Tuế Tuế Vinh Quang - Chi Ức

Chương 2



[Hoàng đế sẽ vì người mà cúi đầu cầu xin người hồi cung làm Hoàng hậu. Công chúa sẽ ôm lấy đùi của người, sám hối chỉ cần một mình mẫu thân.]

[Về sau ký chủ có thể nở mày nở mặt hồi cung, tấn thăng Hoàng hậu, có được vinh quang cả đời.]

[Trước mắt, mục tiêu của ký chủ là công lược Sở Tuế Ninh này.]

[Cái loại nữ tử nghèo rớt mồng tơi còn không có mẫu thân giáo dưỡng này ấy mà, tốt nhất là lừa gạt cho qua chuyện là được, nhân đậu đỏ trong bánh ngọt đã sớm thiu rồi, chờ tối nay nó bị tiêu chảy, ta lại thức trắng đêm chăm sóc nó một đêm, sáng sớm ngày mai, nó sẽ gọi ta làm mẫu thân!]

“Tuế Ninh, ăn ngon thì con ăn thêm vài miếng nữa đi.”

Tần Vinh Nguyệt cười khẩy đẩy miếng bánh ngọt vào trong miệng ta.

02

Ta bỗng nhiên đặt bánh ngọt xuống, tách nhân đậu đỏ bên trong ra, cố ý đưa nhân bánh tới bên miệng bà ta:

“Phụ thân nói nhân bánh ngọt là ngọt nhất, Tuế Ninh thích di di, muốn để thứ ngọt nhất cho di di ăn.”

Tần Vinh Nguyệt cứng đờ: “Đây là quà gặp mặt lần đầu cho Tuế Ninh, sao ta có thể ăn được?”

Ta ỉu xìu, nước mắt lưng tròng: “Di di ghét bỏ Tuế Ninh từng cắn qua miếng bánh ngọt này sao? Không phải di di muốn làm mẫu thân của Tuế Ninh ư?”

“Đương nhiên không phải…” Tần Vinh Nguyệt bất ngờ không kịp đề phòng với mấy câu hỏi tới tấp của ta.

Phụ thân vừa thấy ta khóc, lập tức tiến lên lau nước mắt cho ta:

“Vinh Nguyệt, từ nhỏ Tuế Ninh đã không có mẫu thân ở bên cạnh, tâm tư mẫn cảm. Nhân đậu đỏ này là tâm ý của đứa nhỏ, nàng ăn đi!”

Bây giờ là mùa đông, bánh ngọt do ngự thiện phòng làm rất tinh xảo, thoạt nhìn còn rất mới.

Tần Vinh Nguyệt kiên trì cắn một miếng: “Con xem, ta đã ăn rồi, thật sự rất ngon, con cũng nếm thử xem?”

Ta chớp mắt: “Nếu ngon vậy thì di di ăn hết đi.”

Ánh mắt Tần Vinh Nguyệt lập tức trở nên âm độc, rất nhanh ta lại nghe được âm thanh kia:

[Ký chủ, người mau ăn đi, ấn tượng đầu tiên rất quan trọng! Nếu để dưỡng nữ nhìn ra người ghét bỏ nàng ta thì nhiệm vụ công lược sẽ có khả năng thất bại khá cao!]

Tần Vinh Nguyệt hít sâu một hơi, kiên trì ăn hết nhân đậu đỏ thiu kia.

Ta lại đến bên bàn rót một ly trà qua đêm đưa cho Tần Vinh Nguyệt: “Di di uống trà, đừng để bị nghẹn.”

Đương nhiên nhân đậu đỏ sẽ rất nghẹn rồi, Tần Vinh Nguyệt tiếp nhận chén trà liền uống luôn, lúc nếm thử mới biết nước trà đã chua.

Bà ta không nghĩ nhiều, dù sao ta chỉ là đứa nhỏ tám tuổi, có tâm tư xấu xa gì được?

Giống như bà ta đoán ta không biết bánh ngọt trong cung còn ngon hay không, ta đoán bà ta cũng không biết mùi vị của lá trà trong gia đình bình thường sẽ như thế nào.

Đại phu ở đầu thôn đã nói, trà thiu phối với nhân thiu, chạy nhanh còn kịp!

Về phần tại sao ta lại biết bà ta có xuất thân từ trong cung.

Bởi vì ký ức thảm thiết kiếp trước vẫn khắc sâu trong đầu ta.

Kiếp trước.

Tần Vinh Nguyệt cũng được phụ thân dẫn vào cửa như vậy.

Bà ta vừa thấy mặt liền đưa bánh ngọt cho ta, thấy ta nghẹn, bà ta còn đút ta uống một chén trà.

Đêm đó, ta thượng thổ hạ tả, sốt cao cả đêm không hạ.

Đại phu đến xem bệnh, nói ta ăn phải đồ không sạch sẽ.

Tần Vinh Nguyệt chỉ vào tách trà trên bàn, nói nhất định là do nước trà.

Nhưng chén trà đó là do tự tay ta pha để nghênh đón phụ thân đi săn trở về.

Phụ thân không nghi ngờ gì, còn ảo não nói: “Đều tại ta, tiểu hài tử ở nhà một mình sẽ không chăm sóc tốt cho mình.”

Sau đó, Tần Vinh Nguyệt chiếu cố ta suốt hai ngày hai đêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.