Tui Bảo Bạn Cùng Bàn Đánh Cậu!

Chương 62: Kì nghỉ đông



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

EDITOR: LAM

Vào ngày 28 âm lịch, số lượng xe cộ và người đi bộ trên đường đã giảm xuống một cách đáng kể.

Trong tiết học cuối cùng của ngày hôm ấy, thầy Trương sau khi dặn dò những việc cần phải làm trong kì nghỉ thì cũng nhanh chóng chạy mất dạng. Toàn thể ban năm vỗ tay reo hò, rốt cuộc bầu không khí học bù khiến người hít thở không thông này đã kết thúc, bọn họ chính thức được nghỉ. Mọi người vẫn đang sửa sang lại mấy chục tờ đề cương vừa được phát xuống, đây là đống bài tập phải làm trong kì nghỉ đông.

Lâm Tiểu Bân xếp gọn lại chồng đề cương, hắn cũng chẳng thèm phân chia thứ tự mà cứ thế gấp lại làm đôi, thả vào trong cặp sách, sau đó cảm thán, “Đây mà là bài tập cho người làm hả? Nghỉ một tuần, mấy chục tờ đề cương, sao làm nổi? Tui nghĩ mình đách cần ăn tất niên nữa, chỉ cần ngồi làm cái mớ này thôi là hết luôn năm mới!”

Ngô Uyên mắng, “Nhảm nhí.”

Lâm Tiểu Bân tủi thân, “Hiện tại ngay cả than vãn bài tập nhiều cũng không được luôn à?”

Ngô Uyên quay đầu hỏi Cố Kỳ Nam, “Anh Nam, ngày mai có ra ngoài học nhóm không?”

Cố Kỳ Nam đang dùng máy bấm kim đóng lại từng xấp đề ôn tập, đầu cũng không ngẩng lên, cậu nói, “Sáng ngày mai không được vì em có khóa học online Tiếng Anh. Chiều mai thì sao?

Lâm Tiểu Bân bật ngón cái, “Mới vừa được nghỉ đông mà đã đăng kí học online rồi, phục!”

Ngô Uyên lại hỏi Triển Minh, “Anh Triển, ngày nghỉ anh có dự tính gì?”

“Học bài.” Triển Minh trả lời một cách vô cùng ngắn gọn và lạnh lùng.

Ngô Uyên ngập ngừng.

Lâm Tiểu Bân não không có chút tế nhị, thẳng thắn mở miệng, “Không phải, chuyện ăn uống của anh thì sao? Căn tin trường đóng cửa mà, năm mới năm me mấy cửa hàng ở ngoài chắc cũng không mở cửa buôn bán đâu ha? Mấy ngày này anh tới nhà em ăn cơm đi!”

Triển Minh thả sách vào trong ba lô rồi nói, “Có khá nhiều tiệm vẫn còn mở, nếu thật sự không có chỗ nào để ăn khi ấy tao sẽ gọi cho mày.”

“Ok.” Lâm Tiểu Bân gật gật đầu.

Bốn người chào tạm biệt nhau ở cổng trường, cả bọn không ai hẹn nhau cùng dùng bữa.

Năm nay ông bà nội của Cố Kỳ Nam đến Nam Châu để đón năm mới cho nên cậu phải trở về cùng người lớn ăn bữa cơm.

Triển Minh tiễn Cố Kỳ Nam tới ga tàu điện ngầm, cậu ngồi ở yên sau la lên, “Anh tới nhà em đón Tết Nguyên Đán nha.”

Cố Kỳ Nam cố gắng chộp lấy quần áo của anh Triển rồi ghé sát vào lỗ tai ảnh thì thầm, “Đêm giao thừa anh đến nhà em đi, em sẽ thông báo cho bố mẹ biết. Ông bà nội của em tính tình tốt vô cùng, họ rất thích trẻ con, còn nói muốn nhìn mặt bạn thân của em nữa.”

Lúc tới cổng trạm, Triển Minh thắng xe lại, Cố Kỳ Nam nhảy xuống chờ câu trả lời của hắn.

