“Nhưng, nhưng mà……” Bạch Nghiên Nghiên cắn môi, lắp bắp nhìn về phía Lục Chước.
Lục Chước ngắm nhìn ngón tay của tôi, mặt mày lạnh nhạt: “Tôi không biết vì cái gì đã khiến cho cô lầm tưởng, nhưng vị hôn thê của tôi vẫn luôn là Tuế Tuế."
“Nếu là bởi vì ông nội của tôi……”
Anh dừng một chút, giọng nói không mang chút cảm xúc nào: “Sau khi đáp ứng yêu cầu cho cô chuyển tới ngôi trường này, ân tình của cô đối với nhà họ Lục cũng dừng ở đây.”
Bạch Nghiên Nghiên lộ ra vẻ mặt tổn thương: “Anh Lục Chước, có phải anh vẫn còn giận em, lần trước nam sinh kia thực ra……”
Lục Chước hờ hững cắt ngang lời cô ta: “Không cần nói cho tôi biết, chuyện của cô không liên quan gì đến tôi.”
Từng ánh mắt giễu cợt đổ dồn vào người Bạch Nghiên Nghiên.
Còn có người cười trộm chỉ chỉ trỏ trỏ.
“Sao cậu ta lại dám như vậy nhỉ?"
“Người ta là thanh mai trúc mã trời sinh một đôi, cậu ta coi mình là cái quái gì chứ?”
Cô ta không thể chấp nhận được hơi hơi run rẩy, cuối cùng ném xuống một câu: “Các cậu, các cậu ức hi.ếp người quá đáng.”
Sau đó chạy ra khỏi phòng học.
Tôi nhún vai không hề cảm thấy áy náy.
Cả một buổi sáng, Bạch Nghiên Nghiên cũng không quay lại.
Vào giờ nghỉ giữa buổi luyện tập, lúc ở trong phòng vệ sinh tôi nghe được một giọng nói nghẹn ngào.
Lúc bước ra ngoài, liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng cạnh bồn rửa tay gọi điện thoại.
“Nhưng mà, Ninh Tuệ đã trở về…… Lục Chước sẽ còn thích tớ sao?”
Hiệu quả cách âm của chiếc điện thoại thật sự rất kém.
Giọng nói của Pháo nhỏ ở đầu bên kia truyền đến rất rõ ràng: “Nghiên Nghiên, cậu chưa từng nghe qua sao? Thanh mai không bằng người từ trên trời rơi xuống, Lục Chước chỉ là nhầm lẫn thói quen trở thành thích mà thôi!”
Bạch Nghiên Nghiên giống như được an ủi, rưng rưng mước mắt gật đầu: “Cậu nói đúng, tớ không thể tự coi thường bản thân."
“Một người bình thường như tớ lại có thể xuất hiện cùng một chỗ với con cưng của trời như anh Lục Chước nhiều lần như vậy…… Nhất định là vận mệnh muốn bọn tớ ở bên nhau.”
Bạch Nghiên Nghiên ngừng khóc nở nụ cười, bàn tay nắm lại thật chặt tự cỗ vũ cho chính mình: “Lâu ngày sẽ thấy lòng người, sớm muộn gì tớ cũng sẽ khiến anh Lục Chước nhìn tớ bằng ánh mắt khác!”
Tôi khẽ nhếch môi, duỗi tay vặn vòi nước.
Tiếng nước chảy vang lên, ngay lập tức Bạch Nghiên Nghiên bị dọa sợ tới mức nhảy dựng.
“Lại là cô!”
Đáy mắt cô ta còn vương chút nước mắt: “Cô, sao cô lại nghe lén người khác nói chuyện?”
“Nghe lén? Làm ơn đi là tôi tới đây trước.”
Tôi nghiêng đầu sang, cẩn thận nhìn chăm chú khuôn mặt xinh đẹp nhạt nhẽo trước mắt.
“Thanh mai không địch lại kẻ từ trên trời rơi xuống?”
Tôi cười như không cười, nhướn mày nhìn Bạch Nghiên Nghiên.
“Tôi chỉ biết, là của tôi, thì vẫn là của tôi.”
