Tuế Tuế An

Chương 4: Hoàn



10.

Tứ hoàng tử chỉ nán lại thôn trang độ nửa ngày rồi tất bật rời đi.

Ngay lúc Thái tử đắc chí cho rằng vị trí trữ quân đã vững như Thái Sơn, thì kinh thành lại nổi lên một trận phong ba.

Quý tướng quân bị chỉ chứng tội tham ô quân lương, che mắt thiên hạ, đánh tráo bằng hàng giả. Thêm vào đó, hai công tử của Quý gia ngang nhiên chiếm đoạt đất đai, thậm chí dính líu đến mạng người...

Đây là phần nhạc dạo mà Tứ hoàng tử khơi mào.

Ban đầu, Quý gia cũng không buồn đếm xỉa những chuyện này, bọn họ luôn cảm thấy có thể lật ngược ván cờ.

Nhưng khi ta và tổ mẫu dìu nhau đánh trống kêu oan, tình hình đã ngày càng nghiêm trọng.

Hai bà cháu ta quỳ trước cửa cung, ta nắm chặt đơn cáo trạng, lớn tiếng nhắc lại trận chiến ở Thanh Dương Quan, Quý tướng quân trì hoãn viện binh, khiến cha huynh ta tử trận oan uổng. Khẩn xin bệ hạ trừng trị kẻ phản trắc.

Ta khàn giọng, lặp đi lặp lại từng câu. Mãi đến khi bách tính tập trung đông nghẹt ở phía sau, mãi đến khi tràng xì xào kinh ngạc dần chuyển thành phẫn nộ chỉ trích.

Sau đó, cửa cung rộng mở, thái giám thân cận của hoàng đế truyền lệnh gọi ta và tổ mẫu tiến cung.

Ta quỳ giữa cung vàng điện ngọc, không e dè, không sợ hãi, đối mặt với toàn bộ triều thần, đặc biệt đôi mắt đằng đằng sát khí của Quý đại tướng quân kia. Ông ta khăng khăng cáo buộc ta tùy tiện vu khống đại quan triều đình, vi phạm trọng tội.

Đối phương càng ra sức doạ nạt, ta càng thẳng lưng đáp trả.

Có một vài món nợ, dù dây dưa che đậy nhiều năm, cũng phải có ngày thanh toán rõ ràng.

Ta dập đầu trước đế vương: "Xin bệ hạ làm chủ cho Phủ Tĩnh An Hầu. Năm đó, cha huynh của thần nữ đụng độ trực diện kẻ địch, hai bên chiến đấu ác liệt ở Thanh Dương Quan. Cha huynh đã thề quyết tử để bảo vệ thành trì. Nhưng Quý tướng quân, với tư cách quân tiếp viện lại chậm chạp không đến, hơn nữa là có chủ đích. Ông ta lợi dụng binh lực tiền tuyến, làm kiệt quệ quân chủ lực của phe địch. Cha huynh của thần nữ kiên trì đến thời khắc cuối cùng, phe địch cũng tổn thất nặng nề. Chỉ có Quý tướng quân ngư ông đắc lợi, độc chiếm quân công. Bề ngoài, cha huynh của thần nữ chêt dưới lưỡi dao sắc của kẻ địch, nhưng thực chất là bị đồng đội tính kế hãm hại. Thế gian ca ngợi Hầu phủ bằng danh tiếng mỹ miều trung thành quả cảm, nhưng họ đâu biết, màn hi sinh oanh liệt ấy vốn có thể tránh khỏi."

"Nhảm nhí, toàn mấy lời nhảm nhí, ngày đó gió tuyết mịt mù, bổn tướng dẫn quân tiếp viện nhưng bị mắc kẹt trên đường, không phải cố ý trì hoãn..." Ông ta phản bác gay gắt.

"Thần nữ có nhân chứng, vị phó tướng mà hôm đó cha của thần nữ phái đi xin chi viện vẫn còn sống sót."

Ta khảng khái lên tiếng, xung quanh rộ lên một tràng xì xầm to nhỏ.

Hoàng đế phất tay, nói: "Chuẩn."

