Túc Vương Thiên Tuế

Chương 7



Hắn bắt nàng về phủ chẳng qua là để diễn kịch mà thôi.

Cho dù lúc đó nàng không vì tranh đông cung mà giận dữ, hắn cũng sẽ tìm việc khác để Tô Ngọc Thư hết hy vọng.

Sau đó, nàng liền bị hắn đuổi về Thúy Trúc am.

Hồng Mai thấy nàng trở về, vẻ mặt vui sướng, lúc đầu nàng còn sợ người kia nói dối lừa nàng, bây giờ nhìn chủ nhân bình an trở về mới thả lỏng. Bình an mà không an bình, từ sau khi gặp Phượng Liệt Dương, cuộc sống của nàng khác hẳn trước kia, lòng nàng cũng rối loạn như tơ vò. Càng ngày nàng càng cảm thấy hắn dường như thích mình, nhưng ngay lập tức lại phủ định ý nghĩ này. Ảo giác, nhất định là ảo giác! Nếu đó là phương pháp biểu thị tình yêu của hắn, nàng chỉ có thể nói xin thứ cho kẻ bất tài, yêu như vậy rất đau khổ. (ta: thật tội nghiệp Lương tỷ. bị một kẻ biến thái yêu cũng thật đau khổ a, Dương ca: *liếc* nói gì thế?, ta: *toát mồ hôi* Lương tỷ thật là may mắn a, được một người tài giỏi tiêu sái như Dương ca để ý, haha, Lương tỷ: *trừng*nói gì?, ta:*xách dép chạy*)

"Tiểu thư, ngày mai cúng bái hành lễ xong, chúng ta rời khỏi kinh thành luôn sao?"

Câu hỏi của Hồng Mai cắt ngang suy nghĩ Tống Vi Lương, nàng lắc đầu, thở dài: "Chỉ sợ tạm thời chúng ta vẫn chưa thể rời đi." Người nọ nắm rõ hành vi cử chỉ của nàng, trước khi hắn chán ghét nàng, hành động thiếu suy nghĩ của nàng chỉ rước lấy thủ đoạn càng thâm độc của hắn.

Được rồi! Nàng tức. Nàng cũng muốn xem Túc Vương thiên tuế này đến tột cùng muốn làm sao, nàng sẽ theo đến cùng.

Thất thân, mất đi trái tim, cuối cùng lại liên lụy một mạng người ? Tống Vi Lương bật cười. Trong lòng đã nghĩ tới việc tệ nhất có thể xảy ra ngược lại ngoài ý muốn trở nên thoải mái. (chị phán đoán thật tài tình a, không làm thầy bói thật uổng nha)

"Tiểu thư, người cười lên thật đẹp." Hồng Mai nói thật tâm.

Vẻ mặt tiểu thư tươi cười từ tận đáy lòng mang theo cảm giác vượt lên hồng trần thoát tục, làm người nhìn cũng cảm thấy rất thoải mái. Chỉ tiếc, sau khi rời khỏi Ích Châu, rất ít khi thấy tiểu thư cười như vậy.

Nàng cười nhìn nha hoàn, trách móc: "Miệng càng ngày càng ngọt, như mật ong vậy."

Hồng Mai nghiêm trang: " Từ trước đến nay nô tỳ chỉ nói sự thật."

"Ừ " nàng gật đầu, "Nghe như nói dối vậy."

"Tiểu thư ——"

Tống Vi Lương bật cười.

Hồng Mai cũng cười rộ lên.

Trên ngọn núi rét lạnh quanh năm.

Hai người chủ tớ dường như đã quên phải về nhà, cứ như vậy ngày ngày ở trong Thúy Trúc am, mỗi ngày đều ngắm cảnh sắc núi, thỉnh thoảng tham thiền [1] lễ Phật.

Tống Vi Lương rất thích ngắm hồ cách Thúy Trúc am không xa, dường như mỗi ngày đều phải ngồi bên bờ hồ một lát, vui vẻ đọc sách dưới bóng râm, vui vẻ khẽ vuốt đàn ngọc trước hồ nước mỹ lệ, có khi không làm gì cả, chỉ đơn giản ngồi bên hồ.