Triển Minh xoa xoa đầu cậu, lắc đầu từ chối, “Chú của anh gọi điện, ông ấy muốn anh ghé nhà ăn tất niên.”

“Không đi! Sao phải tới đó!” Cố Kỳ Nam tức giận.

“Mau mau về đi, trời sắp tối rồi.” Triển Minh nói, “Chỉ ăn một bữa cơm thôi mà, nếu anh không đồng ý e rằng thật sự phải đoạn tuyệt quan hệ. Không sao đâu, anh sẽ hẹn Ngô Uyên và Lâm Tiểu Bân cùng tới nhà em hỏi thăm sức khỏe ông bà nội.”

Cố Kỳ Nam còn muốn nói thêm nhưng đành phải nhịn xuống, cậu vẫy tay chào Triển Minh.

Tối hôm đó, Cố Kỳ Nam lên nhóm chat nói ông ba nội của mình thật sự rất muốn gặp mặt ba người cho nên dặn cậu mời cả ba giữa trưa ngày mai tới nhà ăn cơm. Dùng bữa xong buổi chiều bọn họ có thể tụ tập kiếm chỗ nào đó làm bài.

Cả đám đều nói Ok.

Sáng hôm sau, nhóm Triển Minh hẹn gặp nhau tại ga tàu điện ngầm rồi cùng nhau đi đến nhà của Cố Kỳ Nam, bởi vì buổi chiều còn phải học bài nên cả ba đều mang theo cặp sách.

Lâm Tiểu Bân kể, “Tao nói với ba mẹ tao là tao có hẹn với bạn ra ngoài làm bài bọn họ dĩ nhiên không tin, còn nghi ngờ tao đang yêu đương nhắng nhít lấy cớ học hành để đi hẹn hò. Hai người họ nhanh như chớp giật lấy cặp sách của tao rồi lục tung hết cả lên, cuối cùng mới biết bên trong toàn là sách bài tập. Họ còn quậy nói muốn xem di động của tao, tao mở ra lịch sử trò chuyện với Tiểu Nam Tử cho bọn họ coi sau đó nói cho bọn họ biết cậu ấy là đại thần top 1 toàn khối, lúc ấy ba mẹ tao mới chịu tin. Tao sống con mẹ nó không dễ dàng mà.”

Ngô Uyên được một trận cười vang.

Lâm Tiểu Bân u ám không quá ba giây, sau đó phấn khởi nói, “Ba tao vô cùng kích động, ổng còn bảo: Top 1 toàn khối thế mà lại tình nguyện dẫn dắt mày cùng nhau học tập! Mày đi ra ngoài làm bài nhớ phải mời người ta ăn uống tử tế. Sau đó ổng cho tao hơn 100 tệ! Ha ha ha, skin game mới của tao có hi vọng rồi…”

Triển Minh liếc Lâm Tiểu Bân một cái khiến cho hắn giật nảy mình, “Không, tao vẫn có để lại một ít để mời anh Nam uống này nọ. Anh Nam chỉ dẫn tao làm bài, quả thực vất vả, quả thực vất vả.”

Thời điểm đứng dưới lầu nhà họ Cố, Triển Minh đặc biệt dặn dò, “Ở trước mặt người lớn không nên nói năng lung tung, biết chưa?”

Ngô Uyên gật đầu.

Lâm Tiểu Bân do dự lên tiếng, “Cho hỏi… Như thế nào gọi là nói năng lung tung? Chẳng hạn như việc anh Nam trên đường đi học bị nữ sinh chặn lại xin số Wechat á hả?”

Triển Minh phóng ánh mắt giết người nhìn sang, Ngô Uyên bèn nói thẳng, “Bân, mày chớ có bao đồng, mày tốt nhất đừng có mở miệng, ngoại trừ những lúc ông bà nội hỏi mày, hiểu không?”

Lâm Tiểu Bân giơ tay làm động tác khóa khóe miệng, “Hiểu! Nhưng mà Ngô Uyên, mày con mẹ nó cứ như con giun trong bụng anh Triển ấy nhỉ, ảnh có ý gì mày đều đoán được hết!”

