Lý Đông Thanh mười lăm năm chưa từng rời xa quê hương, địa phương đi xa nhất cũng chỉ là thị trấn, mà lần này vừa đi lại là hơn một ngàn dặm.
Dọc theo con đường này, hắn mới biết, kỳ thực Ninh Hòa Trần người rất kiệm lời, rất nhiều lúc đều là hắn hỏi, Ninh Hòa Trần đáp.
"Phía trước có người." Lý Đông Thanh nói.
Hai người đã đi hai ngày rồi, đến đây mới nhìn thấy thôn xóm, Lý Đông Thanh đang cúi đầu dẫn ngựa, Ninh Hòa Trần ngồi ở trên ngựa, đất tuyết khó đi, ngựa cũng chạy không nổi.
Chỉ có thể từ từ chạy như vậy, Ninh Hòa Trần tựa hồ cũng không sốt ruột.
Ninh Hòa Trần híp mắt nhìn ngó: "Lương khô đều đủ, không cần thiết qua đó mạo hiểm."
"Không mua con ngựa sao?" Lý Đông Thanh kỳ thực có chút đau lòng Thiên Cơ.
Hóa ra động vật thật sự hiểu nhân tính.
Thiên Cơ trước kia ngoại trừ Lý Đông Thanh ra thì ai cũng không nghe, không nghĩ tới Ninh Hòa Trần căn bản không cần tốn sức đã gọi được nó rồi, chỉ là mấy ngày nay đều là nó đến chở người, người đều còn cảm thấy mệt nhọc huống chi là nó, cho nên rất nhiều lúc Lý Đông Thanh đều tự mình xuống đi bộ.
Ninh Hòa Trần lại nói: "Mang theo ngươi, cho dù mua thêm mấy con ngựa thì vẫn chậm như cũ thôi."
"Vậy ít nhất cũng đổi một con đi."
"Vậy sẽ giết Thiên Cơ." Ninh Hòa Trần lạnh nhạt nói, "Đổi một con ngựa mới, chỗ nào có nhiều cỏ khô như vậy nuôi ngữa?"
Lý Đông Thanh đành im lặng không tiếp tục nói nữa.
Bản tính của Ninh Hòa Trần bại lộ, y tính khí thất thường, thường xuyên không biết nói sai ở đâu liền chọc giận y, Lý Đông Thanh lại dễ tính, sau khi có lòng muốn chết, tính khí ngược lại là càng tốt, cảm thấy không có gì đáng giá tức giận, hai người trôi qua vô cùng hoà thuận.
Lý Đông Thanh lại hỏi: "Đói không?"
Hắn lúc này hỏi đúng rồi, Ninh Hòa Trần nói: "Săn một con nai đi."
Lý Đông Thanh liền do dự nói: "Rất tốn thời gian.
Những núi như này rất tiêu điều, không nhất định có nai, mùa đông trời ngắn, qua một lúc liền tối ngay."
Thiên Cơ đến buổi tối, liền không muốn đi nữa, nói chung là trộm lười biếng.
Ninh Hòa Trần nói: "Đi săn."
Lý Đông Thanh hết cách rồi, đành buông tay nói: "Cung tên đâu?"
Hai người ra khỏi cái gì cũng không lấy, may là Ninh Hòa Trần đã sớm chuẩn bị, trên người có tiền, lương khô có thể dọc theo đường đi mà tìm người ta đổi.
Nhưng không có cung tên.
Ninh Hòa Trần lấy kiếm trên eo đưa cho hắn, nói: "Đi thôi."
Lý Đông Thanh thành thật đáp: "Ta không biết dùng kiếm."
"Không biết liền ném đi săn," Ninh Hòa Trần nói, "Săn nai mà thôi."
Xem ra y ngày hôm nay nhất định phải ăn thịt nai này rồi.
