Cố Kỳ Nam cầm lên chiếc hộp trong vô thức, Triển Minh vội vàng mở miệng giải thích, “Không có chỗ để nên cất tạm vào đấy.”
Chỉ số thông minh của Cố Kỳ Nam bắt đầu phát huy hết năng suất, cậu hỏi, “Nếu không thích em sao anh lại giữ những thứ này?”
“Chuẩn bị ném, bỏ trong đó nên quên mất.” Triển Minh đáp.
“Ồ.” Cố Kỳ Nam ôm lấy cái hộp, “Anh có biết bên trong những đóa hồng này chứa gì không?”
Cố Kỳ Nam ngồi xuống giường sau đó đặt cái hộp lên trên đùi của mình, cậu nhặt lên một nhánh rồi mở nó ra.
Triển Minh lẳng lặng nhìn cậu.
Hoa hồng bị người tháo gỡ, một lần nữa biến lại thành mẫu giấy đỏ, lúc gấp rất chậm, chẳng dễ dàng gì tới khi tháo xuống lại nhanh đến vậy.
Cố Kỳ Nam giơ tờ giấy lên ý bảo Triển Minh nhìn nó, bên trên xuất hiện một hàng chữ rất đẹp.
Cố Kỳ Nam đọc, “Tui rất thích anh Triển, khí lực của ảnh lớn vô cùng.”
Cố Kỳ Nam nói xong thì ném mảnh giấy vô lại trong hộp, kế đó tiếp tục gỡ ra một đóa hồng khác rồi lại bắt đầu đọc, “Tui rất thích anh Triển, lông mày của ảnh thật là đẹp.”
“Tui rất thích anh Triển, sống mũi của ảnh cao lắm luôn.”
“Tui rất thích anh Triển, ảnh mang tui đi đánh bi – a, vui cực kì.”
“Đừng đọc nữa.” Triển Minh nói.
“Ờ.” Cố Kỳ Nam cầm lấy cái hộp rồi bước tới bên cạnh thùng rác, làm bộ như muốn trút hết tất cả vào trong đó. Triển Minh nhất thời nóng nảy nên quên luôn chuyện mình mới nói sẽ đem hoa hồng vứt đi, hắn gấp gáp đoạt lại cái hộp trong tay cậu.
Cố Kỳ Nam nhìn Triển Minh, nhìn cái người thân cao một mét chín tay ôm cái hộp giấy nho nhỏ với vẻ mặt lo âu, cậu bỗng nhiên không còn tức giận nữa, chỉ số IQ của cậu ngay tại trong giây phút quyết định cuối cùng cũng phát huy tác dụng, cậu cất tiếng hỏi,
“Chẳng phải anh không muốn chúng sao?”
Triển Minh á khẩu.
Cố Kỳ Nam tiếp tục mở miệng “Dù gì em cũng buông bỏ rồi.” Cậu quan sát biểu cảm của anh Triển, sau đó nói, “Em đã đọc rất nhiều bài đăng tư vấn tình cảm trên mạng, em cảm thấy họ nói đúng lắm. Một khi đối phương đã cự tuyệt mi thì đừng có mơ tới chuyện tiếp tục làm bạn, tất cả đều là lời nói dối. Người ta không thích mi, không có cảm tình với mi ngay cả bạn bè còn không muốn làm, nếu cứ tiếp tục dây dưa nhất định sẽ có một ngày trở mặt thành thù.”
“Nhân sinh của em chỉ vừa mới bắt đầu.” Triển Minh khuyên nhủ, “Làm sao em biết mình chính là đồng tính luyến? Nếu không phải thì sao? Có rất nhiều nữ sinh thích…”
“Em khẳng định mình là gay.” Cố Kỳ Nam chen ngang lời hắn, tiếp đó tuôn ra một chuỗi lời nói dối, “Đằng nào anh cũng từ chối em rồi, em nghĩ em có thể cân nhắc việc hẹn hò với đàn anh Lý Đằng. Ảnh tính tình tốt, lại còn điển trai nữa, quan trọng là ảnh thích em.”
“Thi đại học…”
Triển Minh vừa mới há miệng, Cố Kỳ Nam lại tiếp tục cắt lời hắn, một chữ cũng không cho hắn nói.
“Không ảnh hưởng gì đến việc em thi đại học hết, chuyện tình cảm yêu đương vốn không liên lụy tới việc học hành. Chẳng phải lúc anh cự tuyệt em, em vẫn có tâm trạng tham gia Trại Thu Vàng đấy thôi?” Cố Kỳ Nam vươn tay ra, “Quần áo và hoa hồng giấy trả lại đây cho em.”
Triển Minh lặng thinh rất lâu rồi mới đưa quần áo đã khô và hộp giấy qua cho cậu.
Cố Kỳ Nam hoàn toàn không ngờ anh Triển sẽ trả đồ cho cậu một cách dễ dàng như thế, lần đầu tiên trong đời xài chiêu lạt mềm buộc chặt nhưng lại không đúng cách. Sau khi đón lấy cái hộp cậu không biết bước tiếp theo phải làm cái gì. Tâm trí của cậu loạn mòng mòng, một bên vừa suy nghĩ làm sao đây, một bên đành phải thay quần áo.
Cố Kỳ Nam quên luôn chuyện hiện tại mình đã là người đồng tính, cũng quyên luôn việc mình từng thổ lộ với anh Triển, đáng lẽ ra cần phải tránh hiềm nghi mới phải nhưng cậu lại ngồi ở trên giường, hai tay nâng lên đem áo cởi ra.
Triển Minh ngay lập tức xoay người sang chỗ khác.
Lúc Cố Kỳ Nam đứng dậy kéo quần lên mới phát hiện anh Triển đưa lưng về phía mình, cậu bỗng dưng bừng tỉnh, bản thân cậu là gay theo như lí thuyết đúng là nên tránh thay đồ tùy tiện trước mặt người khác. Nhưng…
Chẳng phải anh Triển nói không thích con trai sao?
Đều là đàn ông cả mà, thay đồ đâu cần xoay lưng về phía nhau làm gì?
Ủa không, anh Triển có từng nói ảnh không thích nam sinh à?
Cố Kỳ Nam lúc này mới phát giác ra, anh Triển hình như không có nói là ảnh không thích con trai, cũng chưa từng nói là không thích cậu, ảnh chỉ nói là bọn họ không hợp thôi.
Cố Kỳ Nam ngay lập tức thông suốt, cậu hỏi, “Bật lửa đâu?”
“Để làm gì?”
“Em muốn đốt đống hoa hồng này đi.” Cố Kỳ Nam nói.
Anh Triển không hút thuốc nhưng chỗ ở của ảnh thì có, để phòng có gì bất trắc.
Triển Minh im lặng, Cố Kỳ Nam tiếp tục nói, “Bên trong mỗi một đóa hoa hồng đều có chữ viết của em. Quá ngu si, lỡ đâu ném vào thùng rác anh lượm lại nhìn lén thì sao? Em muốn đốt sạch hết, dù sao em cũng đã quyết định không thích anh nữa.”
Anh Triển đứng yên không nhúc nhích.
Cố Kỳ Nam tự mình đi kiếm, phòng trọ này nhỏ như vậy rất nhanh liền tìm thấy cái bật lửa trong ngăn kéo bàn học. Cậu nhỏ giọng rầm rì, “Em sẽ đốt nó trong buồng tắm, làm thế khá an toàn.” Nói xong thì ôm lấy hộp giấy muốn bước vào trong.
Triển Minh giữ lại cậu, ẩn nhẫn hỏi, “Sao phải đốt?”
Cố Kỳ Nam cố ý không thèm nhìn hắn, “Đồ vật của em, muốn đốt thì đốt thôi!” Cậu có chút choáng váng tiến thẳng vô buồng tắm, anh Triển vậy mà không ngăn cản cậu, cứ để cậu cho đi như thế.
Cố Kỳ Nam nhìn từng nhánh hồng trong hộp giấy, mỗi một đóa đều xinh đẹp đến vậy, mỗi một đóa đều viết xuống một cái ưu điểm của ảnh, cậu không nỡ đốt đóa nào hết. Nhưng cũng đã đi vào rồi, anh Triển ngồi phía trước bàn học quay lưng lại với cánh cửa buồng tắm, nói một câu, “Đốt nhanh lên, anh đưa em về.”
Sau đó không phát ra âm thanh gì nữa.
Cố Kỳ Nam đâm lao đành phải theo lao. Cậu nhìn tới nhìn lui, cuối cùng vẫn phải cầm lên mảnh giấy đỏ đã gỡ ra kia, chậm rãi nhóm lửa.
Thời điểm đốt được một nửa, cậu nhanh chóng ném tớ giấy vào trong bồn rửa, thẳng tới khi cháy xong, bên trong lavabo chỉ còn lại một đống tro tàn.
Cố Kỳ Nam cố ý cất cao giọng nói, “Em đốt chúng trong bồn rửa, chắc không sao đâu ha?”
Triển Minh không lên tiếng.
Cố Kỳ Nam nhìn một mảnh đen thui trước mặt, nỗi buồn trong lòng cứ thế trào dâng. Hoa hồng mà cậu toàn tâm toàn ý gấp, thư tình mà cậu dụng tâm viết, anh Triển không hề đoái hoài đến. Cậu cho rằng một khi ảnh đã tiếp nhận những thứ này điều đó đồng nghĩa với việc ảnh quan tâm cậu, yêu thích cậu nhưng mà hình như cậu đoán sai rồi, ảnh không phải.
Cố Kỳ Nam không nỡ đốt thêm bất cứ đóa nào nữa, cậu nhìn hoa hồng trong hộp lại nhìn bụi tro vương trên lavabo, tầm mắt ngày càng mơ hồ.
Hóa ra đây chính là cảm giác khi thất tình, cậu bỗng dưng thấy không còn ý nghĩa gì nữa.
Cố Kỳ Nam bước ra khỏi phòng tắm, cậu đổ toàn bộ đống hoa hồng còn lại vào túi bóng rồi kết một cái nút thắt thật chặt.
Triển Minh nghe thấy động tĩnh nên mới xoay người lại nhìn cậu.
Cố Kỳ Nam khụt khịt mũi, “Em đi.”
Triển Minh đứng lên, tiến lại trước mặt cậu sau đó cúi đầu nhìn, “Em sao thế? Bảo.”
Một tiếng “Bảo” này thật sự khiến người ta không chịu nổi mà.
Thế nhưng, Cố Kỳ Nam không muốn làm đàn em của anh Triển, cậu chỉ muốn làm bạn trai của ảnh thôi.
Cố Kỳ Nam giơ cánh tay lên che lại đôi mắt, buồn bã nói, “Em về nhà.”
Triển Minh kéo lại cậu, sốt sắng hỏi, “Sao vậy? Khói bay vào mắt em à?”
Cố Kỳ Nam cảm thấy rất mắc cười nhưng cậu lại cười không nổi. Cậu ném đi túi ni lông đang cầm trong tay, sau đó trở mình ôm chặt lấy anh Triển, vùi đầu vào trong lồng ngực ảnh, cảm nhận được thân thể của ảnh cứng lại, muốn lùi về sau.
Cậu buộc phải lên tiếng, “Đừng cử động, để em ôm một chút thôi, một cái ôm cuối cùng, đằng nào em cũng phải từ bỏ.”
Một lát sau, giọng nói rầu rĩ của Triển Minh từ trên đỉnh đầu cậu truyền xuống, “Từ bỏ là có ý gì? Không thể làm bạn bè nữa sao?”
Trong lòng Cố Kỳ Nam dâng lên một luồng bi thương khổ sở, cậu khe khẽ thì thào, “Em cho rằng mình không làm được.” Cậu lén lút khóc thầm trong lồng ngực của anh Triển, dường như đã làm ướt một góc nhỏ cái áo của ảnh rồi.
“Bảo, anh…” Triển Minh muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Cố Kỳ Nam cảm nhận nhiệt độ nóng bỏng trên cơ thể của anh Triển, ôm vào rất thoải mái, thậm chí còn phảng phất một mùi thơm dễ ngửi nữa, là mùi da thịt ấm áp trộn lẫn với sữa tắm, là thứ hương vị độc nhất vô nhị chỉ thuộc về ảnh. Sạch sẽ, mát mẻ, khiến lòng người an tâm. Cậu cảm thấy đây có thể là lần duy nhất và cũng là cuối cùng mình được phép ôm ảnh, thế là cậu tham lam hít hà, mong muốn lưu giữ kí ức này vào tận sâu trí óc.