7.
“Nghe nói học sinh mới chuyển đến bị cậu làm tức đến phát khóc?”
Lúc kết thúc buổi tập, Tay đàn cello mang vẻ mặt tươi cười đến tìm tôi hóng chuyện.
Tôi đem đàn cất vào hộp, không hề thành thật mà nhún vai: “Vậy sao? Tớ cũng không biết.”
Giọng điệu cô ấy cực kỳ cao hứng: “Vậy cậu nhất định không biết chuyện kế tiếp."
“Nghe nói hôm nay cậu ta mang theo cơm tự mình làm đưa cho Lục Chước, lại bị báo cho……
“Học sinh chuyển trường, cậu đừng đợi nữa."
“Người ta bị cậu làm phiền đến mức chuyển lớp rồi.”
Một người khác kể lại mọi chuyện sinh động như thật, ngay lập tức cả phòng tập luyện vang lên những tiếng cười trầm thấp.
“Cô ta rảnh rỗi thật.” Tôi hời hợt kết luận.
“Tuế Tuế.”
Giọng nói quen thuộc của Lục Chước truyền vào tai.
Tôi đem hộp đàn đưa cho anh, cùng anh sóng vai rời khỏi phòng.
Thành thật mà nói, tôi không hề để Bạch Nghiên Nghiên ở trong lòng.
Nếu không phải cô ta luôn âm hồn không tan cứ xuất hiện trước mặt khiến tôi chướng mắt, tôi đối với cô ta còn không hứng thú bằng chuyến du lịch hè sắp tới.
Mỗi năm vào lúc này, trường học đều sẽ tổ chức đi chơi.
Năm nay không đi nước ngoài mà lại chọn một thành phố ven biển nào đó ở trong nước.
Nhớ tới trải nghiệm của năm ngoái tôi có hơi ám ảnh lên tiếng nhắc nhở: “A Chước, lần trước không mang đủ kem chống nắng, lần này phải mang cho em một tuýp lớn.”
Tôi tủi thân lên án: “Năm ngoái em bị phơi đến da đều đen hết, rất không xinh đẹp.”
Lục Chước nhìn tôi chăm chú, nghiêm túc nhấn mạnh: “Làm gì có, em vẫn luôn rất đẹp.”
Dừng một chút, anh bỗng nhiên thấp giọng mở miệng: “Tuế Tuế, năm nay chúng ta đừng đi.”
“Sao vậy?”
Tôi thờ ơ hỏi một câu, còn bất mãn đưa tay về phía anh: “A Chước, sao hôm nay anh không nắm tay em?”
Lục Chước chần chờ một chút, sau đó nắm lấy tay của tôi.
Nhưng giây tiếp theo, ngón tay anh giống như bị bỏng hơi co lại một chút.
Chỉ là phản ứng nhỏ đó diễn ra trong nháy mắt rất khó phát hiện, anh lại điềm nhiên như không có việc gì giữ chặt tay tôi.
Nhưng tôi lại nhạy bén nhận ra lập tức dừng lại.
Tôi kéo tay áo che lại tay mình sau đó cầm tay anh lật qua lật lại để kiểm tra, nhưng lại không phát hiện bất kì vết thương nào, liền dứt khoát hỏi thẳng: “Tay anh sao vậy?”
Lục Chước trả lời: “Không có gì.”
Tôi cau mày, đứng trước mặt anh nghiêm túc hỏi: “A Chước, có phải anh có gì gạt em không?”
Môi Lục Chước giật giật.
Tôi vừa thấy vẻ mặt này của anh đã cảm thấy không thích hợp: “Lục Chước, em nhắc nhở anh, em muốn nổi giận.”
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt Lục Chước: “Anh quên lần trước em đã nói với anh những gì rồi sao?”
Trong ký ức, số lần tôi và Lục Chước cãi nhau không nhiều lắm.
Chỉ có duy nhất một lần, anh ra nước ngoài trượt tuyết rồi bị thương, còn thông đồng với mẹ tôi cùng nhau giấu tôi.
Lúc biết chuyện tôi cực kỳ tức giận, sau đó không thèm đến nhà họ Lục trong một thời gian rất dài.