Lý Đông Thanh hết cách, Đại thiếu gia lười động tay, thường ngày có lẽ cũng là được hầu hạ quen rồi, hắn không thể làm gì khác đành ôm kiếm đi vào trong núi.
Ninh Hòa Trần dẫn âm truyền vào tai: "Chỉ ở vùng này thôi, đừng tiếp tục đi vào trong."
Lý Đông Thanh cảm thấy chính mình mấy ngày nay quả thực chính là hạ nhân của y.
Hắn đứng ở trên sườn núi, trèo lên trên cây, đứng cao nhìn xa, nửa ngày cũng chưa thấy con nai nào, ngược lại là nhìn thấy thỏ, mà Ninh Hòa Trần không thích ăn thịt thỏ, bảo tanh lắm.
Lý Đông Thanh nhìn, nhìn, thật sự là nhìn không tới, lại không muốn trở về đối diện với vẻ mặt châm chọc khiêu khích của Ninh Hòa Trần, chỉ đành ở trên cây chịu lạnh.
Ninh Hòa Trần dựa vào ngựa, ngồi ở trước cây, tình cờ liếc mắt nhìn Lý Đông Thanh, không thúc giục, cũng không giúp đỡ.
Một lát sau thân ảnh của Lý Đông Thanh rốt cuộc cũng giật giật, chỉ thấy hắn một tay nắm lấy thân cây, thân thể đung đưa ra phía ngoài, linh hoạt như con khỉ, tay cầm thanh kiếm tùy theo quán tính của cơ thể mà mạnh mẽ ném ra ngoài, chỉ nghe tiếng vật sắt đánh vào trên tảng đá.
Ninh Hòa Trần cho là hắn đánh hụt, cũng không để ý, lại thấy Lý Đông Thanh chạy ra ngoài, trong chớp mắt đã không còn bóng dáng.
Ninh Hòa Trần: "..."
Y đột nhiên đứng dậy, mới vừa bước vài bước, Lý Đông Thanh lại từ trên sườn dốc phủ tuyết mà lộ đầu ra, tay trái cầm kiếm, tay phải xách đầu của một con sói đã chết.
Lý Đông Thanh cười tươi, để lộ hàm răng trắng nói: "Không có nai, nhưng có một con sói, vừa hay có thể lột da làm áo choàng cho ngươi, càng đi về phía Bắc sẽ càng lạnh."
Ninh Hòa Trần liếc nhìn con sói trong tay hắn, lại liếc nhìn hắn.
Động tĩnh vừa rồi, Lý Đông Thanh rõ ràng là một kiếm đánh lên tảng đá, vậy sói này là từ đâu mà đến?
Lý Đông Thanh ngồi xổm ở bên cạnh y, động tác lưu loát lột da sói, hắn cho là Ninh Hòa Trần lại bắt đầu không vui, nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Kiếm của ngươi dùng tốt lắm.
Xuyên qua thân sói, còn có thể cắm vào trong tảng đá, đánh nứt cả cục đá rồi."
Ninh Hòa Trần: "..."
Lý Đông Thanh không nghe thấy y trả lời, có chút khó hiểu, ngẩng đầu lên nhìn y, mới nghe Ninh Hòa Trần nói: "...!Thôi vậy."
Năm đó Lý Quảng bắn hổ, cũng chẳng qua là nửa thân tên cắm vào đá.
Ninh Hòa Trần nhìn thiếu niên này, quả nhiên là ngũ vị tạp trần.
Lý Đông Thanh còn đang nói: "Áo choàng lông thỏ kia của ngươi đã cũ, lúc này có thể thay đổi, da hươu không chống lạnh được bằng da sói, thật đó, ta trước đây đã từng làm cho nương ta rồi, nương bảo da sói là ấm nhất."
Ninh Hòa Trần không khỏi buồn cười nói: "Luôn miệng nói là phải làm cho ta, ngươi lấy kim chỉ từ đâu đây?"
"Về sau đi..." Lý Đông Thanh nói, "Trước tiên lột lấy da, đợi trước khi đến Nhạn Môn, nhất định sẽ làm được cho ngươi."
"Ồ." Ninh Hòa Trần lại không biết nên nói cái gì.
Lý Đông Thanh mười lăm năm chưa từng thấy giang hồ, còn Ninh Hòa Trần lại chưa từng gặp qua người như Lý Đông Thanh.
Ninh Hòa Trần hận nhất là chịu ơn của người khác, thấy người nào đối xử tốt với mình liền không nhịn được mà cay nghiệt nói: "Ngươi nên kiềm chết chút đi, người mà ngươi thật lòng đối tốt đều không được chết tử tế.
Ta cũng không định chết sớm như vậy."
Lý Đông Thanh: "..."
"Ngươi yên tâm đi, " Lý Đông Thanh nói, "Ta không thật lòng với ngươi, được chưa."
Kỳ thực Ninh Hòa Trần nói xong, lại cảm thấy không đúng lắm.
Mà Lý Đông Thanh nói như thế, y lại cảm thấy vậy cũng cũng không sao, chỉ là đứng ở bên cạnh đợi chốc lát, lúc sắp đi, thế mà lại nhìn thấy Lý Đông Thanh cúi đầu, vừa xử lý thịt sói, vừa lấy ống tay áo thật nhanh lau đi đôi mắt.
Cơ thể của Ninh Hòa Trần đã xoay đi chỗ khác lại lập tức xoay trở về, không thể tin nổi nói: "Ngươi khóc à?"
Lý Đông Thanh không trả lời.
Ninh Hòa Trần ngồi xổm xuống, nắm lấy bả vai hắn, làm cho hắn ngẩng đầu lên, nhích đến gần nhìn hắn, cau mày nói: "Nam tử hán đại trượng phu, ngươi ngoại trừ khóc còn có thể làm gì?"
Y bỗng nhiên đến gần như vậy, mùi hương vờn quanh đưa vào mũi, Lý Đông Thanh vừa căng thẳng liền lùi về phía sau, ngã chỏng vó trên mặt tuyết, cả giận nói: "Ngươi quản ta!"
Thế mà lại tức giận, Ninh Hòa Trần càng hứng thú, nói: "Ta muốn quản đấy, bao nhiêu tuổi rồi hả, mười lăm tuổi, vương tử Hung Nô Y Trĩ Tà lúc lớn bằng ngươi đã giết đủ người của cả một quận rồi.
Ngươi còn ở đây khóc."
Lý Đông Thanh nói: "Ngươi chọt vào chỗ đau của người khác.
Y Trĩ Tà thì thế nào?"
Ninh Hòa Trần: "Đây liền trở thành chỗ đau.
Chỉ vì dăm ba câu của thế nhân, ngươi liền tìm cái chết, những người kia có ai là do ngươi ép chết? Cùng ngươi có liên quan gì? Nếu như như vậy chính là chỗ đau, ngươi cũng tranh thủ đứng sống nữa, thói đời không tha cho ngươi."
"Ai muốn sống, " Lý Đông Thanh nói, "Ta vốn dĩ là người muốn chết! Ta tự nhận không dung thói đời, ngươi lại tội gì châm chọc ta, hơn nữa, nếu không có ngươi, ta làm sao lại đến nỗi này!"
"Ngươi dám!" Một bạt tai của Ninh Hòa Trần sắp đưa lại đây, Lý Đông Thanh giơ tay né một chút, Ninh Hòa Trần lại không đánh, phẫn nộ nói: "Gỗ mục không thể khắc!"
Lý Đông Thanh trầm mặc ngồi xổm trở lại, cầm dao con, từ bụng phanh thân con sói, móc ra nội tạng cùng ruột, ngược lại là không khóc nữa, cũng không cùng y ầm ĩ.
