Tuế Nguyệt Như Ca

Chương 43: Tình Thương Của Phụ Mẫu




An Ca nghỉ ngơi gần nửa tháng sức khỏe mới hoàn toàn hồi phục.

Thế nhưng bây giờ nàng ngày nào cũng u sầu.

Mọi người đều nghĩ nàng buồn vì bản thân không thể mang thai nữa.

Chỉ có nàng và Phù Cừ mới biết, trong lòng chính là lo cho Hạm Đạm.

Nàng nghe nói Triệu Huyên nhốt nàng ấy vào phòng củi, mỗi ngày chỉ cho ít cơm và nước để giữ mạng sống mà thôi.

Mà cũng chẳng được một bữa cơm ngon, đều là cơm thừa canh cặn cả.

Tuy Hạm Đạm là nô tỳ, nhưng lúc sống với nàng chưa từng phải chịu khổ như vậy.

Nàng có gì ngon đều sẽ đem chia cho hai tỷ muội.

Lần này, là nàng đã làm liên lụy đến tiểu cô nương ấy rồi.
Sự việc An Ca bị hại ở Tề phủ rất nhanh đã được truyền đến phủ tướng quân.

Thượng Quan Tưởng cùng Thẩm Như Ý lập tức đến Tề phủ hỏi nguyên nhân.

Đối với câu hỏi của hai người, Triệu Huyên trả lời vẫn đang điều tra, kẻ tình nghi đã bị bắt nhốt.

Bởi vì không tin tưởng, cho nên hai người đã đề nghị đến thăm nàng.

Triệu Huyên định cùng đi, nhưng hai người bảo không cần, bản thân tự đi là được.

Bởi vì nếu có thêm Triệu Huyên, nàng nhất định sẽ không thể nói ra sự thật.
Phù Cừ vừa nghe tin tướng quân và phu nhân đến liền vội vã chạy về báo với nàng.


An Ca vừa nghe tin cũng rất vui mừng.

Có hai người đến, nàng sẽ có thêm hy vọng cứu được Hạm Đạm ra ngoài.
Lúc Thẩm Như Ý vừa đặt chân vào Tuyết Hoa viện, nàng đã không nhịn được mà ôm bà khóc.

Nàng thấy uất ức cho Thượng Quan Thời Ca, cũng là uất ức cho bản thân.

Vòng tay người mẹ hiền từ ôm lấy nàng vỗ về an ủi, nói với nàng rằng mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi.

Thượng Quan Tưởng bình thường nghiêm khắc, trên mặt không nhìn ra biểu cảm, giờ đây trên gương mặt ấy cũng xuất hiện một dòng nước mắt.
Đợi khi nàng bình tĩnh lại, Thẩm Như Ý mới bắt đầu hỏi nàng về chuyện đã xảy ra.

Nàng tường thuật lại tất cả mọi việc cho bà nghe, bao gồm cả việc Hạm Đạm bị oan.

Thẩm Như Ý nghe xong, trong lòng cũng thấy nghi ngờ, liền hỏi nàng:
"Con chắc chắn Hạm Đạm bị oan?"
Nàng liên tục gật đầu trả lời "Con chắc chắn.

Hạm Đạm được gả theo con đến đây, luôn tận tâm làm việc, trung thành tuyệt đối, sao có thể phản bội con được."
Phù Cừ ở bên cạnh cũng quỳ xuống chứng minh cho muội muội mình "Xin phu nhân minh xét, Hạm Đạm chưa từng hai lòng với tiểu thư.

Nếu có nửa lời dối trá, Phù Cừ nguyện đem tính mạng mình cho phu nhân tùy ý xử trí."
"Được rồi, ta hiểu.

Hai ngươi hầu hạ tiểu thư từ nhỏ, nói các ngươi hai lòng, ta cũng không tin.

Chuyện này ta sẽ cho người điều tra rõ ràng."
"Đa tạ phu nhân." Phù Cừ dập đầu tạ ơn bà
"Đứng dậy đi."
Phù Cừ đứng dậy lau nước mắt rồi đứng sang bên cạnh nàng.

Trước khi xảy ra chuyện vẫn còn nói cười vui vẻ, mà hiện tại trên gương mặt mỗi người không gặng ra nổi một nụ cười.

Thẩm Như Ý nhìn gương mặt hốc hác của nàng, không khỏi thấy chua xót.

Đứa con gái bà xem như bảo bối, từ nhỏ được nuôi trong nhung lụa, bây giờ lại phải chịu khổ như này.

Bà gục mặt xuống khóc, khiến nàng cũng khóc theo.

Thượng Quan Tưởng bên cạnh an ủi bà vài câu:
"Nàng đừng khóc nữa, như vậy sẽ khiến con gái lo lắng.

Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con gái."
"Nếu biết trước có kết cục này, lúc đó dù bị khép vào tội kháng chỉ phải chết, thiếp cũng nhất quyết không gả con bé đến đây."
Nếu lúc đó không gả, Thượng Quan Thời Ca sẽ không phải chịu đau khổ, đến lúc chết cũng mang theo uất ức rời đi.

An Ca cũng sẽ không bị kéo vào cuộc tranh đấu này.

Nhưng trên đời này làm gì có hai chữ "nếu như" chứ.

Có hối hận cũng đã không kịp nữa rồi.
Hai người ở lại với nàng một lúc rồi cũng phải rời đi.


Trước khi đi Thượng Quan tướng quân để lại Đan Chỉ và Trương Tam cho nàng.

Trương Tam là một vị tướng dưới trướng của ông, có trách nhiệm bảo vệ an toàn cho cả phủ.

Hai cánh tay đắc lực của hai người đều để lại cho nàng, khiến nàng có chút lo lắng:
"Hai người họ để lại cho con, vậy trong phủ phải làm sao?"
"Con yên tâm, trong phủ không thiếu người dũng mãnh.

Phụ thân để Trương Tam lại bảo vệ con, cha cũng yên tâm hơn."
"Bên cạnh con bây giờ chỉ còn mỗi Phù Cừ, con bé rất tốt, nhưng mẫu thân sợ con bé quá hiền, sẽ bị người ta hãm hại giống như Hạm Đạm.

Đan Chỉ theo mẫu thân bao nhiêu năm, có nhiều kinh nghiệm.

Bên cạnh mẹ còn có Lý ma ma hầu hạ, con đừng nghĩ nhiều nữa."
"Vậy con xin nghe lời phụ mẫu.

Hai người về cẩn thận."
"Được, con nghỉ ngơi đi, không cần tiễn."
Hai người đi rồi, nàng lại ngồi ngẩn ngơ bên cửa sổ.

Có lẽ mọi thứ diễn ra quá nhanh, quá đột ngột, khiến nàng không kịp trở tay, còn làm liên lụy Hạm Đạm, hiện tại nàng vô cùng áy náy.
"Thời Ca, ta mệt rồi, cô nói xem ta phải làm sao đây? Ta không chống đỡ nổi nữa, ta chỉ muốn trở về thôi."
Tối hôm đó, An Ca đã mơ một giấc mơ.

Nàng đã gặp một người mà bản thân không nghĩ tới sẽ gặp được người ấy.

Trong khoảng không vô tận, nàng nhìn thấy một bóng lưng mặc đồ trắng ở phía trước.

Nàng chầm chậm tiến về phía đó, lên tiếng hỏi:
"Cô...!cô là ai?"
Khi người đó quay lại, nàng đã rất bất ngờ.

Người đó có khuôn mặt giống hệt nàng, à nói đúng hơn là khuôn mặt giống với thân xác hiện tại của nàng.

Người đó nhìn nàng mỉm cười, cất giọng nhẹ nhàng nói:
"An Ca, ta là Thời Ca."

"Thượng Quan Thời Ca?"
"Đúng vậy."
Nàng sợ hãi đến mức mặt trắng bệch, lời nói cũng không được rõ ràng "Cô...!cô là người...!hay ma vậy?"
"Chuyện đó không quan trọng.

An Ca, thời quan qua đã vất vả cho cô rồi.

Những chuyện đó vốn không liên quan đến cô, nhưng lại bắt cô phải gánh chịu."
Nàng bỗng dưng òa khóc "Ta thật sự, thật sự rất muốn trở về nhà."
"Tuy ta không biết phải làm sao cô mới có thể trở về.

Nhưng ta có vào câu muốn khuyên cô: Từ nay cô không cần phải gắng gượng sống cuộc sống này đâu, hãy sống cho bản thân mình.

Muốn buông tay thì hãy buông tay đi.

Ta cũng không còn nuối tiếc gì nữa, cô không cần phải bận tâm đến ta."
"Thời Ca, mong cô kiếp sau sẽ được sống an yên, hạnh phúc."
"Đa tạ cô, có lời chúc này của cô, ta nhất định sẽ sống tốt."
Cơ thể Thượng Quan Thời Ca dần dần trong suốt rồi biến mất vào khoảng không.

Nàng cũng bừng tỉnh giấc, nhìn ra bên ngoài, trời vẫn còn tối.

Nàng lau đi mồ hôi trên trán, xuống giường rót một ly trà cho mình.

Nàng suy nghĩ đến lời lúc nãy của Thượng Quan Thời Ca.

Nàng ấy nói đúng, nàng phải sống cho bản thân mình, giải thoát mình khỏi cuộc sống này.

Nàng phải sớm điều tra chuyện này, giải cứu Hạm Đạm ra, rồi sẽ rời khỏi Tề phủ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.