Hi Triệt ở thính đường đang dùng bữa, Đông Hi thấy nàng chờ đến thương cảm mới hảo tâm dâng bữa tối lên, khi vừa gấp miếng thịt đưa vào miệng, nàng mới nhìn thấy Kim Khởi Phạm khoan thai chậm rãi bước đến, không tỏ ra một chút áy náy.
“Mọi việc làm tốt chứ?”
Hi Triệt chậm rãi nhai mỹ vị trong miệng, hồi lâu cũng không lên tiếng.
“Hi Triệt.”
“Chờ ta dùng xong đã.” nàng cười đáp, gấp một miếng lại chậm rãi ăn cho hắn xem, động tác khắc ý để ai cũng biết —— cô nương nàng chờ đến điên rồi!
Nhưng Kim Khởi Phạm một chút cũng không ăn năng vẫn cứng nhắc.
“Nghiêm chỉnh một chút.”
“Người nên nghiêm chỉnh là ngươi!” Ngón tay vô lễ hướng trên người thủ vị, mị tiếu hừ cười, cơn tức giận rất là mãnh liệt.
“Trời đánh Kim Khởi Phạm! Ngươi cư nhiên để ta đợi từ giờ Mùi đến giờ Dậu!” Không cần nghĩ cũng biết hắn làm cái gì, sát thiên đao, hóa ra là hắn cố ý!
*Giờ Mùi (13-15h) – Giờ Dậu (17-19h)*
“Hi, Triệt.”
“Lúc này dù trách thế nào ta cũng không làm.” Hừ! Thở hồng hộc uống vào một ngụm nước, hắn muốn nàng chờ, nàng lại không để gậy ông đập lưng ông sao?
“Nếu ta giúp ngươi bắt Hàn Canh thì sao?” Thả mồi, quả nhiên con cá liền đơn giản mắc câu, Hi Triệt quay đầu lại nhìn hắn.
“Ngươi bắt được hắn?”
“Hắn chưa ly khai nơi này.” Kim Khởi Phạm cười nói,: “Đưa ta tin tức, sự tình thế nào rồi?”
“Trong triều đại thần đang túc trực bên linh cữu của công chúa bất hạnh chết thảm, đặc biệt là Lý Tú Mẫn, không tiếc khóc rống thất thanh, quỳ rạp xuống đất, kẻ khác cũng chua xót. Thực sự là khổ cực hắn diễn một đoạn vai trung thần tận tâm đến như thế.”
“Tốt.”
“Không tốt lắm.” Hi Triệt chợt thốt ra lời ấy, đánh vào tâm tình đang tốt của hắn.
Lông mày Kim Khởi Phạm khẽ nhướn, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị trầm xuống,: “Nói, như thế nào?”
“Hoàng đế thương tâm gần chết đến bất tỉnh, chấp nhận lời đề nghị minh hôn của Lý Tú Mẫn, sở dĩ ngươi vẫn đang làm một Phò mã gia xác đáng, chỉ bất quá là sửa lại cưới một cụ tử thi, một khối bia đá.” Sống không cưới, lại cưới một người chết.
“Hắn đúng là như vậy, nhưng ngươi xác đáng đã là Phò mã gia, thánh mệnh không thể cãi.”
“Đem cái thánh mệnh chết tiệt đấy cho quỷ đi!” Hắn cũng không màng đem đại Đường hoàng đế để vào mắt, cũng vô tâm mưu mô tạo phản, càng vô ý can thiệp vào ta sự dơ bẩn tranh quyền đoạt lợi của triều đình, hết lần này tới lần khác lại có chuyện khiến hắn nhúng tay vào.
“Giết Lý Tú Mãn!”
“Rất khó.” Hi Triệt nói ra sự thật, “Lý Tú Mãn chiêu nạp rất nhiều giang hồ cao thủ bên người đảm nhiệm chức Tử sĩ, muốn giết hắn trước tiên phải qua cửa đó.”
“Võ công của ngươi chẳng lẽ không được?”
Hi Triệt vuốt vuốt tay, “Song quyền sao địch lại tứ thử.” Nàng rất thức thời, sẽ không xem thường mà chịu chết.
“Lý Tú Mãn người này không thể khinh thường.” Hi Triệt cười nói: “Khuyên ngươi chính là không nên có tâm này, cũng không phải yết can mưu phản, hay tư xuất trốn tránh quân doanh, như vậy có thể ngăn cản Lý Tú Mẫn suy tính đến ngươi.”
Kim Khởi Phạm nhíu mi suy nghĩ, thật lâu cũng không nói lời nào.
“Mặt khác còn có một chuyện.” Lời của nàng lần thứ hai khơi mào mi phong hắn.
“Nội trong những ngày gần đây thánh chỉ sẽ hạ xuống, mệnh ngươi công diêm, thống nhất phương bắc.”
“Sau đó đem người chết gả cho ta xem như là ban thưởng?”
“Thông minh.” Hi Triệt khen ngợi.