Từ đó về sau, anh liền sửa cái thói quen xấu có chuyện gì không vui đều để ở trong lòng này.
Lần đó…… anh còn vì tôi không để ý tới anh mà khóc nữa.
Giữa lông mày Lục Chước lướt qua một tia đấu tranh, cuối cùng vẫn chỉ phun ra ba chữ: “Anh không sao.”
Tôi dùng giày da hung hăng dẫm lên chân anh, tức đến mức bật cười.
“Được, được lắm."
“Lục Chước, vậy cả đời này anh cũng đừng nói chuyện với em nữa.”
8.
Từ nhỏ đến lớn, đây có lẽ là lần chiến tranh lạnh dài nhất của tôi và Lục Chước.
Mãi đến khi nằm trên ghế ở bãi biển, tôi vẫn kìm nén không nói một chữ với anh.
Cảm nhận được một ánh mắt cố chấp luôn dõi theo mình như hình với bóng, tôi dứt khoát hạ quyết tâm dùng khăn tắm che đầu lại, một ánh mắt cũng không thèm cho anh.
Không biết đã qua bao lâu, có người kéo khăn tắm của tôi xuống.
“Nói cho anh biết em sẽ không dễ dàng tha thứ……” Lời oán giận tôi nghẹn cả nửa ngày sắp buột miệng thốt ra lại phải nuốt trở về.
“Là cậu à.” Tôi uể oải bĩu môi.
“Không phải là người nào đó rất thất vọng phải không?”
Tay đàn cello cầm chiếc khăn tắm khoác lên người, vẻ mặt lắm chuyện: “Trúc mã nhà cậu đâu? Không phải cả ngày đều dính lấy cậu sao?”
Cô ấy quan sát vẻ mặt của tôi: “Giận nhau?”
“Mới không có.” Tôi mạnh miệng đáp lại.
Cô ấy đứng dậy nhìn quanh một vòng, ánh mắt dừng lại ở một hướng nào đó: “Oaaa, người ta vẫn luôn ở phía sau dùng ánh mắt trông mong nhìn cậu nha.”
Cô ấy cười ra tiếng: “Trông không khác gì một chú chó lang thang bị bỏ rơi.”
Tôi không nhịn được lén liếc nhìn một cái, lại đúng lúc nhìn thấy Bạch Nghiên Nghiên đi tới, trên tay còn cầm một cái lọ nhỏ, đứng nói chuyện cùng Lục Chước.
Tôi lập tức cười khẩy một tiếng, giọng điệu châm chọc: “Không phải có rất nhiều người đi theo chăm sóc(*) sao?”
Nguyên văn 鞍前马后: Chạy phía trước yên, theo ở sau ngựa. Ý chỉ sự đi trước theo sau; theo đuôi bám gót người khác, cẩn thận hầu hạ chăm sóc.
Tay đàn cello cười tủm tỉm trêu chọc: “Ghen tị hả? Tớ thấy Thẩm Chước cũng không để ý tới…… Ơ?”
Tôi ngồi thẳng người —— Lục Chước vậy mà thật sự nhận lấy, nhìn khẩu hình thì là đang nói cảm ơn.
Bạch Nghiên Nghiên lộ ra vẻ mặt vui mừng, bước chân nhẹ nhàng rời đi.
Mặt tôi không chút biểu cảm lại lấy khăn che lên đầu: “Anh ấy đi rồi.”
Buổi tối, tôi chui vào lều từ rất sớm.
Tay đàn cello vừa bước vào đã ném cho tôi một cái lọ nhỏ.
Tôi bối rối đưa tay chụp lấy: “Đây là cái gì?”
“Là trúc mã nhà cậu đưa cho, còn nói là……”
Tay đàn cello trợn mắt, bắt chước giọng điệu lạnh nhạt của Lục Chước: “Buổi tối Tuế Tuế rất dễ bị côn trùng cắn."
“Tớ thấy hình như đây là món đồ lúc sáng học sinh chuyển trường đưa."
“Hay cho cái cách mượn hoa hiến phật.” Cô ấy tặc lưỡi một cái đưa ra kết luận.
