Tuế Tuế Vinh Quang - Chi Ức

Chương 1



Phụ thân mang về cho ta một dưỡng mẫu, dưỡng mẫu đối xử với ta rất tốt, bà ta nói muốn đối đãi với ta như nữ nhi ruột thịt.

Nhưng ta lại nghe được tiếng lòng của bà ta:

[Hệ thống, chắc đây là dưỡng nữ ta cần phải công lược phải không? Chỉ cần ta công lược được nàng thì hai cha con bọn họ sẽ phải cầu xin ta quay lại nhỉ!]

Đêm đó ta có một giấc mơ từ kiếp trước.

Trong mộng, dưỡng mẫu mang ta vào thành, trước mặt Hoàng đế và tiểu công chúa, nàng ta nâng ta lên cao, còn hành xử thân mật với phụ thân ta.

Tiểu công chúa ghen tuông, quỳ xuống ôm lấy dưỡng mẫu, gọi mẫu phi, còn nói nàng ta biết sai rồi, muốn mẫu phi ôm một cái.

Hoàng đế cũng đỏ hốc mắt, khóc lóc cầu xin dưỡng mẫu tha thứ.

Dưỡng mẫu lập tức bỏ ta lại, cao hứng muốn hồi cung cùng bọn họ, để mặc ta cầu xin bà ta đừng đi, bà ta lại cười lạnh:

“Ngươi chỉ là công cụ để ta khiến đôi tra phu nghịch nữ kia hối hận mà thôi! Ngươi còn tưởng rằng ta muốn làm mẫu thân của ngươi sao? Cút ngay!”

Bà ta hồi cung được phong làm Hoàng hậu, mà cùng ngày hôm đó, phụ thân bị vị Hoàng đế ghen tuông dìm c.h.ế.t ở trong nước.

Mà ta từng ‘đoạt’ mẫu thân cùng tiểu công chúa nên bị xe ngựa cán đứt hai tay hai chân.

Tiểu công chúa chỉ vào ta, nói: “Mẫu hậu, người thương nàng hay thương ta?”

Dưỡng mẫu cưng chiều dỗ dành nàng ta: “Con là bảo bối thân sinh của ta, còn con nhỏ kia chỉ là rác rưởi mẫu thân nhặt trên mặt đất mà thôi.”

Ta bừng tỉnh từ trong mộng, dưỡng mẫu nghèo túng đang cầm một khối bánh ngọt lấy lòng ta.

Ta lại nghe thấy tiếng lòng của bà ta:

[Đây chính là bánh ngọt ta cố ý mang theo từ trong cung, chỉ cần tiểu dã chủng này ăn xong thì nó nhất định sẽ nhận ta làm mẫu thân!]

01

“Tuế Tuế, đây là mẫu thân mới mà phụ thân tìm cho con, con mau chào hỏi Vinh di đi.”

Nữ nhân được gọi là Vinh Nguyệt đi tới trước mặt ta, vươn bàn tay trắng nõn túm lấy ta, đánh giá một lượt:

“Hóa ra con chính là Tuế Tuế sao, đáng thương thật, nghe nói mẹ con là một nữ nhân xấu xa, nàng ta không cần con thì để Vinh di làm mẫu thân mới của con, có được hay không?”

Bà ta nói xong còn đưa miếng bánh ngọt tới bên miệng ta.

Bánh ngọt được nhào nặn thành hình con thỏ, thập phần tinh xảo, mùi thơm mê người, dưỡng mẫu cười ôn nhu thân thiện.

Miệng của bà ta không há ra nhưng ta lại nghe rất rõ:

[Ký chủ, bánh ngọt này đã được mang ra khỏi hoàng cung nửa tháng, e rằng nhân bánh bên trong đã thiu rồi.]

[Thiu thì sao? Loại dưỡng nữ này không có mẫu thân dạy dỗ thì hiểu cái gì? Heo rừng không ăn được cám mịn, cho con bé ăn miếng bánh ngọt đã thiu, chắc gì nó đã biết!]

Hình như bà ta đang đối thoại với một thứ gọi là ‘hệ thống’.

Ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt Tần Vinh Nguyệt, mà Tần Vinh Nguyệt vẫn cười híp mắt.

“Tuế Ninh, mau ăn đi.”

Bà ta nghĩ ta là một đứa trẻ không hiểu gì cả.

Ta đưa tay nhận lấy miếng bánh ngọt, đặt ở bên miệng cắn một miếng nhỏ.

Đúng là không nếm ra được mùi vị thức ăn bị thiu.

“Ăn ngon không?”

Ta giả vờ ngây thơ gật đầu.

Tần Vinh Nguyệt cười rộ lên, tiếng lòng của bà ta lại truyền đến:

[Xem đi, tiểu dã chủng này còn chẳng phân biệt được! Hệ thống, chỉ cần con bé gọi ta là mẫu thân thì đôi tra phu nghịch nữ trong cung sẽ cầu xin ta quay trở lại phải không?]

[Đúng vậy thưa ký chủ, công cụ Sở Nghiêm đã nhất kiến chung tình với người, hiện tại người chỉ cần đạt được sự chấp thuận của Sở Tuế Ninh là có thể kích phát sự hối hận của đôi tra phu nghịch nữ kia.]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.