Khoảnh khắc người nọ tiến vào điện, Quý tướng quân tức thì biến sắc.

Vị phó tướng kia quỳ xuống: "Tham kiến bệ hạ. Ngày đó, cha con Tĩnh An Hầu tận lực trấn thủ Thanh Dương Quan, nhưng đợi mãi viện binh vẫn chưa đến. Thẩm tướng quân phái ti chức dẫn theo vài người đến chỗ Quý tướng quân xin thêm chi viện. Nhưng Quý tướng quân không muốn xuất binh, lệnh cho đại quân ở yên tại chỗ, thậm chí hạ lệnh chăt đầu ti chức, ti chức đấu tranh kịch liệt, cuối cùng rơi khỏi vách đá, may mắn lượm về được cái mạng. Lúc tỉnh dậy mới hay cha con Tĩnh An Hầu đã bỏ mạng, còn Quý tướng quân đại thắng trở về. Ti chức mai danh ẩn tích, sống tạm bợ suốt mười năm trời, chỉ vì đợi một ngày có thể phơi bày chân tướng trước mặt mọi người. Xin Bệ hạ trừng trị kẻ phản trắc, trả lại công bằng cho Phủ Tĩnh An Hầu."

Mỗi một lời nói ra, sắc mặt hoàng đế càng thêm u ám, ngài nhìn chằm chằm Quý đại tướng quân, ánh mắt dò xét kỹ càng.

Nhưng thế thôi vẫn chưa đủ, ta dõng dạc tuyên bố: "Bệ hạ, thần nữ có vật chứng khác muốn trình lên. Đó là bức thư mà năm xưa Quý tướng quân chính tay đề bút, còn được đóng dấu riêng. Trong thư, Quý tướng quân lệnh cho thái thú huyện Bành Thành không được xuất binh viện trợ Thanh Dương Quan."

Ông ta án binh bất động, thậm chí cắt đứt mọi đường cứu viện có thể xuất hiện xung quanh. Bành Thành và Thanh Dương Quan nằm cách nhau không xa, nơi đó cũng có quân lực đóng giữ, nếu ngày ấy xuất binh chi viện, thì cha huynh ta đã có cơ hội sống sót.

Hoàng đế đọc xong bức thư, long nhan bừng bừng phẫn nộ: "Quý tướng quân, ngươi còn gì để nói?"

Văn võ bá quan trong đại điện đồng loạt quỳ rạp xuống.

"Người đâu, bắt lấy hắn!"

Nhân chứng, vật chứng rõ như ban ngày, Quý tướng quân hết đường chối cãi. Chẳng mấy chốc, ông ta đã bị cấm vệ quân lôi đi.

Thời khắc rời khỏi cung điện, ta và tổ mẫu tựa sát vào nhau. Lúc ngồi trên xe ngựa, tổ mẫu bất giác bật khóc, từng giọt lệ nóng chảy xuôi, bà nắm chặt tay ta, vui mừng in đầy đáy mắt: "Con làm được rồi, con đã đòi lại món nợ máu..."

Thánh chỉ truy phong lập tức được ban xuống.

Trước từ đường Phủ Tĩnh An Hầu, ta quỳ trên đệm, nức nở nỗi niềm, nghẹn ngào từng câu: "Cha, ca ca, hai người ở trên trời linh thiêng, hẳn nhìn thấy rồi đúng không. Con đã báo thù cho hai người. Mười năm qua, trong lòng con luôn đè nặng một tảng đá lớn, nay tảng đá đã rơi xuống, tâm rốt cuộc cũng an yên."

Bước ra từ từ đường, lòng đã tìm về phần thanh thản lạc mất bấy lâu.

11.

Trên dưới Quý gia đều bị tống vào ngục, trải qua Tam ti hội thẩm, bọn họ đã thú nhận toàn bộ tội trạng. Bên trên ấn định ngày xử trảm vào mùa thu năm sau.

Thái tử và Hoàng hậu đều bị cấm túc, còn có lực lượng hùng hậu ngày đêm canh gác.

Ta từng bước leo lên nơi cao nhất của Đăng Vân Lầu, phóng tầm mắt về phương xa. Kinh thành đang long trời lở đất, đoán chừng vận nước cũng sắp có biến chuyển.