Đến một ngày đẹp trời, bên cạnh hồ tự nhiên xuất hiện một tòa lương đình bằng thúy trúc,giống như xuất hiện trong vòng một đêm.

Hồng Mai thán phục không thôi, nói ni cô trong am suy nghĩ rất chu đáo. (tỷ ơi phải là khen Dương ca chu đáo chứ)

Tống Vi Lương cười mà không nói, như có suy nghĩ gì nhìn về phía kinh thành.

Rất nhanh cuộc sống vui vẻ như vậy ở trên núi đã biến mất.

"Cha!" Từ trước đến giờ khi không có việc gì cha chưa từng tìm đến nàng, Tống Vi Lương không thể không kinh ngạc.

Tống Hải Trần hơi kích động, giống như một cái cây sắp đổ nhìn con gái như người cứu mạng, "Vi Lương, con nhất định phải cứu cha, nhất định phải cứu cha!"

"Con ư?"

"Bây giờ chỉ có con mới có thể cứu cha. . . . ."

Nhìn người cha gầy guộc, phát hiện trên đỉnh đầu người dường như bạc hơn mấy phần, điều này làm nàng càng kinh ngạc hơn. Từ trước đến nay cha rất coi trọng chuyện chăm sóc sức khỏe, lần này gặp lại cảm thấy cha già nua hơn trước rất nhiều.

"Cha, người không nên gấp, từ từ mà nói."

"Làm sao có thể chậm, chậm nữa thì cha sẽ phải lưu đày đến nơi biên cương băng giá khắc nghiệt."

"A?" Lưu đày? Chẳng lẽ chuyện cha hàng năm nhận hối lộ, làm rối loạn kỉ cương đã bại lộ rồisao ?

"Lương nhi, con đừng kinh ngạc, hãy nghĩ cách cứu cha đi."

Cái gì?Nàng trở thành quân sư cho cha từ khi nào? Vì sao nàng không có ấn tượng gì hết?

"Nhưng, cha, người muốn con giúp người thế nào? Con không biết gì về chốn quan trường cả."

Tống Hải Trần buột miệng nói: "Con đi cầu Túc Vương." Sau đó hơi mất tự nhiên nhìn đi chỗ khác.

Tống Vi Lương cười cười, "Cha cho rằng con có tư cách này sao?" Đó là cha nàng, không có chuyện gì coi nàng như không tồn tại, lúc có chuyện liền kéo nàng giải quyết. (hừ, ta là ta khinh )

"Con cũng đã là người của hắn, làm sao có thể không có tư cách?" Hắn nói bừa.

Như bị người tát một cái, nàng xoay người nhìn về phía ngọn núi ở phía xa, giọng nói lạnh lùng, "Cha, người đã hiếu kính những người đó bao nhiêu ngân lượng rồi chẳng lẽ không qua được cửa ải này sao?"

Hắn tức giận: "Không cần nói những người đó, bọn họ chỉ lo cho mình, làm sao đếm xỉa đến sự sống chết của ta!" Sau đó phục hồi tinh thần, kinh ngạc nhìn lưng nữ nhi.

"Làm sao con biết?" Việc này hắn chưa từng nói cho nữ nhân trong nhà biết

"Từ xưa đến nay, quan trường đều là vậy." Nàng nói thật nhẹ như gió thổi mây bay.

Tống Hải Trần phát hiện mình rất thất bại, có một con gái thông minh như vậy mà lại không biết. ( )

"Lương nhi, không cần so đo với cha nhiều như vậy, dù sao chúng ta cũng là cha con."

"Nữ nhi không dám oán hận cha."

"Vậy con sẽ giúp cha chứ?"

Nàng lặng lẽ nắm tay lại, "Không biết cha muốn con giúp như thế nào?"

"Cha muốn đưa con cho Túc Vương."