Ninh Hòa Trần tức giận đến nửa ngày không để ý tới hắn, không đủ nửa canh giờ, Lý Đông Thanh lại đi qua, nhét cho y một cái đùi: "Ăn đi."
Ninh Hòa Trần: "..."
"Ngươi có phải là cái gì cũng không để tâm không hả." Ninh Hòa Trần không dám tin nói.
Lý Đông Thanh gặm thịt, ngẩng đầu nhìn y, cười nói: "Quên đi"
Một tiếng "Quên đi" này, dù Ninh Hòa Trần vững tâm như sắt cũng không thể nói gì hơn, nhận lấy đùi sói.
Sau lần này, trong các loại thịt mà Ninh Hòa Trần không ăn ngoại trừ thỏ còn thêm cả sói nữa, thật sự là khó ăn, so với thịt thỏ còn khó hơn ăn.
Trường An thành, Đông cung.
Đậu Y Phòng đã sống qua năm triều, thật sự là lớn tuổi quá rồi, mắt đã mù, tóc cũng thành hoa râm, nhưng eo lưng vẫn rất thẳng, nhìn qua hãy còn khỏe mạnh, chưa hề có dấu hiệu suy nhược.
Đậu Y Phòng hỏi: "Tìm được người chưa?"
"Hồi thái hoàng thái hậu," Tể tướng Đậu Anh nói, "Tìm được rồi, ở một ngôi làng nhỏ bên cạnh đất phong của Lâm Giang vương."
"Xác định phải rồi?"
"Ninh Hòa Trần kia từ Mã Ấp trở về liền đi thẳng đến thôn Khất Lão, " Đậu Anh nói, "Lại là chỗ Lâm Giang vương uỷ thác...!Người mà A Hồ Nhi mang về nói, đứa bé kia lớn lên vô cùng giống Lâm Giang vương, dáng người thanh mảnh, phong lưu phóng khoáng.
Hẳn là không sai được."
"Vậy cũng không được, " Đậu Y Phòng nói, "Dòng dõi hoàng thất không phải trò đùa.
Nhất định phải có chứng cứ vẹn toàn."
Đậu Anh nói: "Đúng là vậy, nhưng là thái hoàng thái hậu, tìm không ra.
Người ta nói Lâm Giang vương trước khi đi có viết phong thư để chứng minh thân phận của đứa nhỏ này, thế nhưng đã nhiều năm như vậy, không chắc sẽ tìm được."
Đậu Y Phòng rung gậy một cái, nói: "Tìm đi!"
Đậu Anh bị làm khó dễ, đầu càng cúi thấp hơn: "Thái hoàng thái hậu, thôn Khất Lão đã bị một trận đại hỏa thiêu rụi rồi.
Cung nữ nuôi lớn Lưu Chuyết kia đã tự thiêu, cái gì cũng không lưu lại.
A Hồ Nhi chỉ mang về một cái xương khô."
"Thứ không dùng được." Đậu Y Phòng nói ra lời này, đã là giận dữ.
Đậu Anh nói: "Có thể bản thân Lưu Chuyết chính mình biết phong thư này ở chỗ nào.
Hắn bây giờ bị bắt cóc ở trong tay Ninh Hòa Trần, chúng ta không dám vọng động, lại sợ binh mã quá nhiều, kinh động đến hoàng thượng, hiện tại sợ ném chuột vỡ đồ, không thể không gì, nhưng bọn họ đã đi về phía Nhạn Môn, chất nhi đã dàn xếp xong xuôi ở nơi đó rồi, chỉ cần Ninh Hòa Trần dám đi, tất nhiên là một đi không trở lại!"
"Nhạn Môn?" Đậu Y Phòng hỏi, "Nhi tử của nịnh thần kia, đi Nhạn Môn làm gì?"
Đậu Anh nói: "Ngươi đã quên mất, Chất Đô là thái thủ Nhạn Môn."