Tôi phải cố lắm mới đè được khóe miệng đang nhếch lên của mình, kiêu ngạo hừ một tiếng: “Tớ mới không thèm đồ của học sinh chuyển trường đó.”
Sáng sớm hôm sau.
Tôi lập tức đi đến trước mặt Bạch Nghiên Nghiên, đem cái lọ nhỏ đưa cho cô ta: “Trả lại cho cô.”
Sắc mặt Bạch Nghiên Nghiên trắng bệch: “Cái này sao lại ở chỗ cô?”
Tôi mặc kệ cô ta.
Không có Lục Chước ở bên cạnh, tính tình của tôi dường như càng tệ hơn.
Lúc ăn cơm trưa, tên Phó nhạc trưởng phiền phức kia lại chạy tới gây chướng mắt: “Nghe nói tối nay có sao băng, Ninh đại tiểu thư, không bằng……”
Tôi ngồi thẳng người, để ý thấy Bạch Nghiên Nghiên lại tới tìm Lục Chước.
Hôm nay khoảng cách hai bên không xa, giọng điệu chất vấn cùng tiếng khóc nức nở của cô ta truyền đến rất rõ ràng: “Đó là em đưa cho anh…… anh không cảm thấy đối với em như vậy rất tàn nhẫn sao?”
Lục Chước nhìn thẳng về phía tôi và Phó nhạc trưởng, giọng nói có vẻ lơ đễnh: “Tôi bảo vệ sĩ chuyển tiền cho cô, coi như là cô bán cho tôi.”
Tôi quay đầu nhìn về phía Phó nhạc trưởng, cố ý lớn tiếng nói: “Không phải hẹn buổi tối đi xem sao băng sao?
“Tôi cũng muốn xem.”
“Tuế Tuế……”
Tôi ngó lơ gương mặt muốn nói lại thôi kia của Lục Chước.
Sau khi cùng Phó nhạc trưởng hẹn giờ gặp xong, tôi lập tức chui vào trong lều.
Không nghĩ tới sau một giấc ngủ, nghênh đón tôi lại là gương mặt nôn nóng của Tay đàn cello.
“Ninh Tuệ, Lục Chước và Bạch Nghiên Nghiên cùng nhau mất tích!”
9.
Điện thoại trước sau đều không có người nghe máy, toàn bộ thiết bị định vị được lắp trên người Lục Chước cũng mất tín hiệu một cách kỳ lạ.
Tôi buộc bản thân phải phớt lờ nhịp tim đang hỗn loạn của mình: “Gọi giám sát.”
Trong đoạn ghi hình, Lục Chước và Bạch Nghiên Nghiên cùng nhau đi vào kho hàng, sau đó vì nhân viên quản lý kho ngủ gà ngủ gật không phát hiện ra nên đã khóa cửa vô tình nhốt hai người họ bên trong.
Ánh mắt Tay đàn cello lộ ra vẻ đồng tình, cẩn thận quan sát sắc mặt của tôi: “Ninh Tuệ……”
Tôi chỉ hít hít cái mũi, lập tức mặc áo khoác vào: “Phiền cậu một chút giúp tớ gọi bảo an."
Vẻ mặt Tay đàn cello giống như muốn nói lại thôi: “Chúng ta đi vào thật sao? Lỡ như……”
“Tớ chỉ biết, anh ấy có chứng sợ hãi không gian kín.”
Tôi hất cằm, mấy nhân viên bảo an vội vàng bước tới dùng dụng cụ phá cửa.
Khi ánh sáng chiếu vào kho hàng, tôi liếc mắt một cái đã nhìn thấy Lục Chước.
Anh ngồi ở một góc tối, cả người đều lộ vẻ lo lắng căng thẳng.
Loại trạng thái này khiến Lục Chước mất toàn bộ khả năng cảm nhận mọi thứ xung quanh.
Ngoại trừ tôi.
Gần như ngay khi tôi bước vào anh cũng lập tức nhìn về bên này.
Khi ánh mắt chúng tôi giao nhau, đôi môi anh khẽ động, tôi mơ hồ nhìn ra hai chữ "Tuế Tuế"
Tôi vốn dĩ vẫn còn giận anh nhưng lúc này tim bỗng mềm xuống.