Tuy rằng sớm đã chuẩn bị tâm lý, nhưng Tống Vi Lương vẫn không thể không tức giận, nàng hít sâu một hơi, nói: " Cha hãy làm chủ."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Trước khi đến, hắn còn lo ngộ nhỡ con gái không chịu, nếu hắn bức nàng đi, biết đâu sẽ không được gì, bây giờ hắn mới thả lỏng.

"Ta lập tức đưa người đón con hồi phủ, con và Hồng Mai nhanh thu dọn hành lý, biết chưa?"

Tống Hải Trần vừa rời đi, Hồng Mai đã lay lay cánh tay chủ nhân, muốn nàng thức tỉnh, "Tiểu thư, sao người có thể đáp ứng?"

"Ta sao lại có thể không đáp ứng?"

Hồng Mai yên lặng. Đúng nha, làm sao có thể không đáp ứng!"Tiểu thư, chúng ta rời đi thôi, bây giờ chúng ta lập tức rời đi, cách xa kinh thành rồi thì sẽ không có người có thể tổn thương tiểu thư, cũng không có ai có thể bắt tiểu thư làm gì cả."

Nàng xoay người, mỉm cười với nha hoàn đang lo lắng đau khổ, nhẹ nhàng nói: "Hồng Mai, em ở đây chờ ta sắp xếp hết tất cả." Có lẽ có một ngày, nàng có thể tự do cùng nàng (Hồng Mai) đi ngao du thiên hạ.

"Không, nô tỳ sẽ tiến phủ Túc Vương với tiểu thư." Hồng Mai kiên định khác thường.

"Cám ơn em."

"Đây là chuyện Hồng Mai phải làm."

Tống Vi Lương cầm tay nàng, hốc mắt cũng ẩm ướt.

Xế chiều hôm đó, Tống Vi Lương lưu luyến quay đầu nhìn Thúy Trúc am, rồi mới xoay người đi về phía xe ngựa tới đón nàng.

Ngay khi nàng bước lên ghế ngựa thì nghe thấy Hồng Mai phát ra một tiếng kêu rên, không khỏi nghi ngờ quay đầu lại, sau đó trước mắt nàng tối sầm, gì cũng không biết.

Khi nàng tỉnh lại, cảm giác đầu tiên là đau đớn từ phía sau truyền lại, nàng vừa lấy tay xoa nhẹ, vừa nhìn quanh xem đây là đâu.

Là một gian phòng bày trí bình thường, không phải là khuê phòng nàng, lại càng không giống phủ Túc Vương. Tại sao lại bắt nàng đến đây? Hồng Mai sao rồi? Rõ ràng người đến là tôi tớ Tống gia, nàng sẽ không nhận sai, nhưng sao lại ra tay hại với nàng? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Trong đầu Tống Vi Lương tràn ngập nghi vấn, mơ hồ có dự cảm bất an.

Ánh mắt nàng dừng trên lư hương đang đốt trên bàn kia. Mùi nhang này nàng chưa từng ngửi qua, nhàn nhạt, không giống mùi hương bình thường.

Thời gian trôi qua, nàng cảm thấy người không thoải mái, khô nóng dường như mất cân bằng, như cả người được đưa vào trong một cái lò luyện thật lớn, như đang được nấu lên. Sâu trong đáy lòng có cảm giác kì lạ, làm nàng muốn đánh vỡ thứ gì đó. . ..

Ánh mắt nhìn chằm chằm lư hương kia, trực giác mách bảo, vấn đề ở lư hương này. Nàng đi loạng choạng cố gắng dốc sức tiến về phía đó, đánh vỡ lư hương, sau đó dùng chân dập tắt mùi hương, rồi mở cửa sổ làm vơi bớt mùi hương kì lạ này.

Cũng vì vậy mà nàng phát hiện cửa sổ đóng chặt, căn bản không thể mở từ bên trong.

Hương có vấn đề! Rốt cuộc là gì? một ý nghĩ chợt lóe lên trong tâm trí nàng, chợt lạnh. Xuân dược! Nàng đã từng đọc trong tiểu thuyết, làm cho người ta mất tự chủ, mất lý trí, loại thuốc làm sự tình không thể vãn hồi. Vì sao? Chẳng lẽ cha sợ nàng sinh sự, muốn dùng phương pháp này bắt nàng thuận theo Phượng Liệt Dương? Đau xót trong lòng, nàng cắn chặt môi dưới, sau đó cảm thấy hương vị máu tươi tanh mặn trong cổ họng.

Cửa bị người ngoài mở ra, nàng như một con thỏ giật mình quay đầu.

Là một nam nhân, nhưng không phải Phượng Liệt Dương.

"Ngươi là ai?" Nàng nắm chặt mép bàn, cố gắng áp chế cảm xúc trong cơ thể.

"Mỹ nhân, cần gì phải hỏi ta là ai, chỉ cần ta có thể cho nàng khoái hoạt là được." Người nọ cười dâm tà, từng bước một tiến gần nàng.

"Cút ngay."

"Nàng đang rất khó chịu đúng hay không? Không cần gắng gượng, ta sẽ giúp nàng."

Tống Vi Lương cười lạnh, "Ngươi là diêm vương thì có." Nàng lách mình tránh hắn, đúng lúc rút một cây trâm bạc xuống, không chút do dự đâm về cánh tay mình, duy trì thần trí tỉnh táo.

Người nọ hứng thú nhìn nàng tự mình hại mình, cười đến đáng khinh mà kiêu ngạo, "Không có ích gì đâu, nàng không chạy thoát được." Tình huống rất không ổn, trong lòng nàng rất rõ ràng, bởi vì lúc trước vô tình hít vào qúa nhiều hương, cho nên có lẽ chỉ còn một con đường cho mình.

"Ta không biết ngươi là ai, nhưng ngươi tốt nhất nên cầu nguyện cho tương lai của mình đi." Nàng chắc chắn Phượng Liệt Dương sẽ không bỏ qua cho người này, dù sao trong mắt người kia đã sớm coi nàng là vật sở hữu của hắn. (chắc chắn rồi, tên này thật ngu muội, Dương ca sẽ hắn)

"Mỹ nhân, bộ dạng nàng uy hiếp rất mê người!"

Tống Vi Lương tự giễu mình, dứt khoát nắm chặt trâm bạc trong tay, sau đó khi hắn nhào về phía mình thì không chút do dự đâm vào cổ họng mình.

Chết có lẽ không đau đớn lắm, đối với nàng, nếu phải chọn giữa cái chết và việc tàn khốc sắp xảy ra, có lẽ cái chết mới là sự giải thoát. Lúc Phượng Liệt Dương phá cửa vào thấy nàng đâm trâm về cổ họng mình, tim hắn như chậm lại một nhịp, chỉ kịp bắn khí làm đầu trâm bị chệch khỏi hướng khác.

Hắn không nghĩ có người dám to gan làm vậy, là hắn đã coi thường lòng người, trong Tống phủ có người dám động tới Vi Lương của hắn, vừa nhận được tin tức hắn liền chạy tới ngay lập tức, may mà vẫn còn kịp.

"Tống Vi Lương, nàng dám chết trước mặt bổn vương!" Hắn cuồng nộ quát.

Nhìn thấy hắn, nàng mất tất cả khí lực, cả người chậm rãi trượt xuống, hai tay gắt gao níu lấy vạt áo, thở phì phò. Rất tốt, hắn đã đến.

Nếu nhất định phải thất thân, thì nàng tình nguyện là Phượng Liệt Dương mà không phải ai khác. Ít nhất, hắn đã từng cứu nàng, lấy thân báo đáp cũng không sao."Vứt tên này ra ngoài cho bổn vương."

Dưới cơn thịnh nộ của Túc Vương không ai dám vuốt râu hùm, trong phòng rất nhanh chỉ còn lại hai người."Ta muốn nước lạnh." Nàng cố đè nén dục hỏa trong người, cố gắng duy trì thần trí thanh tĩnh.

Ánh mắt hắn biến đổi, cũng không quay đầu nói: "Lấy nước lạnh vào đây."

Rất nhanh, một bồn tắm đầy nước lạnh được đưa vào.

Tống Vi Lương không chút do dự nhảy vào, cả người ngâm trong nước, muốn ngăn trở kích thích không còn cách nào khác ngoài cách này. Sau khi thay nhiều lần nước, dược tính trong người nàng dần dần biến mất, mà trải qua kiếp nạn này, nàng cũng kiệt sức, động tay cũng thấy thật khó khăn

Phượng Liệt Dương đứng ngoài thùng nhìn nàng, giọng nói lộ ra sự khác thường."Bây giờ, cho dù bổn vương muốn làm gì chỉ sợ nàng cũng không còn sức lực để phản kháng."

Nàng tựa người vào mép thùng, mắt hạnh nhắm lại, khóe miệng hiện lên sự chua xót."Cho dù không phải bây giờ, ta có thể phản kháng Vương gia được sao?"

Hắn ngẩn ra, bật cười, bế nàng trong thùng nước lên.

Cũng đúng, bị hắn ôm ra ngoài làm Tống Vi Lương giật mình.

Quần áo ướt đẫm dán chặt vào người, vòng quanh dáng người duyên dáng của nàng, cũng dễ dàng khơi ra dục tính của hắn.

" Đã sớm biết kết quả, sao còn muốn chịu tội như vậy?" Ngón tay của hắn cởi quần áo trên người, giọng nói mang theo chút áp lực, hô hấp cũng dồn dập.

Đáng chết, hắn giống như một tiểu tử lần đầu nếm trái cấm, chỉ sợ đả thương nàng.

"Ít nhất ta sẽ không hận mình." Trong tình huống mất đi lý trí chủ động thất thân sẽ làm nàng hối hận cả đời.

"Nói rất đúng." Hắn đem bộ áo lót cuối cùng trên người nàng cởi ra, ôm nàng đặt trên giường.

Ngoài cửa sổ bóng đêm dày đặc, trong màn xuân tình dâng cao. . . . .

"Bốp " một tiếng tát sắc nhọn vang lên trong đại sảnh Tống phủ

"Cha ——" Tống Vi Sắc khó tin nhìn người cha yêu thương mình nhất, "Sao cha có thế vì nha đầu kia mà tát con?"

"Ta sao có thể có đứa con gái ngu xuẩn như ngươi?" Trừ bỏ bộ dáng xinh đẹp bên ngoài nàng còn có gì? Tống Hải Trần buồn bực.

"Rõ ràng là cha không đúng, lấy dung mạo xinh đẹp của con nhất định có thể rung động Túc Vương thiên tuế, tại sao lại đưa Vi Lương đi, con không tin bây giờ Túc Vương còn có thể muốn nàng."

"Ngươi, ngươi ——" Tống Hải Trần tức giận không nói thành lời. Khi hắn sốt ruột chờ đợi, lại không thấy xe ngựa đến đón Vi Lương đâu, vô ý nghe thấy tiếng hạ nhân thì thầm, liền đi tìm con gái lớn, vừa hỏi đã làm hắn tức điên lên. Hắn vứt bỏ tự trọng, cầu xin Lương nhi cam chịu phục vụ Túc Vương, không ngờ bị nha đầu Vi Sắc ngu xuẩn này tự cho mình là đúng phá hỏng kế hoạch.

Dung mạo xinh đẹp ? Mười mấy năm qua, chưa từng thấy Túc Vương có hứng thú với mỹ nữ ! Dân gian chỉ đồn rằng hắn sủng hạnh Tô công tử. Lần trước, Túc Vương đến phủ, hắn vào thẳng sân hỏi Lương nhi, hơn nữa cứ đi về phía đó, hắn còn chẳng có gan nhìn Túc Vương. Cho nên mấy hôm trước trên triều hắn mới giật mình, thì ra Túc Vương là người đàn ông ngày ấy hắn gặp trên đường đến kinh, điều này làm hắn dám đảm bảo, người cứu Lương nhi chính là Túc Vương.