"Ồ." Đậu Y Phòng hơi đỡ trán, tay khoát lên trên ghế, ngược lại thật sự là có chút mệt mỏi, nói, "Đúng, ta ngược lại thật sự là quên mất.
Đây ngược lại là tới báo thù rồi.
Vậy y cần phải nhằm về phía lão bà ta chứ, vì sao phải làm khó dễ Chuyết Nhi của ta?"
Bà lại bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Vậy Chuyết Nhi ở trong tay y, chẳng phải là rất nguy hiểm sao?"
"Phải." Đậu Anh nói, "Mà cũng không phải vô cùng nguy hiểm, bởi vì Ninh Hòa Trần còn muốn dùng Lưu Chuyết làm con tin, sẽ không giết hắn, thế nhưng một khi đến Nhạn Môn, vậy thì cũng chưa chắc.
Cho nên ở Nhạn Môn, nhất định phải bắt được y."
Đậu Y Phòng nói: "Ngươi biết y về Nhạn Môn làm gì sao?"
Đậu Anh: "Vi thần không biết.
Thế nhưng thám tử tiền tuyến đến báo, trên ngựa của y, mang theo một cái đầu người."
"Đầu của Tả Hiền vương." Đậu Y Phòng nói.
"Thái hoàng thái hậu anh minh."
Đậu Y Phòng nở nụ cười, cười lạnh nói: "Há, cái đầu tiếp theo đây, là của lão bà tử này sao? Hay là đứa chắt Chuyết Nhi của ta?"
"Ai cũng không phải, " Đậu Anh nói, "Y muốn chết ở nơi cha y đã chết."
"Năm đó nhi tử của Chất Đô thoát tội," Đậu Y Phòng thở dài nói, "Ta đã là nhân từ, chấp thuận Bất Khả Đắc sơn lấy tiền mua một mạng của nhi tử hắn, bản ý của ta, là muốn giết hắn tam tộc.
Các ngươi đều nói, ấu tử vô tội, Ninh Hòa Trần lại là nhân tài, ta mới đồng ý để y lên Hoàng Kim Đài, đi vào giang hồ, các ngươi xem, người ta ngược lại muốn diệt tộc ta đây!"
Đậu Anh nói: "Chuyện này...!Xác thực không thể nghĩ đến."
Đậu Y Phòng nói: "Ta thấy giang hồ, người của giang hồ, của tam giáo cửu lưu đã không coi ai ra gì.
Đại thần triều đình nuôi một đám môn khách, trong đó có một nửa là du hiệp, bọn họ giết người, phạm pháp, ai quản? Lẽ nào đi qua Hoàng Kim Đài một lần liền có kim bài miễn tử hay sao?"
Vấn đề này, Đậu Anh cũng không trả lời được.
Cuộc chiến Hán Hung cũng đã vẻn vẹn bảy mươi năm, mà loạn giang hồ này, thế nhưng đã lâu đến trăm năm.
Là dư nghiệt của triều Tần, vấn đề năm đó hoàng đế khai quốc cũng không thể giải quyết, hậu thế chỉ càng bó tay toàn tập.
Bắt đầu từ thời Cao Tổ, Cao Tổ vì muốn giải quyết nạn giang hồ mà thiết lập Hoàng Kim Đài ở các quận huyện trong các nước chư hầu, người nào có thể từ trên Hoàng Kim Đài đi xuống liền coi như là đi vào giang hồ, từ đây là người giang hồ, mà người giang hồ không thể vào triều đường, không thể buôn bán.
Đồng thời, muốn từ Hoàng Kim Đài đi xuống, cũng không dễ dàng, năm đó Ninh Hòa Trần còn là thiếu niên bảy tuổi, ở trên Hoàng Kim Đài đánh bại ba tên kiếm khách mười tám tuổi, cũng đã gần chết mà đi xuống.
Hoàng Kim Đài không dễ lên, cũng không dễ xuống.
Là con đường không thể thối lui được nữa.