Bạch Nghiên Nghiên không biết trốn ở nơi nào lúc này lại chạy tới, cô ta do dự giải thích: “Đừng, đừng hiểu lầm, chúng tôi không xảy ra chuyện gì cả, tôi……”
Tôi ngoảnh mặt làm ngơ chỉ nghiêng đầu nhìn Lục Chước: “Lục Chước, em mệt.”
Tôi làm nũng đưa ra yêu cầu: “A chước, anh cõng em đi.”
“Sao cô có thể không tôn trọng người khác như vậy?” Bạch Nghiên Nghiên lấy lại tinh thần.
Cô ta giống như một vị cứu tinh, đem Lục Chước bảo vệ ở phía sau: “Anh Lục Chước sẽ không nghe lời cô, hơn nữa anh ấy cũng không phải chó của cô!”
Tôi vẫn như cũ không để ý đến cô ta, chỉ kiêu ngạo hất cằm: “Hửm?”
Vừa dứt lời, Lục Chước không nói câu nào đẩy cô ta ra.
Anh dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi, đôi môi tái nhợt khẽ cong: “Gâu.”
Sắc mặt Bạch Nghiên Nghiên trắng bệch, không thể tin được lùi về phía sau một bước.
Nửa ánh mắt Lục Chước cũng không thèm ném cho cô ta, ngồi xổm xuống trước mặt tôi.
Tôi cúi đầu nhìn anh.
Lục Chước luôn thích sạch sẽ, quần áo của anh vĩnh viễn không dính một hạt bụi.
Nhưng lúc này vạt áo rũ xuống còn có vết bẩn, anh một chút cũng không để ý, chỉ nhẹ giọng khẩn cầu.
“Tuế Tuế, chúng ta làm hòa, được không?”
Tôi im lặng một lúc sau đó mỉm cười, giống như rất nhiều lần trong quá khứ nhảy lên lưng Lục Chước, thân mật vòng tay ôm lấy cổ anh.
Bạch Nghiên Nghiên lúc này không khác gì một bức tượng gỗ, khi đi ngang qua cô ta, tôi nhỏ giọng oán giận: “A Chước, người anh lạnh quá.”
“Ừm, vậy em ôm chặt một chút.”
Tôi lại nói: “Hôm nay giày cứng quá, mắt cá chân đều bị cọ sát đỏ hết.”
Anh vẫn giống như trước mỗi một lần đều sẽ đáp lời tôi: “Được, trở về anh sẽ mua thuốc thoa cho em.”
Tôi nhấn mạnh: “Em còn chưa tha thứ cho anh.”
Giọng nói Lục Chước trở nên rầu rĩ không vui: “Anh chỉ là mơ thấy…… em nói em đối với anh chỉ là cảm giác quen thuộc."
“Chỉ bởi vì cái này?”
Tôi tức giận hung hăng đấm một cái lên vai Lục Chước: “Anh có bị ngốc không? Mơ thì làm sao có thể coi là thật!”
“Sau đó thì sao? Về sau như thế nào?” Tôi lại tiếp tục truy hỏi.
Lục Chước từ trước đến nay đều không biết nói dối, anh im lặng vài giây, giọng nói có chút mơ hồ: “Sau đó em yêu người khác, trải qua một cuộc sống hạnh phúc…… suốt cả đời.”
Mặc dù có hơi buồn ngủ, nhưng tôi vẫn không khách sáo mà cắn vào vai anh một cái: “Anh lại gạt em.”
“Anh không có.”
Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi lại nghe thấy giọng nói của Lục Chước có chút run rẩy: “Tuế Tuế, cả đời em sẽ luôn luôn bình an.”
10.
Sao băng đêm đó cuối cùng vẫn bỏ lỡ.
Hơn nửa đêm mọi người vẫn không có ý muốn ngủ, đi dọc theo bãi biển nhặt vỏ sò.
Bỗng nhiên, khóe mắt tôi nhìn thấy có cái gì đó đang lao tới.
Trong những tiêng kêu kinh ngạc không ngừng, tôi mơ hồ nhìn thấy vẻ mặt Lục Chước thay đổi: “Tuế Tuế!”
Giây tiếp theo, một trận sóng to lao đến nuốt lấy tôi.
Trong nháy mắt nước biển mặn chát như che trời lấp đất xộc vào lỗ tai, khoang mũi của tôi……
Trước mắt tối sầm, tôi lập tức mất đi ý thức.
Lúc tỉnh lại, tôi liền bị Lục Chước ôm chặt ở trong lòng.
Cả người anh run rẩy không ngừng.
Trong tầm mắt đều là một màu trắng như tuyết, hóa ra tôi đang ở bệnh viện.
Tôi theo thói quen vỗ nhẹ vào lưng anh: “A Chước, em không sao.”
Tay đàn cello ngồi trông ở bên cạnh, đôi mắt đỏ hoe: “Nếu không phải Lục Chước đột nhiên nhảy xuống biển, chúng tớ cũng không chú ý tới cậu bị sóng cuốn đi.”
“May mắn……” cô ấy vỗ vỗ ngực vẫn chưa thể bình tĩnh sau cơn sợ hãi.
“Nhảy xuống biển?”
Tôi sốt ruột đến nỗi mắt lập tức đỏ lên: “Trường học rõ ràng có nhân viên cứu hộ, anh có phải không muốn sống nữa không?”
Sắc mặt Lục Chước tái nhợt đến mức gần như trong suốt, anh ho nhẹ một tiếng: “Tuế Tuế, em không sao là tốt rồi.”
“Anh có bị ngốc hay không, một hai cứ phải theo em tìm đường……”
“Đừng nói cái chữ kia!” Gương mặt Lục Chước trở nên căng thẳng, rất hiếm khi anh lại lộ ra vẻ yếu đuối như lúc này.
Giọng anh hơi run rẩy: “Tuế Tuế, anh không muốn nghe.”
“A Chước……”
“Anh Lục Chước, anh có biết hay không, anh thiếu chút nữa đã mất mạng!”
Bạch Nghiên Nghiên mặt đầy nước mắt đột nhiên lao vào, nhìn Lục Chước vừa khóc vừa rống to.
Cô ta chỉ vào tôi, giọng điệu suy sụp: “Cô ta quan trọng như vậy sao? Anh thừa biết, anh rõ ràng phải là nam chính của em!”
Tay đàn cello không thể chịu đựng được nữa, cau mày đứng lên.
“Bạch Nghiên Nghiên, cô đang ăn nói khùng điên gì vậy?
“Ninh Tuệ người ta còn chưa nói câu nào đâu."
“Nếu cô tới để quấy rầy người bệnh nghỉ ngơi, nơi này không chào đón cô.”
Lúc này Bạch Nghiên Nghiên mới bình tĩnh lại: “Tôi, tôi không có ý gì khác, tôi chỉ hy vọng……”
Cô ta c ắn môi dưới, nhìn thẳng vào Lục Chước: “Anh có thể chăm sóc tốt cho chính mình.”
Vẻ mặt Lục Chước lạnh nhạt, trong mắt từ đầu đến cuối chỉ có mình tôi.
“Tôi không hiểu cô đang nói gì."
“Tôi không phải nam chính của cô."
“Nếu tôi là nam chính, thì nữ chính chỉ có thể là Tuế Tuế.”
Mặt mày Lục Chước hơi giãn ra, cầm lấy tay của tôi trấn an: “Tuế Tuế, đừng sợ.”
Giọng điệu của anh vô cùng chắc chắn, giống như đang lập lời thề.
“Cuộc đời của em về sau nhất định sẽ mãi mãi suôn sẻ.”
11
Tình trạng của tôi không có gì đáng ngại.
Nhưng vì Lục Chước bị viêm phổi hít(*), nên được yêu cầu ở lại bệnh viện một khoảng thời gian.
(*)Viêm phổi hít: nguyên nhân là do nuốt nước bọt, thức ăn, chất nôn,... thay vì đi xuống đường tiêu hóa thì lại bị hít vào phổi, Các dị vật này gây tổn thương trong phổi, tạo điều kiện cho vi khuẩn phát triển dẫn đến nhiễm trùng phổi.