Vậy rõ ràng là muốn hắn bại trận! Kim Khởi Phạm cau mày tức giận không thôi, hận không có bản lĩnh phi thiên bay về Trường An chém chết ngại sự Lý Tú Mẫn.
“Đừng quên chuyện ngươi đồng ý.” Hi Triệt bỗng nhiên xuất thanh, diễm dung ngưng tụ lại nhắc nhở: “Chừng nào đem hắn giao cho ta?”
“Bây giờ.” Kim Khởi Phạm hằng giọng gọi Đông Hi đến, hạ lệnh nói: “Mang Hàn Canh hồi phủ, nếu dám khán lệnh, đừng trách ta thiên nộ.”
“Vâng.” Đông Hi lĩnh mệnh đi.
“Đê tiện.” Rõ ràng biết Hàn Canh tận trung với chủ tử không hạ thủ được, nhưng lại cố ý lợi dụng điểm ấy uy hiếp hắn, “Thật hẹp hòi.”
“Nếu không như vậy, ngươi có thể thấy hắn sao?” Kim Khởi Phạm không chút hoang mang trả lời nàng.
Hi Triệt không nói, hắn nói không sai. Chỉ chốc lát, vốn dĩ Hàn Canh đào xuất bây giờ lại thực sự xuất hiện trước mặt nàng.
“Chuyện hai người các ngươi ta nhúng tay chỉ đến đây.” Kim Khởi Phạm đi xuống cầu thang hướng ra ngoài. Đi qua Hàn Canh, hắn dừng lại nói nhỏ: “Ân oán tình cừu tổng yếu một lần thanh toán, muốn chạy trốn muốn giải quyết, ngươi tự nên hiểu rõ.” Hàn Canh lặng lẽ gật đầu, ánh mắt thâm trầm từ lúc vừa vào cửa đã lặng lẽ dừng lại trên người Hi Triệt chưa từng rời đi, tựa hồ đã có đoạn tuyệt.
“Ngươi trong lòng có việc gì.” Đêm đó, Đông Hải ngồi trên tiểu tháp cách Khởi Phạm một thước, đột nhiên xuất thanh kéo Kim Khởi Phạm trầm tư hồi lâu về.
“Không có.” Kim Khởi Phạm phủ nhận.
Đông Hải dừng một lát, đứng dậy tìm kiếm hướng môn phi *cửa*, nhưng lập tức bị Kim Khởi Phạm kéo quay về.
“Ngươi làm cái gì?”
“Ly khai người sẽ nói dối ta, đỡ phải vì người khác tự chọc giận mình.” Không dám không dối gạt y bất luận sự gì bây giờ lại không giữ lời là hắn sai, rõ ràng căn bản giúp không được gì biết rõ cũng vô dụng, lại muốn từ miệng hắn biết được đến tột cùng chuyện gì khiến hắn lo lắng tại tâm y thấy cũng thực buồn cười.
Y biết cả hai người đang tức giận, để tránh gây thêm nhiều phiền phức không tất yêu cho hắn, y quyết định tạm thời ly khai, một mình đến chỗ an tĩnh đợi hết giận rồi trở về.
Kim Khởi Phạm sao có thể để y đang nổi giận đùng đùng loạn hoảng chung quanh? Cánh tay ôm lấy y ngồi lại trên tiểu tháp: “Ngươi cảm giác được?”
“Thì sao? Không giúp được ngươi, biết hay không thì có gì khác nhau?” Đông Hải rất buồn bực mình vô dụng, mọi việc chỉ đều có thể nhận mệnh, khôngđể ở trong lòng, duy chỉ khi gặp gỡ trò chuyện cùng hắn lại nhượng y không khống chế được.
Từ bao giở trở nên quan tâm như vậy ngay cả chính y cũng không biết, chỉ biết nếu có một ngày hắn lại thụ thương như lần trước, loại đau đớn này y nhất định vô pháp chịu đựng lần nữa.
“Ba ngày sau ta đem hưng binh công diêm.” Sớm nói trễ nói đều phải nói, nhưng hắn không nghĩ tới Đông Hải nhạy cảm như vậy thấy được.
“Na… Cần phải cẩn thận.”
“Chỉ như vậy?” Kim Khởi Phạm ngạc nhiên. Chỉnh mình vì chuyện ly khai đã rầu rĩ không vui. Y như vậy vân đạm phong khinh như không có việc gì đáng lo.
“Ngươi muốn nói cũng chỉ có vậy mà thôi?” Vùng xung quanh lông mày nhướn lên, nếu Đông Hải thấy được, tuyệt hội sẽ lộ ra vẻ mặt oán phu.
“Ngươi mong muốn ta nói cái gì?” Đông Hải hỏi lại, hắn hà tất ngữ điệu thay đổi đột ngột, thực sự là quái dị.
Kim Khởi Phạm khẽ nắn hàm dưới của y, kéo mặt y đối diện với mình, con ngươi đen như bích trì tỏa trụ vô thần, quả thật nhìn không ra bên trong có chấn động gì, Đông Hải hoàn toàn thờ ơ.
