi..."

“Lẽ nào còn muốn tôi tắm cho em?” Kỳ Đông quát tháo anh.

Lăng Đạo Hi đương nhiên không dám, "Không cần không cần."

Kỳ Đông lại đạp văng cửa, đến phòng khách xem TV.

Chờ Kỳ Đông lại nhớ tới kiểm tra, trở lại phòng ngủ, phát hiện Lăng Đạo Hi tắm rửa xong tóc còn ướt sũng đã lần nữa cuộn thành một đoàn, ngay cả chăn cũng chưa đắp liền nằm trên tấm thảm trên sàn ngủ say. Samoyed lẽo đẽo theo sau chủ nhân vào phòng phát hiện địa bàn mình bị người ta chiếm, phi thường bất mãn, ô ô tìm chủ nhân khiếu nại.

“Kêu cái gì, bộ mày không có ổ sao?" Kỳ Đông xua nó ra.

Samoyed thà chết không theo, dám chạy tới cạnh Lăng Đạo Hi dùng thân thể chen chúc với anh, muốn đuổi anh đi.

“Tôi sao lại nuôi hai đứa ngu xuẩn như vầy,” Kỳ Đông không còn cách nào khác đi qua, cúi người bế Lăng Đạo Hi lên, mắng một câu, "Thực mẹ nó nặng.”

Hắn ôm Lăng Đạo Hi đi được hai bước, dùng sức một cái ném anh lên giường, Lăng Đạo Hi thế mà cũng không tỉnh, lầm bầm hai câu, tìm một tư thế thoải mái ngủ tiếp.

Kỳ Đông cũng mệt, lười đi so đo tên này nằm chỗ nào, ngả đầu liền ngủ, một giấc thẳng tới sáng.

Lăng Đạo Hi mơ mơ màng màng tỉnh dậy, mở mắt vừa nhìn, gương mặt say ngủ của Kỳ Đông xuất hiện gần trong gang tấc, sợ tới mức trái tim đột nhiên ngừng đập, không chút nghĩ ngợi liền lùi ra sau, không nghĩ tới bản thân đang nằm ở rìa giường, lập tức rớt xuống đất, phát ra một tiếng ‘bịch’ thật lớn. Samoyed ngủ trên sàn nhà bên cạnh bị dọa lăn mình dậy, Kỳ Đông càng trực tiếp, một cái gối đầu bay tới.

“Mới sáng sớm, ồn ào cái gì!”

Kỳ Đông xoay người lại ngủ tiếp, Lăng Đạo Hi còn nằm nguyên chỗ cũ mà hoảng hốt, anh cố sức nhớ lại, cũng nhớ không ra chuyện đêm hôm trước, mình sao lại nằm ngủ bên cạnh Kỳ Đông? Anh ôm đầu, say rượu khiến đầu anh đau đến muốn nổ, chỗ xương cụt vì té xuống đất cũng truyền đến từng trận đau đớn.

Samoyed thấy Lăng Đạo Hi, liền quấn quít lấy anh muốn ăn điểm tâm, Lăng Đạo Hi cho nó ăn, vọt đi tắm rửa, lúc này mới thanh tỉnh một chút, thay một bộ đồ thể thao hưu nhàn màu trắng, xuất phát dẫn chó đi dạo.

Lăng Đạo Hi vừa chạy bộ vừa nhớ lại, nhưng anh chỉ nhớ được chuyện Kỳ Đông mở cửa cho mình, đoạn ký ức sau đó cứ như bị xóa đi, anh tắm thế nào, làm sao lên giường, đều không có chút ấn tượng.

Một con mèo đi ngang, cắt đứt hồi ức của anh, Samoyed liều mạng muốn đuổi theo, chó trượt tuyết lúc bùng nổ khí lực không giống như bình thường, Lăng Đạo Hi ngớ ra kéo nó không kịp, dây thừng thiếu chút nữa thoát khỏi tay.

"Không được chạy!" Lăng Đạo Hi cuối cùng túm vòng cổ của nó, ngồi xổm xuống ôm lấy cổ của nó, "Ai cho phép mày khi dễ tiểu động vật?"

Samoyed cũng không đuổi mèo nữa, thè lưỡi liếm tới liếm lui trên mặt Lăng Đạo Hi, anh bị liếm đến ngứa, cười đưa tay chắn lại, "Đừng liếm, nè, đừng liếm!"