Đáng tiếc, người biết chân tướng chỉ có Lương nhi.

Mặc kệ hắn có tình cảm gì với Lương nhi, Lương nhi trong mắt hắn, tuyệt đối không tầm thường. Đưa Lương nhi qua phủ, cho dù không thể được sủng ái, nhưng chỉ cần Túc Vương nhận nàng, vậy thái độ mọi người trong triều cũng sẽ khác. Nhưng, tất cả kế hoạch bây giờ đều bị nha đầu Vi Sắc kia phá hỏng.

"Cha, nếu muốn đưa, phải đưa thứ tốt nhất, trong tất cả con gái của người con xinh đẹp nhất, vì sao người cho rằng chỉ có nha đầu kia mới có thể?" Tống Vi Sắc không phục nhìn cha. (bà này đem mình là hàng hóa sao mà đưa là phải đưa tốt nhất, bà không được 1/1000 phẩm chất của Lương tỷ nha, đúng là bệnh hoạn)

"Ngươi cút cho ta." Tống Hải Trần vỗ bàn rống giận.

"Con. . . . ."

"Cút!"

Tống Vi Sắc che mặt chạy đi.

Trong phòng, Tống Hải Trần nặng nề thở dài, thúc thủ vô sách [2]

Vừa động đau đớn liền truyền vào óc, nàng như con rùa núp trong vỏ không muốn nhìn thế giới.

Bên tai vang lên tiếng cười khẽ trầm thấp khêu gợi, một bàn tay véo nhẹ má nàng."Xem ra nàng rất mệt, ngủ đến giờ còn không chịu tỉnh a."

Thật xấu hổ, nàng chôn mặt trong gối mềm. Thân mình thật không thoải mái. Bên tai tiếng cười càng lớn hơn, sau đó kéo cả người nàng vào lòng.

“Vi Lương, nếu giờ bổn vương bán nàng, chỉ sợ nàng cũng không biết."

Không muốn đối mặt, nhưng lại không thể trốn thoát khỏi sự thật. Tống Vi Lương nhíu mày không tình nguyện mở mắt ra, liền thấy khuôn mặt tuấn tú phóng đại gần trong gang tấc.

"Muốn bán thiếp cho ai?" Nàng hỏi.

Phượng Liệt Dương nhíu lông mày lại, "Nàng không tức giận?"

Nàng thản nhiên cười, "Bây giờ cho dù bị Vương gia vứt bỏ, Vi Lương cũng sẽ không thấy kỳ quái." Hắn vuốt vết nhăn giữa lông mày nàng, thở dài: "Cứ không tình nguyện như vậy trao thân cho ta sao?"

"Chàng sẽ làm gì cha thiếp?" Lúc trao thân cho hắn nàng hiểu hắn sẽ không tha cho cha nàng

Hắn hôn nàng một cái, cười rất thoải mái."Nàng thật càng ngày càng hợp khẩu vị bổn vương."

Tống Vi Lương cười khổ.

"Nếu đã biết kết quả, vì sao không phản kháng?"

"Sức lực không bằng."

"Chắc là trái tim băng giá không muốn phản kháng ?" Hắn không lưu tình vạch trần lời nói dối của nàng.

Đúng, trái tim nàng băng giá, trái tim băng giá đối với thái độ người nhà với nàng, trái tim băng giá đến mức không muốn để bọn họ lại hy sinh nàng lần nữa.

"Thì tính sao, tóm lại, vẫn là theo ý của Vương gia." Nàng không có tinh thần nói.

Phượng Liệt Dương nhìn nàng, sau một lúc lâu mới kéo nàng, ôm chặt trong lòng. Vẻ mặt nàng như vậy làm tim của hắn rất đau."Không muốn biết ai đã sai khiến sao?"

"Không muốn." Nàng không chút do dự trả lời.

"Nàng nhất định đoán ra."

"Ta đoán không ra." Giọng nói của nàng rầu rĩ.