Tứ hoàng tử lặng lẽ xuất hiện bên cạnh ta. Có thể thấy, thời khắc này hắn như tắm mình trong gió xuân, vẻ mặt khoan khoái phấn khởi.

"Hai người chúng ta hiện là đồng minh chung đường. Thẩm tiểu thư giúp ta đến bước này, thứ ta muốn đã ở trong tầm tay. Thế còn cô? Cô mong muốn gì? Đợi ngày sau ta nắm được thực quyền, phi vị cũng như hậu vị, ta đều có thể hứa với cô. Những điều này, đảm bảo cho cô và Phủ Tĩnh An Hầu một đời vinh hiển."

"Điện hạ và ta đúng là người cùng một đường, lí trí phân tích, cân nhắc lợi hại, nhưng hết thảy không phải điều ta mong cầu."

Nghe đến đây, hắn hơi kinh ngạc nhìn ta.

Trong mắt thế nhân, hắn quả thật là lựa chọn tối ưu nhất, bởi hậu duệ Phủ Tĩnh An Hầu chỉ sót lại mỗi ta. Mà với quan niệm xưa nay, nếu phụ nữ muốn chấn hưng lại gia tộc, chỉ có một con đường là dựa vào hôn nhân. Hơn nữa, hắn cũng rất đủ thành ý, bằng lòng hứa hẹn tương lai cao quý vạn phần, nhưng đây không phải điều ta mong muốn.

Dưới ánh nhìn nghi hoặc của hắn, ta quỳ xuống, kiên định nói: "Thần nguyện dùng công lao tương trợ hôm nay, đổi lấy ngày sau điện hạ bền chí trước sóng gió, loại bỏ lề thói cũ, khơi dòng tiền lệ, để phụ nữ được quyền kế thừa tước vị."

Ta vừa dứt lời, đối phương hoàn toàn sững sờ. Hắn đứng đó, chắp tay sau lưng, lặng đi hồi lâu, cuối cùng nhẹ nhàng đỡ ta dậy rồi đáp bằng giọng trầm khàn: "Được."

Vài tháng sau, Thái tử bị phế truất, Hoàng hậu lựa chọn tự vẫn.

Tứ hoàng tử trở thành tân trữ quân.

Sau khi có lệnh phế truất, Thái tử bị giam lỏng trong biệt viện. Nào ngờ một buổi tối nọ, hắn đã châm lửa thiêu rụi biệt viện. Suốt đêm dài canh thâu, ánh lửa nghi ngút cả góc trời, hết thảy đều trở về cát bụi.

Trong đám đông chứng kiến, thi thoảng lại bâng quơ một tiếng thở dài. Phế Thái tử năng lực tầm thường, có thể trở thành Thái tử là nhờ vào danh phận đích tử. Nhưng tài năng và đức độ lại không tương xứng với địa vị vốn có.

Hiện tại, bệ hạ vì vất vả lâu ngày mà đổ bệnh, thêm vào đó, trong triều sóng gió liên miên, khiến thể xác lẫn tinh thần đều kiệt quệ, cuối cùng bệnh nặng nằm liệt giường.

Tân hoàng đăng cơ, đại xá thiên hạ.

Hắn vẫn giữ đúng lời hứa hôm đó, bất chấp ý kiến trái chiều từ văn võ bá quan, ban xuống thánh chỉ cho phép ta kế thừa tước vị Tĩnh An Hầu.

Ngày ta tiến cung cảm tạ long ân, thấy hắn ngồi nghiêm trang nơi ghế rồng, đã có được khí thế hiên ngang cùng phong thái tôn quý mà một hoàng đế trẻ nên có.

Lần này phá vỡ quy tắc, viết nên tiền lệ, để ta kế thừa tước vị, chắc chắn sẽ khiến thần dân trên dưới tranh luận sôi sục, vướng phải hàng loạt trở ngại. Bởi thế, từ rất lâu trước đó ta đã xác định, chỉ khi lập công phò tá, ủng hộ tân hoàng đăng cơ, mới có thể đổi lấy sự ủng hộ tuyệt đối từ đế vương, đổi lấy một tờ thánh chỉ.