Ngô Uyên, “… Mày có thể nào đừng so sánh theo cách ghê tởm như vậy không? Còn nữa, sau khi vào trong không được phép chửi thề.”

Lâm Tiểu Bân tiếp tục khóa lại khóe miệng, thậm chí còn khâu lại, khâu những hai lần.

Khi ba người đi lên lầu, Cố Kỳ Nam đã mở sẵn cửa chính, đứng chờ bọn họ. Cậu mời cả đám vào rồi hô lên, “Ông nội, bà nội, đây là Triển Minh, đây là Ngô Uyên, đây là Lâm Tiểu Bân.”

Ông cố, bà Cố dáng vẻ vô cùng hiền lành, cho dù đang ở nhà nhưng tóc tai, quần áo vẫn rất gọn gàng, không hề có một vết nhăn.

Bà nội tấm tắc khen không ngừng, “Đứa nhỏ này cao lắm luôn nè! Làm sao cao được như thế, uống sữa sao?”

Cố Kỳ Nam lần đầu tiên được nhìn thấy bộ dạng tay chân luống cuống, nói chẳng nên lời của anh Triển, cậu cảm thấy có chút mới lạ, bèn lên tiếng trả lời thay, “Ảnh cao vậy là do trời sinh, không phải do uống sữa đâu, bà ơi bà đừng hỏi nữa.”

Bà nội vỗ nhẹ vào người cậu rồi nói, “Bà thấy con là đang lấy cớ để khỏi phải uống sữa thì có.”

Ông Cố và bà Cố đã đích thân xuống bếp nấu một mâm cơm quê nhà mời ba người tới ăn. Cả gia đình ai ai cũng nhiệt tình chu đáo, từ lúc nhóm Triển Minh ngồi xuống ghế, bọn họ vẫn luôn không ngừng dùng đũa gắp rau gắp thịt dặn dò cả đám ăn nhiều một chút. Ba người ăn no tới mức bụng muốn nổ tung, một bàn lớn đồ ăn đều bị cả bọn xơi sạch sẽ.

Sau khi ăn xong, nhóm bốn người muốn chung tay dọn dẹp nhưng lại bị đuổi tới phòng khách để chơi game.

Lâm Tiểu Bân cảm thấy quá bất ngờ, “Anh Nam, không ngờ người như mi mà cũng mua máy chơi game?”

Cố Kỳ Nam lắc đầu, “Ông nội tớ mua cho.”

Lâm Tiểu Bân càng thêm ngạc nhiên, “Ông nội của mi tốt quá đi! Người nhà tui mà thấy tui động vô game kiểu gì cũng đánh tui chết không kịp ngáp!”

Cố Kỳ Nam “suỵt” một tiếng, nhỏ giọng nói, “Cái này mua từ năm ngoái rồi, vì muốn dỗ cho tớ vui nên mới mua nhưng tớ chưa một lần chạm vào, hôm nay mới mở lên đó.”

Ông Cố, bà Cố bưng một đĩa lớn hoa quả bước tới, bốn người tinh ý không ai nhắc đến chuyện máy chơi game nữa.

Bà nội hỏi, “Ở trường học bốn đứa con chơi thân với nhau nhất đúng không?

Cố Kỳ Nam gật đầu, “Con với Triển Minh là bạn cùng bàn, còn hai người họ ngồi phía trước tụi con.”

Bà nội cảm thấy kì lạ, “Chiều cao của con và Triển Minh chênh lệch như thế sao lại có thể ngồi chung với nhau?”

Cố Kỳ Nam mỉm cười rồi nói, “Bởi vì con là học sinh chuyển trường, trong lớp hết chỗ trống rồi, chỉ còn mỗi chỗ của Triển Minh thôi ạ.”

Cậu liếc anh Triển một cái, trong mắt ngập tràn ý cười.

“Thế thì đúng là duyên phận rồi.” Bà nội nói, “Nếu không ngồi kế nhau chưa chắc đã chơi thân đến thế.”

“Dạ đúng.” Cố Kỳ Nam gật gù.

