Tuế Nguyệt Như Ca

Chương 27: Sự Thật Được Phơi Bày




Hoàng cung hôm nay không náo nhiệt như lần trước.

Đi dọc từ cửa lớn đến cung của Thái hậu, chỉ thấy cung nữ và thái giám đi thành từng hành, vẻ mặt trang nghiêm.

Bọn họ nhấc chân đi rất nhẹ nhàng, im lặng đến đáng sợ.

Liệu trong cung có giống như trên phim truyền hình không nhỉ, lúc rảnh rỗi bọn họ sẽ tụ tập nói chuyện này chuyện kia?
Cứ mãi nhìn theo mấy cung nữ, An Ca không cẩn thận bị vấp.

Tề Nhược bên cạnh nhanh tay đỡ lấy nàng.

Hai người đối mắt nhau, cuối cùng nàng dời ánh mắt đi trước, đứng lại ngay ngắn nói:
"Cảm ơn."
"Không cần khách sáo."
Hắn vẫn còn vì chuyện bị nàng đánh mà tức giận.

Mà giận thì giận thôi, cũng đâu thể lôi nàng ra đánh một trận được.
Đến Từ Phúc cung của Thái hậu, mọi người vừa định bước vào cửa thì trùng hợp chạm mặt với Tĩnh vương và An Bình công chúa.

Hai huynh muội lập tức kính cẩn hành lễ với ba người:
"Hoàng cô cô an, hoàng biểu huynh, hoàng biểu tẩu an."
Tề Nhược và nàng cũng đáp lại họ "Tĩnh vương an, công chúa an."
Triệu Uyển Ngưng nhìn nàng cười tươi, nàng cũng đáp lại.

Không biết trước đây Thượng Quan Thời Ca và An Bình công chúa có giao tình gì không, nếu nàng không may đắc tội thì toang.

Cho nên từ đầu đến cuối nàng vẫn luôn giữ im lặng.
Mọi người cùng bước vào trong.

An Ca quan sát xung quanh, Từ Phúc cung được trang trí rất đơn giản, nhưng đều là đồ thượng hạng cả.


Nàng nhìn Thái hậu ngồi ở trên, hiền hậu nhưng uy nghiêm.

Lần trước đã thấy qua, nhưng lúc đó vẫn chưa để ý kỹ, bây giờ nhìn rõ mới thấy, khí chất của Triệu Huyên là được thừa kế từ bà.

Thái hậu nhìn thấy con gái, vui mừng vẫy tay.

Triệu Huyên bước đến bên cạnh bà, quỳ xuống hành lễ trước rồi mới ngồi xuống bên cạnh bà.

Nàng cũng làm theo Tề Nhược hành lễ với Thái hậu, sau đó được ban ngồi.

Nhìn Thái hậu hỏi chuyện Triệu Huyên, cầm lấy tay con gái, ánh mắt cứ dán chặt vào người bà.

Đột nhiên nàng cảm thấy mũi cay cay.
Lại nhớ nhà rồi...
"Hoàng biểu tẩu."
An Ca nghe tiếng gọi liền quay sang nhìn, hóa ra là Triệu Uyển Ngưng gọi nàng.

Vị An Bình công chúa này, nhìn rất đáng yêu, so với Linh Châu công chúa thì dễ mến hơn nhiều.
"Công chúa gọi ta có gì dặn dò?"
"Không có, ta chỉ là hơi chán, muốn nói chuyện cùng tẩu thôi."
Triệu Uyển Ngưng cười lên có hai lúm đồng tiền rất đáng yêu.

Triệu Uyển Ngưng được Hiền phi cưng chiều, Hoàng thượng sủng ái, có ca ca yêu thương, lại còn là nữ nhi, không cần phải tranh đoạt, cho nên tính tính rất vô tư.

Hai người nói chuyện với nhau cũng rất hợp ý.
Đang nói chuyện thì một vị ma ma vào báo " Bẩm Thái hậu, đã chuẩn bị xong mọi thứ rồi ạ."
"Được, được, chúng ta đi."
Triệu Huyên đỡ Thái hậu đi phía trước, Tề Nhược đi phía sau, vượt mặt luôn Tĩnh vương, không có chút phép tắc nào.

Hắn có vẻ không thích Tĩnh vương cho lắm, từ đầu đến cuối vẫn không nói với người ta câu nào.

Vậy mà vừa nhìn thấy Mặc vương, hắn liền niềm nở.

Cái tên này là đang coi thường thứ tử sao? Mộc Trà Trà hắn thương yêu là thiếp thất đấy, con sinh ra cũng chỉ là thứ tử thôi, giả vờ thanh cao cái gì.
Hoàng hậu, Thái tử, Thái tử phi và các vị hoàng tử, công chúa đều đã có mặt.

Nhưng khi ngồi vào bàn thì lại dư một vị trí kế bên Tĩnh vương.

An Ca ghé sang hỏi Triệu Uyển Ngưng mới biết, chỗ kia là dành cho An vương.

Nếu hôm nay An vương xuất hiện, nàng sẽ nhìn thấy mặt người đó rồi, thật có chút chờ mong a.
"An vương điện hạ đến!"
Lời của công công truyền vào, Thái hậu lập tức nở nụ cười nói với mọi người:
"Đứa trẻ này cuối cùng cũng đến rồi."
Nhìn thái độ của lão nhân gia người, hẳn là rất yêu thương vị An vương này.

Nghe nói vị hoàng tử này rất đáng thương, được sinh ra trong lãnh cung, mới ra tháng đã bị bắt xa mẫu thân.
"Tôn nhi đến muộn, mong Hoàng tổ mẫu thứ tội." An vương cúi đầu hành lễ với Thái hậu
"An vương điện hạ an." Những thần tử như nàng đều đứng dậy hành lễ với An vương
"Các vị không cần đa lễ, đều là người nhà cả."
Ngay khi nàng ngẩng đầu lên, trong mắt đều là ngạc nhiên nhìn người trước mặt.

Trái đất đúng là tròn a, không ngờ nơi cung cấm này vẫn gặp được người quen.


Ban đầu nàng cho rằng chỉ là người giống người thôi.

Nhưng mà thần thái này, giọng nói này, thì không lẫn vào đâu được.
Diệp Hoài là An vương, An vương là Diệp Hoài
Ông trời ơi, cái quái gì đang diễn ra vậy nè
Người bằng hữu tốt nhất của nàng, lại là người hoàng thất mà nàng ghét nhất.
Trái ngược với nàng, Diệp Hoài, à không, phải gọi hắn là Triệu Quân Hoài, hắn vô cung bình tĩnh, còn mỉm cười với nàng nữa.

Hắn ung dung cầm lấy hộp gỗ đi đến bên cạnh Thái hậu nói:
"Tôn nhi chúc Hoàng tổ mẫu phước như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn."
"Được, được, tôn nhi ngoan, mau ngồi xuống!"
Hắn đi đến chỗ ngồi của mình, vừa hay đối diện với nàng.

An Ca không nghĩ bản thân bị lừa, cho nên dứt khoát không để tâm đến hắn.

Nàng cố nén lại sự tức giận, ăn cho xong bữa cơm này.

Trong bữa cơm mọi người nói chuyện xôn xao, chỉ có nàng là ngồi im lặng.

Nếu Thái hậu có hỏi nàng cũng chỉ trả lời đôi câu rồi thôi.
Sau khi ăn xong, Thái hậu giữ người lại dùng món tráng miệng.

Chủ yếu là tìm người trò chuyện với mình thôi.

Sống trong hoàng cung lạnh lẽo này, đi tới đi lui cũng chỉ có một mình, rất dễ sinh ra chán nản.

Có con cháu tề tựu đông đủ thế này, phải giữ lại thật lâu mới đúng.
An Ca cảm thấy có chút buồn, liền bảo với Phù Cừ "Ta muốn đi vệ sinh."
Nàng nói với Triệu Huyên một tiếng rồi cùng Phù Cừ rời đi.

Giải quyết xong rồi thì nhẹ cả người.

Nàng định quay trở lại thì vừa hay nhìn thấy An vương đang đi về phía này.

An Ca giả vờ không quen đi lướt qua, nào ngờ bị hắn gọi lại:
"An Ca."
Nàng cúi thấp người nói với hắn "An vương điện hạ nhận nhầm người rồi.

Nếu ngài không có dặn dò gì, tiểu nữ xin phép đi trước."

Không để nàng rời đi, hắn trực tiếp nắm tay nàng kéo lại giải thích "Ta...!ta không phải có ý muốn gạt cô đâu, cô đừng giận."
"Điện hạ, ở đây là trong cung, mong ngài giữ tự trọng."
An Ca cũng không phải sợ gì, chỉ là ở đây cùng hắn lôi kéo, để người khác thấy được, nhất định sẽ bị đem ra chém đầu.

Nàng còn phải bảo toàn mạng sống để tìm cách trở về nhà.

Triệu Quân Hoài nghe nàng nói vậy thì buông ra, nhưng hắn vẫn không có ý định để nàng đi.
"An Ca, ta không có ý giấu cô.

Nhưng mà ta cũng không thể ra ngoài rêu rao mình là hoàng tử được, có phải không? Cũng như cô giấu đi thân phận, nói mình tên An Ca còn gì."
"Ta..."
Cái này đâu có giống nhau, nàng là đang dùng thân phận thật của mình mà.

Nhưng mà hắn nói cũng có lý lắm.

Nếu hắn nói mình là hoàng tử, không khéo nữ nhân sẽ đuổi theo hắn chạy qua 8 con phố mất.
"Nhưng mà ta đã sớm biết cô là Thượng Quan Thời Ca rồi."
"Sao ngài biết?"
"Ở hội mã cầu ta thấy cô ngồi cùng Lệ tần, hỏi một chút thì biết thôi."
Được lắm, sớm biết rồi mà còn giấu nàng.

Vốn dĩ lúc nãy đã định tha thứ cho hắn rồi, nhưng mà hắn nói ra lời này, vậy thì càng không thể tha.

Nàng dứt khoát quay người rời đi, mặc kệ hắn phía sau đang gọi nàng.

Nàng đang cố tránh xa người hoàng thất càng xa càng tốt.

Vậy mà người tính không bằng trời tính, vẫn cứ dính vào hắn.

Thật là đen đủi mà!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.