"Bây giờ ta có thể rời khỏi kinh thành không?" Khi hắn buông tay đứng dậy, nàng hết sức nhẹ nhàng hỏi. (rồi lại sờ đuôi lão hổ)

Cả người hắn chấn động, quay đầu, ánh mắt như một mũi đao bén nhọn, giọng nói lạnh lùng, "Đây là nguyên nhân nàng bằng lòng thuận theo bổn vương."

"Vương gia nghĩ thế cũng được."

"Chọc giận bổn vương với nàng có ích lợi gì?"

"Không có lợi ích nhưng cũng sẽ không tệ hơn." Nàng nhất châm kiến huyết nói [3].

Hắn trở lại, mang theo thô bạo cùng tức giận hung hăng tiến vào trong cơ thể nàng, tùy ý đoạt lấy, mãnh liệt đòi lấy. . . . .

Khi hắn buông nàng ra thì sức lực nàng đã cạn kiệt, muốn động tay cũng không được, ý thức như rời khỏi người.

"Như vậy nàng sẽ không đau đớn sao?" Hắn hỏi bên tai nàng, giọng điệu mang theo đùa cợt

Nàng cúi đầu trả lời: "Càng đau đớn." Thân và tâm đều đau.

"Nàng ngoan ngoãn đợi ở đây, chỗ nào cũng không thể đi."

"Ta muốn quay về Thúy Trúc am."

Hắn trầm mặc hiếm thấy, cuối cùng đến khi nàng nghĩ hắn sẽ không trả lời thì hắn lại nói, "Được." Vì thế, Tống Vi Lương an tâm nhắm mắt. Ngủ sẽ không đau đớn. . . . .

Phượng Liệt Dương lặng yên nhìn nàng, sau đó đứng dậy rời đi.

Khi Phượng Liệt Dương tự mình hộ tống chủ tớ Tống Vi Lương lại trở lại Thúy Trúc am,một lần nữa sống cuộc sống yên bình nơi tĩnh mịch [4].

Có đôi khi ban đêm Hồng Mai sẽ ngẫu nhiên nghe thấy trong phòng chủ nhân có động tĩnh khác thường, nhưng ngại chủ nhân đã dặn dò, nàng cũng chỉ có thể áp chế bản tính tò mò. ( )

"Tiểu thư, vị công tử cứu người thật tốt." Nhiều lần cứu tiểu thư, mặc kệ bên ngoài có đồn đãi như thế nào vẫn trước sau như một đối đãi với tiểu thư.

Tống Vi Lương nghe được câu này thì thản nhiên liếc mắt nhìn Hồng Mai một cái, dường như không chút để ý: "Biết hắn là ai sao?"

"Tiểu thư biết là công tử nhà nào sao?" Hồng Mai lập tức tò mò tới gần.

Nàng cong khóe miệng, nhả lời vàng ngọc: "Túc Vương, Phượng Liệt Dương."

Miệng nha hoàn mở thật lớn đủ để nhét một quả trứng vịt. (ta biết mà, Hồng Mai tỷ shock chưa? )

Tống Vi Lương rất hài lòng trước sự chấn động của tiểu nha đầu, cảm thấy thỏa mãn tiếp tục xem sách. Nha đầu kia gần đây vẫn hay dạy bảo nàng, bây giờ rốt cục có thể thanh tĩnh đọc sách được rồi.

Đáng tiếc, tốc độ khôi phục của Hồng Mai so với dự đoán của nàng nhanh hơn rất nhiều.

"Túc Vương, điều này sao có thể?" Nàng không tin, quá ảo tưởng. Một người tuấn mỹ lịch sự tao nhã như vậy mà lại là Túc Vương trong truyền thuyết hung ác tàn bạo! "Sự thật luôn tàn khốc." Nghĩ đến chuyện phát sinh trước đó không lâu trong mắt hiện lên chút đau buồn.

"Tiểu thư, Túc Vương rất mâu thuẫn." Hồng Mai hoang mang cau mày.

Nàng cười cười, lật Nhất Hiệt thư ra.

Tiểu nha đầu còn đang nhăn mặt, "Hắn cứu người, lại hại người, rất không hợp lý."