Bà Cố tiếp tục cất lời, “Nam Nam nhà bà nhảy cóc hai lớp, mấy đứa cũng biết, tuổi còn nhỏ mà trong lớp lại không chơi thân với một ai, thật sự khiến mọi người lo lắng. Nào có ngờ chuyển trường rồi lại có thể quen biết và hòa hợp được với tụi con, ông bà vui lắm.”

Lâm Tiểu Bân và Ngô Uyên cười khúc khích, chỉ có Triển Minh là cố gắng cong lên khóe miệng.

Ông Cố và bà Cố ngồi ở bên cạnh vui tươi hớn hở nhìn cả bọn chơi game, thỉnh thoảng bà nội sẽ mở lời hỏi thăm dăm ba câu ở trường, Triển Minh kiệm lời, Lâm Tiểu Bân thiếu tế nhị cho nên đa số câu hỏi đều do Ngô Uyên trả lời.

Ngồi chơi nửa giờ, người già dễ mệt mỏi nên trở về phòng nghỉ ngơi trước.

Trước khi rời đi ông bà có hỏi xế chiều bọn họ tính đi đâu chơi, Cố Kỳ Nam nói, “Tụi con không chơi đâu, chỉ ra ngoài làm bài tập thôi ạ.”

Ông nội nói, “Làm bài tập sao phải ra ngoài? Ở nhà viết đi! Lát nữa ông dậy sẽ đi hấp bánh gạo cho mấy đứa ăn, nên phải ở nhà học.”

Bốn người đành phải ngoan ngoãn đồng ý.

Lâm Tiểu Bân là người đầu tiên ngủ gà ngủ gật, không biết tối hôm qua lại chơi game tới mấy giờ mới ngủ, thế nên Cố Kỳ Nam mở lời nói mọi người hãy nghỉ ngơi một lúc, đợi lát nữa tỉnh rồi hãy làm bài.

Đám Ngô Uyên ngủ trưa trên chiếc sô pha giường (*) ở thư phòng, còn Triển Minh thì về phòng của Cố Kỳ Nam

(*) Sô pha giường: Nguyên văn 沙发床, là một dạng đồ nội thất thông minh lúc bình thường là ghế ngồi, khi kéo ra lại là giường nằm.

Cửa vừa mới đóng lại, Cố Kỳ Nam ngay lập tức nhào lên người Triển Minh, vừa hôn vừa cắn.

Triển Minh ôm lấy cậu, vội vàng nói nhỏ, “Đừng!”

Cố Kỳ Nam lầu bầu, “Em nhớ anh.”

Triển Minh nghẹn họng.

Cố Kỳ Nam lục lọi tủ quần áo rồi lôi ra một bộ đồ thể thao size lớn để cho hắn thay.

Triển Minh cầm lấy bộ đồ rõ ràng không phải kích cỡ của Tiểu Nam Tử, hắn hỏi, “Sao em lại có loại trang phục cỡ lớn thế này?”

Cố Kỳ Nam cười hì hì, cậu kiễng chân hôn vào gò má của hắn rồi nói, “Em mua cho anh đó.” Lời lẽ thản nhiên giống như cậu biết hôm nay hắn sẽ phải dùng đến nó vậy.

Bộ đồ thể thao làm bằng chất liệu cotton, hệt như đồ ở nhà, thoải mái rộng rãi. Triển Minh mặc vào rất vừa vặn, hẳn là dựa vào số đo của hắn để mua. Hắn sờ sờ quần áo, chất lượng rất tốt, khẳng định giá tiền không hề rẻ.

“Sau này đừng mua đồ cho anh, mặc không hết.”

Cố Kỳ Nam cũng thay bộ đồ giống hắn chỉ khác mỗi màu, của hắn là màu đen còn cậu là màu xám đậm.

Tiểu Nam Tử ôm lấy eo của hắn, thỏ thẻ nói, “Không, em muốn mua nữa cơ.”

Triển Minh xoa xoa đầu cậu, cuối cùng đành nói, “Ngủ đi.”

Sau khi leo lên giường, Cố Kỳ Nam kìm lòng không đậu lại táy máy tay chân nhưng đều bị Triển Minh đè lại nói vẫn đang ở nhà, không được xằng bậy.

Cố Kