Tuế Tuế Vinh Quang - Chi Ức

Chương 8



Kiếp trước, Tần Vinh Nguyệt hồi cung được tấn phong làm Hoàng hậu xong, hình như Thục quý phi đã bị tống vào lãnh cung.

Vậy thì Thục quý phi và Tần Vinh Nguyệt hẳn là tử địch, ngươi c.h.ế.t ta sống.

Ta không có cách nào phán đoán được Thục quý phi là người tốt hay người xấu nhưng phụ thân thường xuyên dạy ta - - địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu.

Ở ngoài tiền sảnh, ân sư của Thám Hoa nói: “Ngươi cần lập công trước mặt Thục phi nương nương, Thục phi nương nương chỉ mong muốn Vinh phi kia không bao giờ hồi cung được nữa.”

“Tuế Ninh, ăn ngon không?”

Uyển di lại đưa cho ta thêm một miếng bánh ngọt mới, ta vẫy vẫy tay với nàng, kề tai nói nhỏ:

“Uyển di, ta nói cho người biết một bí mật lớn.”

Uyển di lại gần, cho là ta lại muốn nói chuyện cười gì đó chọc cho nàng vui vẻ, nhưng rất nhanh sắc mặt nàng đã nghiêm túc trở lại.

Bởi vì ta nói với nàng rằng:

“Vinh phi đang ở Sở gia thôn chúng ta.”

Tiền đồ của Thám Hoa Lang đang ở ngay trước mắt.

11

Khi ta và phụ thân về đến nhà thì đã khuya.

Lúc rời đi, Thám Hoa Lang tự mình tặng cho ta ba hộp bánh ngọt lớn, vuốt đầu ta, khen ngợi với phụ thân: “Nghiêm ca, Niên Niên nhà huynh đúng là một đứa trẻ ngoan.”

Nghe nói ngày hôm sau, phủ Tam hoàng tử liền tặng nghiên mực Tương Châu cho Thám Hoa Lang.

Rất lâu sau ta mới biết được, Tam hoàng tử chọn ai làm phụ tá tương trợ thì sẽ đưa nghiên mực Tương Châu đến quý phủ của người đó.

Ta và phụ thân về nhà từ phủ Thám Hoa, vừa xuống xe ngựa, ta liền chia bánh ngọt cho những hài tử khác.

Sở gia thôn gần biên giới, năm xưa thường có Bắc Địch quấy nhiễu thôn xóm.

Triều đình không quan tâm sống c.h.ế.t của chúng ta, bởi vậy trong thôn có rất nhiều nữ nhi mồ côi, phụ mẫu của bọn họ đã c.h.ế.t vì chiến loạn.

Ta đã được coi là một người rất may mắn.

Lúc ta phân phát bánh ngọt, Tần Vinh Nguyệt lấy tư thái của mẫu thân đứng trước mặt mọi người nói với ta: “Nha đầu tham ăn, xem ra là ở Thám Hoa gia ăn quen sơn hào hải vị, luyến tiếc về nhà, vậy mẫu thân làm một bàn thức ăn này chẳng phải là lãng phí rồi sao?”

Bà ta giả bộ mình bị phụ lòng.

Bọn nhỏ đứng bên xấu hổ không dám ăn nữa.

Ta tiến lên nói: “Vinh di, tối hôm qua ta và phụ thân đã nói với ngươi, hôm nay chúng ta đến thăm Thám Hoa Lang, ăn yến hội, ngươi chỉ để ý bản thân mình mà không nhớ lời dặn dò kia sao?”

Tần Vinh Nguyệt ủy khuất vươn bàn tay đỏ lên nói: “Ta sợ các ngươi chưa ăn no, ta hầm canh cá này cả buổi chiều, tay đều bị phỏng.”

Đứa trẻ bên cạnh hâm mộ nhìn ta: “Tuế Ninh, dưỡng mẫu đối xử với ngươi tốt thật đó.”

Tần Vinh Nguyệt mượn cơ hội phát huy, thất vọng thở dài: “Có nhiều thế nào thì Tuế Ninh vẫn không chịu gọi ta một tiếng mẫu thân.”

Có mấy thẩm thẩm nhịn không được nói: “Tuế Ninh à, trước kia mẫu thân chạy trốn cùng nam nhân khác, mà Vinh Nguyệt này còn kiên định hơn nhiều so với mẫu thân ruột thịt của con, đối xử với con tốt hơn, con cũng không thể làm bà ấy thất vọng được chứ!”

Mắt thấy những người xung quanh đều đứng bên cạnh Tần Vinh Nguyệt, âm thầm chỉ trích ta không thể làm bạch nhãn lang.

Tần Vinh Nguyệt lau khóe mắt: “Tuế Ninh, mẫu thân ruột thịt của con là nữ nhân xấu xa nhưng ta không phải, ta thật tâm muốn ở lại đây để chăm sóc con, sao con lại không gọi ta một tiếng mẫu thân chứ?”

Phụ thân ta cũng có chút không đành lòng, hắn nói với ta rằng: “Tuế Tuế, chỉ cần con gật đầu thì Vinh di chính là mẫu thân mới của con.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.