Tống Vi Lương rất không để ý: "Em có thể coi hắn là kẻ điên." (kẻ điên a, Dương ca mà nghe được thì… hắc hắc)

Hồng Mai nhìn chủ nhân, nghẹn ngào. Nói Túc Vương như vậy, tiểu thư thật thật to gan. (chính xác nha)

"Nhưng, tiểu thư, lão gia không phải muốn đưa người cho Túc Vương sao, vì sao hắn lại đem đuổi người về Thúy Trúc am?" Nghĩ tới việc này, tiểu nha hoàn chần chừ hỏi.

Nàng cười khổ lắc đầu, không trả lời nói lảng sang chuyện khác."Hồng Mai, quay về am giúp ta lấy bản kinh Phật đi, ta muốn tĩnh tâm." Nàng nói.

Hồng Mai chần chừ rồi đứng dậy rời đi.

Tâm trạng tiểu thư gần đây rất suy sụp, không ở bên cạnh tiểu thư, nàng cảm thấy không an tâm.

Vừa nghĩ vậy, nàng chạy thật nhanh, muốn đi nhanh về nhanh.

Bờ hồ lương đình chỉ còn lại mình Tống Vi Lương, nàng buông sách, chậm rãi đi ra lương đình, sau đó dừng lại bên hồ, như có suy tư mà nhìn mặt hồ sáng trong như gương.

Lúc Phượng Liệt Dương đến, thấy nàng đang đứng bên cạnh hồ, làm người nhìn có cảm giác thê lương.

Một trận gió thổi qua, tay áo nàng nhẹ bay, dường như chỉ cần nàng bước thêm hai bước nữa là sẽ mọc cánh thành tiên, rời khỏi hồng trần không sạch sẽ này.

Hắn bất động thanh sắc chậm rãi đến gần, sau đó kéo nàng vào lòng.

"Tống Vi Lương, nàng muốn chết sao?"

"Vương gia suy nghĩ nhiều rồi."

"Là bổn vương nghĩ nhiều sao?" Hắn hừ lạnh.

"Vương gia hay tự cho mình là đúng, tâm người vốn là thứ khó lý giải nhất trên đời, Vương gia lấy lòng mình nhìn tâm Vi Lương tất nhiên sẽ không chính xác."

"Nếu không phải bổn vương suy nghĩ nhiều, thì nàng đã trầm lặng nhiều ngày nay như vậy chẳng lẽ là giả ư?"

Nàng cười khẽ, "Vương gia, ta đã ra ngoài ở nhưng Tống gia cực khổ, chẳng lẽ ta có thể dứt khoát dứt bỏ ư?"

Hắn vòng tay bên hông nàng, giọng nói lạnh lùng như cũ."Muốn làm bổn vương áy náy sao?"

"Vi Lương chưa bao giờ có hy vọng quá xa vời như vậy."

"Người vương gia vẫn yêu chính là một Vi Lương thức thời, ha ha." Nàng cúi đầu bật cười thật to, không mang chút vui sướng.

"Không được cười, thật khó nghe." Hắn giễu cợt.

". . . . ."

Thân thể Phượng Liệt Dương cứng đờ, vì tay Tống Vi Lương lại vòng quanh hông hắn. Đây là lần đầu tiên từ khi bọn họ quen biết tới nay, sau khi thân thể thân mật tiếp xúc, lần đầu tiên nàng chủ động ôm, tay của hắn càng siết chặt hơn.

"Phượng Liệt Dương, kỳ thật chàng yêu thích thiếp ư?" Nàng nhẹ nhàng hỏi.

Hắn nhìn ánh mắt đen sẫm của nàng rất nhanh thấp giọng cười, "Nàng nói xem?"

“Yêu thích của chàng làm người khác nhìn không thấu." Nàng đánh giá.

Hắn lại không tức giận, cười càng tươi.

--- ------ ---

[1] tham thiền: vào hầu

[2] thúc thủ vô sách: bó tay hết cách

[3] nói trúng tim đen

[4] ẩn khuất

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.