Trong mắt thế nhân, Thẩm gia đã không còn trụ cột, không người kế tục, đến lúc này vốn dĩ phải thu hồi tước vị. Nhưng ta bất chấp lẽ đời, dùng thân phận nữ nhi, kế thừa tước vị, chấn hưng Thẩm gia.

......

Hắn leo lên thành lầu, nhìn khắp non sông vạn dặm, ta cũng chầm chậm nối gót.

Hắn nhẹ giọng, hỏi: "Ngày đó hứa hẹn phi vị hoặc hậu vị, cũng có thể mang lại vinh quang cho Thẩm gia. Cớ chi không bằng lòng? Suy cho cùng, con đường cô chọn hôm nay, ắt sẽ gian truân hơn con đường trẫm chọn cho cô."

Ta ngước mắt nhìn đối phương, rồi cúi đầu chắp tay: "Thần xin mạn phép hỏi, nếu như thần vào cung, bệ hạ có đảm bảo được một đời vĩnh kết đồng tâm, tin tưởng không nghi ngờ? Có đảm bảo được lục cung trống rỗng, chỉ độc sủng một người không?"

Dường như không ngờ ta sẽ hỏi vấn đề táo bạo như vậy, hắn suy tư hồi lâu, ánh nhìn loang màu u ám, rồi tựa hồ đã có lựa chọn của bản thân, trả lời đầy kiên định: "Không thể, trẫm sẽ không vì một người phụ nữ mà ảnh hưởng đến an nguy xã tắc. Trẫm sẽ mở rộng hậu cung, khai chi tán diệp, cân bằng thế cục triều chính, bảo vệ giang sơn muôn đời, duy trì vận nước hưng thịnh."

Một đáp án nằm trong dự liệu, ta cũng giữ vững lập trường: "Mẫu nghi thiên hạ hay sủng phi chốn hậu cung, quả thật là khát khao của phần lớn phụ nữ khắp thiên hạ, nhưng riêng thần thì không. Từ nhỏ thần đã gánh vác trọng trách chấn hưng Hầu phủ. Chỉ mong một ngày Phủ Tĩnh An Hầu trở lại thời hoàng kim, vinh hoa đến trăm năm, thay vì để miệng đời gán cho cái danh thông gia sa sút của đế vương."

Trong mắt hắn thoáng một tia tỏ tường, rồi rộ lên ý tán thưởng, hắn cười khúc khích: "Trẫm cứ tưởng hậu vị đã là niềm kiêu hãnh nhất, là thứ mà phụ nữ khắp thiên hạ tha thiết kiếm tìm, nhưng không ngờ khát vọng của cô còn vĩ đại hơn thế."

Dáng vẻ này, hệt như thuở đầu gặp gỡ.

12.

"Đời này, bệ hạ và thần đều là kiểu người tỉnh táo, lại lý trí tột độ. Minh quân hiền thần, mới là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta. Bệ hạ lòng ôm chí lớn, hướng về giang sơn xã tắc, ắt sẽ được như nguyện, còn thần kế thừa sự nghiệp của cha huynh, làm rạng danh Hầu phủ. Bệ hạ sẽ có tam cung lục viện, giúp ngài khai chi tán diệp, cân bằng triều chính. Còn thần sẽ tìm được chàng thiếu niên một lòng một dạ với thần, chiêu gọi chàng vào phủ ở rể, đồng tâm hiệp lực, cùng thần vực dậy Thẩm gia. Thẩm Tuế Hoà này, dù là phận nữ nhi, nhưng cũng không thua kém đàn ông trên đời. Thẩm gia, nhất định sẽ có ngày tìm lại vinh quang."

Nghe những lời này, hắn thẩn thờ hồi lâu, giọng thấp thoáng hoài niệm: "Tốt lắm, dáng vẻ quyết đoán của cô rất giống phong thái của mẫu phi ta lúc còn trẻ. Nhưng đáng tiếc, chí cao mộng lớn cũng đành chôn vùi dưới tường cung vời vợi. Hôm nay cô có thể gây dựng một khoảng trời mà không bị trói buộc, nếu mẫu phi nhìn thấy được, nhất định rất vui mừng."