Nhắc tới cũng khéo, có hai nữ nhân viện trong công ty cũng tới đây tập thể dục buổi sáng, bộ dạng Lăng Đạo Hi vốn đã chọc người chú mục, bề ngoài Samoyed cũng không hề điệu thấp chút nào, hai cô gái bị động tĩnh bên này hấp dẫn lại, thiếu chút nữa là kinh hãi đến rớt tròng.

"Đó là tổng giám đốc của chúng ta sao?" Một người vô cùng hoảng hốt hỏi.

“Hình như đúng rồi đó…” Người còn lại lẩm bẩm phụ họa.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng lấy điện thoại di động ra chụp ảnh đăng lên weibo.

Thứ hai kế đó, Tống Kiệt đi vào công ty, phía sau còn đi theo một người bạn có qua lại làm ăn, hai người hẹn nhau tới bên này ký hợp đồng trước, sau đó lại qua bên công ty người kia ký hợp đồng.

Sáng nay bầu không khí trong văn phòng cùng trước đó khác biệt rất lớn, cơ hồ tất cả mọi người đều đang chen chúc trước một cái máy vi tính, thì thầm với nhau không biết đang thảo luận cái gì.

"Nhìn cái gì đấy?" Tống Kiệt thấy mọi người coi hết sức chuyên chú, lớn tiếng hô.

"Đang nhìn tổng giám đốc, không thể tưởng được một người nghiêm túc như ảnh, thế mà nuôi nguyên một con gấu trắng to đùng.”

"Là Samoyed á đồ ngu.”

“Tôi vẫn là lần đầu tiên thấy tổng giám đốc mặc thường phục oa, anh ta mặc thường phục vào nhìn cũng không quá khó tiếp cận.”

"Càng không tin được chính là, ảnh cư nhiên biết cười! Biết cười a!"

“Thì ra tổng giám đốc cười lên là thế này, đẹp trai quá!" Một cô nàng hoa si nói tiếp.

Đại thúc qua đường, “Tôi nói chớ, này căn bản không phải là tổng giám đốc, chỉ là một người bộ dạng giống cậu ta mà thôi."

Lập tức có người phản bác, "Chú thấy hai người mà giống nhau đến mức này chưa? Trừ phi là song sinh."

Một đám người tranh luận không ngớt, Tống Kiệt cũng sáp tới coi, hoảng sợ, "Đây không phải Tiểu Bạch sao?"

"Ai là Tiểu Bạch?"

“Đây là chó của Kỳ Đông a.”

Mọi người ba mồm bảy miệng nói, “Không thể nào, Samoyed lớn lên đều một dạng, anh nhất định nhìn lầm rồi."

"Không có khả năng," Tống Kiệt nói rất chắc chắn, “Tôi là nhìn Tiểu Bạch lớn lên, ở cùng nó một năm, dù ném nó vào trong đống Samoyed, tôi cũng nhận ra được."

"Mới không tin, " một nữ đồng sự cảm thấy tên này đang khoác lác, "Chó Kỳ Đông nuôi sao lại đi cùng tổng giám đốc được, tuyệt đối là anh lầm."

Bạn của Tống Kiệt lúc này cũng đi tới, nhìn thấy người trong hình thì ngẩn ra, "Đây không phải Lăng Đạo Hi sao?"

Mọi người đều quay đầu lại nhìn thẳng cậu ta, “Anh quen tổng giám đốc của chúng tôi?"

Người kia lập tức trở thành tiêu điểm mọi người chú mục, ngay cả nói chuyện cũng có hơi khẩn trương, "Không, không sai a, tôi với cậu ấy là bạn thời đại học, chúng tôi cùng lớp, cậu ấy là lớp trưởng lớp chúng tôi.”

“Chắc không trùng hợp vậy chứ,” mọi người vây lại, "Tổng giám đốc hồi đại học là dạng gì?"

“Thì, thì thành tích rất tuyệt, năng lực cũng rất mạnh a," cậu ta cào cào tóc, "Đúng rồi mọi người mới nãy có phải còn nhắc tới Kỳ Đông? Lẽ nào cậu ấy cũng làm trong công ty mọi người?”

Một đám lại càng kinh ngạc, "Kỳ Đông anh cũng quen?”

Kết quả người này còn kinh ngạc hơn cả mọi người, “Mọi người cùng công ty mà cũng không biết? Kỳ Đông cũng học lớp chúng tôi, cậu ta cùng Lăng Đạo Hi không chỉ là bạn học cùng lớp, còn ở chung một phòng ngủ nữa đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.