Sau khi trở về từ chuyến du lịch hè, Bạch Nghiên Nghiên cũng lặng lẽ chuyển trường.
Không hề ầm ĩ giống như lúc đến, trước khi chia tay cô ta chỉ tới tìm một mình tôi.
Ở hành lang bệnh viện, Bạch Nghiên Nghiên bước trên ánh hoàng hôn dừng lại trước mặt tôi.
“Ninh Tuệ, tôi đã đợi cô rất lâu.”
Cô ta mặc lại bộ đồng phục bị giặt đến bạc màu, giữa lông mày dường như có thêm vài phần u buồn.
Tôi nhướn mày: “Cô tìm tôi có việc gì?”
Bạch Nghiên Nghiên bình tĩnh nhìn tôi, sau đó chợt mở miệng: “Trong đầu tôi luôn có một giọng nói, nó nói với tôi rằng."
“Tôi là nữ chính được số mệnh định sẵn, chỉ cần tôi vừa xuất hiện, nam chính của tôi sẽ bất chấp tất cả mà yêu tôi, giúp tôi chống lại cả thế giới, thay tôi che mưa chắn gió.”
Tôi ngẫm nghĩ một chút, sau đó lịch sự đưa ra ý kiến: “Khác nghề như cách núi(*), chúc cô may mắn.”
Nguyên văn 隔行如隔山: Ý chỉ người không trong nghề thì không biết tình hình về nghề đó, cũng khiến người ta cảm thấy cả hai khác biệt thế giới không thể hiểu đối phương, khó khăn trong giao tiếp.
Cô ta tự giễu khẽ cong môi: “Nhưng vào cái đêm đó……"
“Nó lại nói với tôi, hóa ra, thần cũng không thao túng được lòng người.”
Bạch Nghiên Nghiên kìm lại nước mắt: “Thế giới này không thuộc về tôi, thật giống như một giấc mộng.”
Cô ta khổ sở rời mắt khỏi phòng bệnh của Lục Chước, từng bước từng bước biến mất ở hành lang.
Tôi suy nghĩ vài giây vẫn không hiểu chuyện gì, nên quyết định đem rắc rối này giao cho Lục Chước.
Không ngờ vừa mới bước vào phòng bệnh đã rơi vào một cái ôm quen thuộc.
Không hài lòng vì bị bỏ lại một mình lâu như vậy, Lục Chước nhẹ nhàng cắn vào vành tai tôi một cái: “Tuế Tuế, em đã đi rất lâu.”
Trong nháy mắt mặt tôi đỏ ửng đẩy anh ra: “Lục Chước, anh có chút ý thức của một bệnh nhân được không!”
Tôi mạnh mẽ kéo Lục Chước ngồi lại trên giường: “Em luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng, A Chước, rốt cuộc anh đã mơ thấy cái gì?
“Anh và Bạch Nghiên Nghiên có bí mật gì ở sau lưng em?"
“Lần này em muốn nghe lời nói thật.” Tôi khoanh tay lại, vô cùng nghiêm túc nhấn mạnh.
Lục Chước đắn đo một chút, lúc chuẩn bị mở miệng, tôi lại nghĩ tới cái gì, đột nhiên sinh ra một chút cảm giác bất an.
“Này, khoan nói tới chuyện đó…… anh phải cam đoan trước, sẽ không vô duyên vô cớ phải lòng một cô gái xinh đẹp đáng yêu nào đó từ trên trời rơi xuống đấy nhé."
“Lúc trước không được, về sau lại càng không được.”
Trong đôi mắt anh phản chiếu toàn bộ khung cảnh hoàng hôn, giống như được khảm vào một ánh lửa không ngừng nhảy nhót: “Được, mọi chuyện đều nghe em.”
Lục Chước giữ chặt gáy tôi cúi đầu hôn xuống.
Ngoài cửa sổ, tia nắng cuối cùng của hoàng hôn lan đến tận chân trời, những đám mây đều bị nhuộm thành một màu đỏ cam trông giống như nơi tận cùng của thế giới.