"Đa tạ bệ hạ thành toàn. Thần nhất định sẽ dốc toàn lực, phân ưu cùng bệ hạ."

Ta cúi đầu hành lễ, kể từ hôm nay chính là nghĩa quân thần.

Rời khỏi cửa cung, xe ngựa chậm rãi lăn bánh.

Nhưng đột nhiên, bên tai văng vẳng một giọng nói quen thuộc.

"Cầu xin các vị, làm ơn, làm ơn với, tiểu nhân đã mấy ngày chưa ăn gì rồi."

"Cầu xin ngài."

Ta vén rèm cửa, trông thấy một người phụ nữ đầu tóc bù xù, quần áo lấm lem bùn đất, mặt mày cũng bẩn thỉu không rõ dung mạo. Nhưng qua giọng nói ấy, ta vẫn nhận ra nàng ta, đó chính là Giang Tâm Nguyệt.

Hóa ra nàng không chêt trong trận hỏa hoạn đêm đó, mà lợi dụng lúc hỗn loạn để chạy trốn, sau cùng lưu lạc đến nông nỗi này.

Hình ảnh nàng chặn đầu xe ngựa của ta trên phố ngày nào, bỗng hiện lên trước mắt, chuyện xưa người cũ tựa hồ chỉ mới hôm qua.

Ta từ từ bước xuống xe, nhưng vừa thấy ta nàng đã co giò bỏ chạy.

Người hầu vội ngăn nàng lại.

Giang Tâm Nguyệt quỳ xuống đất, bấu víu vạt áo ta, giọng run lẩy bẩy: "Dân nữ biết sai rồi, xin ngài rộng lòng buông tha. Dân nữ bị người khác lợi dụng, bị Thái tử coi như thế thân, giờ lâm vào bước đường này, dân nữ biết sai rồi. Những vinh hoa phú quý ấy không liên quan gì đến dân nữ, những mưu toan tranh đấu, dân nữ cũng nhìn không thấu. Nay chỉ mong trở về Giang Nam sông nước, trở về trấn nhỏ hoa quế đượm nồng, làm một thôn nữ đánh cá tầm thường..."

Ta phất tay ra hiệu, người hầu lập tức đặt một túi tiền bên cạnh nàng.

"Chừng đó đã đủ cho cô trở về Giang Nam."

Nàng thảng thốt nhìn ta, sau cùng bật khóc nức nở, ánh mắt day dứt ân hận, nghẹn ngào nói: "Đa tạ. Nếu như có cơ hội làm lại, dân nữ tuyệt đối không bước vào kinh thành nửa bước."

Đều qua hết rồi, quá khứ đã sớm tiêu tán theo mây gió.

Ta trở lại Hầu phủ, mới đó lại sắp bước sang năm mới.

Trong phủ nao nức giăng đèn kết hoa, ai nấy cũng tất bật sắp xếp mọi thứ. Ta chọn thêm một nhóm nha hoàn lanh lợi hoạt bát vào phủ. Từ dạo ấy, mọi ngóc ngách đều tràn ngập tiếng cười, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.

Đêm ba mươi, tuyết giăng lất phất khắp trời, ta và tổ mẫu quây quần đón giao thừa, hai bà cháu ngồi bên bếp lò, trên bếp nghi ngút bình rượu nóng.

Tổ mẫu cười hiền từ: "Sương mù bủa vây Thẩm gia rốt cuộc đã tan đi, từ nay về sau, mỗi năm đều như ý, cả một đời trường an."

Một già một trẻ cùng nhâm nhi rượu nồng, nhìn than hồng bập bùng ánh lửa, ta mỉm cười đáp: "Mỗi năm đều như ý, cả một đời trường an."

Đúng lúc này, bên ngoài rộn rã tràng pháo nổ, như cáo biệt những điều xưa cũ, nghênh đón một tương lai tươi sáng.

Trong sân, mọi người vui đùa ầm ĩ, tiếng cười giòn giã bất tận bên tai.

_ HẾT_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.