Cố Kỳ Nam buông tay, cúi người muốn nhặt lên túi bóng sau đó sẽ rời đi. Tiếng gió gào thét mỗi lúc một lớn, cửa sổ rung bần bật, gian phòng trọ nhỏ bé này dường như sắp lung lay, có hơi đáng sợ.
Song, anh Triển lại đột nhiên nắm tay cậu, kéo cậu vào lòng.
Cố Kỳ Nam sợ hết hồn.
Anh Triển siết chặt lấy cậu, gò má của ảnh cọ vào đỉnh đầu cậu rồi cất tiếng van nài đầy kìm nén, “Bảo, đừng đi.”
Cố Kỳ Nam vẫn đang trong trạng thái thất tình nên chưa kịp đưa ra phản ứng.
Mà Triển Minh lại nghĩ rằng cậu không muốn, hắn bèn nhấc bổng cả người cậu lên đem cậu thả lên trên giường còn mình thì quỳ một chân, mặt đối mặt với cậu. Đôi môi hắn khép mở, muốn nói rồi lại thôi.
Triển Minh vừa đau khổ cào cấu mái tóc vừa chuyên chú ngó chừng Tiểu Nam Tử, hắn có lời muốn nói nhưng lại chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.
Cố Kỳ Nam đành phải lên tiếng trước, “Anh…” Vừa nói được một chữ, miệng đã bị anh Triển hôn lên.
Đó là một nụ hôn rất gấp gáp, hơi thở nóng rực phả lên viền môi của Cố Kỳ Nam, hai cánh hoa bị người nhẹ nhàng cắn xé, mơn trớn, liếm mút.
Hóa ra cảm giác khi được người hôn môi chính là như vậy, cậu hoàn toàn mờ mịt, chẳng hiểu sao lại thế này.
Cố Kỳ Nam chỉ biết toàn thân run lẩy bẩy, sống lưng cũng theo đó mà tê rần.
Anh Triển ngày càng xáp lại gần cậu như thể muốn đem hai người gắt gao dán chặt lại với nhau.
Cố Kỳ Nam thoáng cái giật mình, đầu lưỡi của anh Triển…
Toàn bộ phần eo của cậu mềm nhũn, rã rời, trong vô thức cậu nghiêng người ra sau, nửa người trên của ảnh đè lên người cậu, cùng cậu ngã xuống giường.
Hôn môi vẫn dai dẳng không dứt.
Không biết từ khi nào anh Triển đã nắm lấy hai tay của cậu, lồng ngực ấm áp của bọn họ kề cận bên nhau.
Cố Kỳ Nam bị cơ thể nam tính dày nặng của Triển Minh đè lên trên người, còn bản thân cậu lại như khối bông gòn mềm mại, nóng hổi, chẳng còn chút sức lực nào.
Thẳng cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên, nụ hôn này mới chấm dứt.
Cả hai cùng run lên, mạnh mẽ tách ra.
Cố Kỳ Nam thơ thẩn nằm trên giường, cả người ngất ngây, thậm chí di động của ai đổ chuông mà cậu cũng không phân biệt được.
Cuối cùng vẫn là anh Triển mò tìm điện thoại rồi để nó ghé sát vào tai cậu, ý bảo cậu nghe máy.
Là bố mẹ của Cố Kỳ Nam, bọn họ hỏi cậu đã gặp được bạn học chưa, nhanh chóng trở về, mưa gió càng lúc càng lớn.
Lúc này cậu mới nhớ tới mục đích chính mà mình đến đây.
Cố Kỳ Nam của bây giờ đã không còn là Cố Kỳ Nam của mười mấy phút trước nữa, cậu đột nhiên cây ngay không sợ chết đứng, tuy rằng giọng nói rất nhỏ còn có chút khàn khàn, nhưng mở miệng ra chính là giọng điệu của bề trên, “Anh theo em về nhà ngay, mau mau thu dọn đồ đạc, bão mà đổ bộ một cái là khỏi đi luôn!”