Đậu Anh nói: "Cao Tổ năm đó thiết lập Hoàng Kim Đài, cũng là muốn lập ra quy của cho người giang hồ, nói Sát thân thành nhân.
Nhưng những người thật sự từ Hoàng Kim Đài đi xuống, đều là đến mạng sống cũng có thể tiêu trừ, căn bản là không để ý tổ tông vương pháp.
Nạn du hiệp, thật là họa lớn."
Đậu Y Phòng dừng lại chốc lát, lạnh nhạt hỏi: "Tiểu hoàng đế nói thế nào?"
"Hoàng thượng còn chưa từng nghĩ tới động đến những người này," Đậu Anh nói, "Hoàng thượng hùng tâm đại khái, đã sớm có sát tâm với Hung Nô, hắn...!Dùng được du hiệp.
Chỉ cần mười kim có thể mua một tên trung đẳng kiếm khách thề sống thề chết cống hiến cho, một trăm kim có thể mua được đại hiệp như Quách Giải ra trận giết địch, lấy một địch ngàn...!Điều này thật sự là, quá có lời."
Đậu Y Phòng nghe không lọt nhất là những lời đánh trận, cả giận nói: "Hồ đồ! Cuộc chiến Bạch Đăng năm đó, trong cuộc chiến Bạch Đăng người Hung Nô đã nhục nhã Cao Tổ như thế nào! Khinh địch chính là tối kỵ của cầm binh, chẳng lẽ Cao Tổ đến hắn còn không bằng sao? Hắn còn chưa chết tâm?"
Đậu Anh chỉ đành nói: "Thái hoàng thái hậu anh minh."
Đậu Y Phòng hụt hơi kiệt sức nói: "Vừa muốn thay đổi luật pháp, vừa muốn khai chiến, nháo đến lòng người bàng hoàng, không chịu nổi một ngày, ta...!Đại Hán ta, sợ là phải chết trong tay hắn."
Đậu Anh mau đi tới dìu, Đậu Y Phòng nói: "Ngươi, phải nắm chắc, đưa Chuyết Nhi của ta về, chất nhi, ngươi phải biết, tiểu nhi tử của ta chết rồi, dưới gối đã không có người thừa Ân."
Thái hoàng thái hậu dưới tình huống tôn tử của bà, Lưu Triệt hoàng đế còn đang sống rất tốt mà nói như vậy, là cực kỳ nghiêm trọng, Đậu Anh cũng chỉ đành nghe mà không lộ, nói: "Thái hoàng thái hậu nói vậy thật làm tổn thương tấm trái tim của chất nhi, chất nhi không phải còn đang ở bên cạnh người đó sao? Huống chi trưởng công chúa vẫn còn, người lại quên mất."
Đậu Y Phòng nở nụ cười, nói: "Ngươi cái đồ giảo hoạt này, lão bà tử cũng không dám nói lời thật lòng."
Đậu Anh cẩn thận mà nở nụ cười.
Đậu Y Phòng uể oải nói: "Ngươi đi xuống đi, ta ngủ một lát."
"Vâng." Đậu Anh khom người đi ra, chỉnh sửa áo bào đi ra cửa cung, chỉ thấy trưởng công chúa đang ở ngoài cửa chờ, Đậu Anh sửng sốt một chút, lại bái chào: "Trưởng công chúa."
Trưởng công chúa Lưu Phiêu nói: "Thừa tướng, thái hậu tìm ngươi có chuyện gì?"
Đậu Anh: "Chuyện này..."
"Được rồi, nhìn ngươi giấu giấu diếm diếm, ta liền biết, " Lưu Phiêu nhìn thẳng vào hắn, "Là nói chuyện về chất nhi Lưu Chuyết kia của ta đi."
Nàng nhìn bốn phía xung quanh, thấp giọng nói: "Lưu Chuyết kia quả thực còn sống?"
Đậu Anh: "Thiên chân vạn xác."