“Ngươi không quan tâm ta chinh chiến một năm rưỡi không về?”
“Đánh trận kể ra cũng chỉ là một việc thường có.” Đông Hải đạm nhiên nói, ngữ khí lạnh lùng.
“Cũng không lưu ta?”
“Đường đường là đại Đường chiếu tướng, phụng quân chủ chi mệnh xuất chinh, ai có thể lưu được?” thoát khỏi cô chế khinh nhu, Đông Hải nắm lấy bàn tay trên lưng, thối lui đến cạnh bàn trà.
Lông mày rậm tại giữa trán hạ xuống, sắc mặt âm u qua nửa giờ bỗng nhiên xuất hiện xán quang, phủ nhận cười: “Ngươi lưu tâm.” Cánh tay cường tráng duỗi về phía trước ôm lấy thắn lưng Đông Hải, lấy cái chén trong tay y, ôm y ngồi trở lại trên tháp, nhếch miệng cười: “Ngươi không muốn ta ly khai.”
“Ngươi phải muốn đi hay muốn lưu cùng ta có quan hệ gì?” Đông Hải mạnh miệng nói, không chịu thừa nhận bị hắn xem thấu.
Là không muốn hắn ly khai, không muốn ở tại chỗ này vì hắn lo lắng hoảng sợ, chiến trường tàn khốc làm sao, một chút cũng không để thân liền thân đầu liền cổ, dù là bản lĩnh có hảo, nếu một lúc sơ ý cũng vô pháp sống còn.
Nếu như có thể, y thà rằng cùng hắn đi đến chiến trường, nhưng y là một người mù, đến chiến trường, nói rõ ra là phiền toái ; lưu lại, mới thực sự là giảm bớt phiền phức của hắn nhượng hắn không có nỗi lo về sau.
“Là ta quá mức thiên nhượng, ngươi mới có dám can đảm đối ta nói chuyện như vậy, ân?”
“Thiên nhượng?” Đông Hải mặt hắn đang áp cận, tức giận chế nhạo: “Thiên nhượng hai chữ từ lúc nào xuất hiện trong đầu ngươi?”
“Ngươi biết rất rõ ta.” Nghiêng đầu tránh khỏi chưởng tay kháng cự, Kim Khởi Phạm lập tức đem Đông Hải áp chế dưới thân.
“Chỉ còn ba ngày, ngươi quyết định cùng ta chiến tranh lạnh?”
Nắm tay đang giẫy dụa trong lòng ngực bỗng nhiên dừng lại, dường như bị lời hắn nói chặt dứt sợi tơ thao túng tứ chi. Đông Hải đột nhiên che mặt: “Đừng nhìn ta.”
Kim Khởi Phạm giật lại tay y, y lập tức tránh đi che mặt lại.
“Ngươi làm cái gì?” Kim Khởi Phạm vô pháp lý giải hành động của y.
“Không nên nhìn ta.”
Muốn hắn đừng nhìn y? Lần thứ hai giật lại tay đang che khuất dung nhan thanh duật, hắn cắn răng gầm nhẹ: “Ngươi thực sự quyết định cùng ta chiến tranh lạnh ba ngày?” Y là cố ý chọc hắn tức giận, đến hắn đến chiến trường hảo ra sức giết địch cho hả giận sao?
“Ta không muốn ngươi thấy ta biết rõ không thể lưu ngươi nhưng vẫn muốn mở miệng lưu ngươi, không muốn biểu tình phó chiến của ngươi!” Bị buộc phải nói thực tâm, Đông Hải nghĩ mình hảo uất ức.
“Ngươi…”
“Ta không giúp được, chí ít, chí ít có thể đừng làm cho ngươi quan tâm, vì sao ngươi hết lần này tới lần khác không hiểu? Ngu ngốc!”
Nói hắn ngu ngốc? Kim Khởi Phạm xoay người, đem thắt lưng phẳng phiu của Đông Hải ngồi trên bụng mình.
“Khởi Phạm?”
“Không muốn ta nhìn ngươi vậy đổi lại ngươi nhìn ta.” Dứt lời, Kim Khởi Phạm kéo tay y tham tiến vào y phục, đặt trên lòng ngực rắn chắt, muốn y cảm nhận được nỗ lực chất chứa sâu bên trong.
“Dùng tay ngươi hảo hảo xem ta.”
“Ta…” Lấy tay nhìn hắn? Trời ạ!
“Ta làm không được…”
“Đơn giản cực kỳ.” Kim Khởi Phạm cởi y vật trên người, kéo tay y đặt trước ngực mình, “Xem ta.”
“Không nên ép ta…”
“Là ngươi đang ép ta.” Hai tay ốm lấy thắt lưng y, Kim Khởi Phạm bên tai y thật sâu thở dài,: “Là ngươi để ta tâm sống đã động tình, nhưng lại không để ta biết ngươi để ý ta bao nhiêu…”
Cho đến lúc bức hắn nói lời thực tâm xấu hổ, y mới hiểu chính mình ở trong lòng hắn quan trọng bao nhiêu.