Chiến tranh lạnh suốt mấy ngày, cuối cùng Tề Khanh vẫn phải nhường nhịn, nghe theo lời Triệu Huyên, để Mộc Trà Trà trở thành thiếp của Tề Nhược.
Bọn họ tìm được một nhà nông nghèo, chỉ độc mỗi đứa con gái gần tới tuổi gả đi.
Nhưng vì gia cảnh nghèo khó, không ai ngó ngàng đến.
Mộc Trà Trà trở thành nghĩa nữ của họ, nhận được sính lễ của Tề phủ, sau này không cần lo cái ăn cái mặc, bọn họ đương nhiên đồng ý.
Cứ thế, Mộc Trà Trà thuận lợi được gả vào phủ thái sư.
Tề phủ lâu rồi không có hỷ sự, vô cùng náo nhiệt.
Tề Nhược không nghe lời khuyên của nàng, cứ muốn làm lớn, cho Mộc Trà Trà mặt mũi, muốn cho nàng ta quang minh chính đại bước vào Tề phủ.
Hắn nghĩ đến mặt mũi của Mộc Trà Trà, lại không nghĩ đến thể diện của Tề phủ, chọc giận Tề Khanh.
Ngày nào cũng đưa người đến đập đập gõ gõ, ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống của người trong phủ, đặc biệt là nàng.
Mới sáng sớm đã ồn ào không cho nàng ngủ, buổi trưa cũng vậy.
Đã 3 ngày rồi nàng không có được một giấc ngủ yên, tính tình cũng trở nên cáu gắt.
"Tiểu thư, dùng điểm tâm thôi."
Phù Cừ mang vào một dĩa bánh hạt sen cho nàng.
Nhưng tâm trạng nàng không tốt, một chút cũng không muốn ăn.
Phù Cừ phải năn nỉ mãi, nàng mới chịu ăn một miếng.
Mới ăn được thì lại bị người ta chọc tức.
Lâm quản gia đem người đến đứng trước cửa Tuyết Hoa viện đập đập gõ gõ trang trí khắp nơi.
An Ca ngồi ở bên trong vừa nghe tiếng, lập tức bỏ bánh xuống đi ra ngoài.
Nàng đứng trước mặt Lâm quản gia, phát tiết một trận:
"Lâm quản gia, ông đây là đang làm gì hả?"
"Bẩm thiếu phu nhân, nô tài phụng mệnh, trang trí Tề phủ, chuẩn bị hỉ sự."
"Ông trang trí ở cửa lớn, ở sảnh trước, ở phòng tân hôn, chỗ nào cũng được.
Ông đến Tuyết Hoa viện của ta, muốn làm loạn sao?"
"Nô...!nô tài không dám."
Đám người hầu trong nhà chưa bao giờ thấy thiếu phu nhân của họ nổi giận như vậy, trong lòng hết sức sợ hãi.
Phù Cừ ở bên cạnh cũng không dám lên tiếng, huống chi là mấy người hầu ngoài viện.
"Ta ra lệnh cho ông, lập tức gỡ hết mấy thứ này xuống, đem người ra khỏi Tuyết Hoa viện cho ta.
Cút hết đi!"
An Ca nói xong thì đi vào trong, để lại Lâm quản gia và đám người hầu ngơ ngác.
"Lâm quản gia, còn làm nữa không?"
"Không nghe thiếu phu nhân nói sao? Nhanh gỡ xuống, đắc tội với cô ấy, chúng ta sống không nổi đâu."
Ngày vui cuối cùng cũng đến, Tề phủ hết sức náo nhiệt.
Người hầu kẻ hạ, chạy ngược chạy xuôi, bận rộn đến đầu tắt mặt tối.
Mới sáng sớm An Ca đã bị gọi dậy, trang điểm thay y phục.
Nàng ngồi trang điểm mà gục lên gục xuống, không ngồi yên được.
Mất nửa ngày mới trang điểm xong cho nàng.
An Ca mặc trang phục màu hồng nhạt, cài trâm bộ dao bạc.
Cả người duyên dáng thướt tha, rất có phong thái của tiểu thư khuê các.
Bên ngoài Tề Nhược và Mộc Trà Trà đã làm lễ xong, chuẩn bị kính trà phụ mẫu và chính thất là nàng.
An Ca ung dung đi đến sảnh lớn, hành lễ với Tề Khanh và Triệu Huyên trước rồi ngồi vào vị trí của mình.
An Ca cảm thấy Tề Nhược đúng là ngu ngốc.
Làm tiệc linh đình như vậy, mà Mộc Trà Trà cũng có được mặc giá y đỏ đâu, chỉ được mặc giá y màu hồng phấn, là hỷ phục của thiếp thất.
Nô tỳ mang trà lên, Mộc Trà Trà cẩn thận nâng ly trà kính Tề Khanh và Triệu Huyên trước.
Đợi hai người uống xong, một ly trà nữa được đưa đến chỗ nàng.
An Ca nhấp một ngụm trà, sau đó để lên bàn.
Nàng ra hiệu, Phù Cừ liền đưa đến một chiếc hộp, nàng cầm lấy mở ra, là một chiếc vòng ngọc.
Chiếc vòng này là lấy từ của hồi môn của Thượng Quan Thời Ca, là Phù Cừ đề xuất cho nàng, làm quà gặp mặt cho tiểu thiếp.
Mộc Trà Trà nhận lấy chiếc hộp, cúi người cảm tạ nàng.
Xong việc của mình, An Ca lập tức chạy về Tuyết Hoa viện.
Nàng không muốn ở ngoài, quá ồn ào, mệt mỏi lắm.
Nàng bảo Phù Cừ và Hạm Đạm đến nhà bếp lấy ít thức ăn cho mình, đóng cửa Tuyết Hoa viện, yên tĩnh ở trong đó tận hưởng.
Tan tiệc tối, Tề Nhược đến chỗ của Mộc Trà Trà.
Viện của nàng ta có tên là Minh Châu hiên.
Nghe tên liền biết vị trí của nàng ta trong lòng Tề Nhược quan trọng đến mức nào rồi.
Tề Nhược vào phòng, vén khăn trùm đầu của nàng ta.
Hai người uống rượu giao bôi, nhận lời chúc của bà mai.
Lễ thành thân y như là cưới chính thất, đúng là vẻ vang cho Mộc Trà Trà.
Đợi mọi người ra ngoài hết, Tề Nhược mới nói ra nỗi lòng của mình với Mộc Trà Trà:
"Không thể để nàng mặc giá y màu đỏ, thiệt thòi cho nàng rồi."
"Không thiệt thòi.
Hôm nay tổ chức lớn như vậy, đối với thiếp, đã rất vinh hạnh rồi.
Chỉ cần trong lòng chàng có thiếp, dù có khó khăn thế nào thiếp cũng bằng lòng."
Mộc Trà Trà tựa đầu lên vai Tề Nhược, nét cười trên mặt rất tươi.
"Ta sẽ không để nàng chịu bất cứ thiệt thòi gì.
Từ nay nàng là tiểu nương tử của Tề phủ, là chủ nhân của Minh Châu hiên, không ai dám bắt nạt nàng."
Nến trong phòng đã tắt, hai người chìm vào thế giới của cả hai.
Mặc kệ lời phản đối của người khác, Mộc Trà Trà vẫn là thuận lợi gả vào Tề phủ.
Cuộc sống sau này thế nào, phải xem ở nàng ta..