Lưu Phiêu: "Ngươi định làm như thế nào?"
Đậu Anh thế nhưng lại không đáp.
Trưởng công chúa cuống lên, nói: "Ngươi người này, nói chuyện sao cứ ấp a ấp úng thế, có lời gì cứ nói thẳng là được, ta còn có thể đi nói cho hoàng thượng sao?"
"Xin hỏi trưởng công chúa, là muốn cho Lưu Chuyết sống, hay là không muốn cho hắn sống đây?" Đậu Anh hỏi.
Trưởng công chúa nhất thời nghẹn lời.
"Năm đó khi Hiếu Cảnh Đế còn, lập hoàng trưởng tử Lưu Vinh thành Thái tử, ta cũng thành Thái phó của Thái tử," Đậu Anh lại đột nhiên lật ra nợ cũ, nói, "Lưu Vinh làm Thái tử, một chuyện sai lầm cũng chưa từng làm, cần cù đọc sách, vi chính dùng đức, hắn là vì sao bị phế, trưởng công chúa trong lòng hiểu rõ đi."
Trưởng công chúa cả giận nói: "Ngươi thật to gan, dám nghị luận hoàng trữ!"
"Trưởng công chúa!" Đậu Anh tận tình khuyên nhủ, "Hãy nghe ta nói hết.
Lưu Vinh là con ruột của tiên đế, một chốc bị giáng thành Lâm Giang vương, lại ngay cả tính mệnh cũng không tha cho.
Mà Lưu Chuyết, lại là người nào của hoàng đế chúng ta đây?"
Đậu Anh bỗng nhiên quỳ xuống: "Trưởng công chúa, khẩn cầu trưởng công chúa, tha cho Lưu Chuyết một cái mạng đi, lưu lại hậu nhân của Lưu Vinh!"
Trưởng công chúa sắc mặt lúng túng, nổi giận nói: "Ngươi mau đứng lên, thừa tướng nói cái gì vậy? Ta làm sao nghe không hiểu."
Đậu Anh đứng lên, cúi đầu nói tiếp: "Huống hồ, ngươi ta thế nhưng đều biết sự tình, hoàng thượng làm sao sẽ không biết đây.
Hắn tuy rằng bị thái hậu đè lại nanh vuốt, nhưng vẫn là vua của một nước.
Việc hoàng trữ nào có dễ dàng như vậy.
Trưởng công chúa xin suy nghĩ kĩ mới làm."
Trưởng công chúa thở dài một cái, nói: "Thôi.
Vậy ngươi định làm như thế nào?"
Đậu Anh thấp giọng nói: "Lưu Chuyết, sẽ không hồi Trường An.
Ta đã chuẩn bị tốt nhân thủ ở Nhạn Môn rồi, sau khi giết Ninh Hòa Trần liền thả Lưu Chuyết.
Hắn...!Muốn đi đâu liền đi chỗ đó.
Thành Trường An đối với hắn mà nói, tuyệt đối không phải quê hương."
"Thái hậu bên kia nói thế nào?"
"Nói Lưu Chuyết đã chết trong tay Ninh Hòa Trần." Đậu Anh nói, "Ninh Hòa Trần đối với phụ tử Lưu Vinh hận đến thấu xương.
Đây cũng là lẽ thường."
Trưởng công chúa trầm mặc trong chốc lát, liếc nhìn Đậu Anh, nói: "Thừa tướng, ngươi ngày hôm nay thật làm ta giật mình."
Đậu Anh cúi đầu thưa dạ không nói.
"Thôi," trưởng công chúa nói, "Ta cũng chỉ là hỏi chất nhi của ta một chút thôi, ngược lại là bị người coi là người xấu, thôi! Ta không hỏi, ta không hỏi!"Dứt lời xua ống tay áo liền đi, chỉ còn lại Đậu Anh khom người thỉnh tội, nói một câu: "Ti thần vạn tử.".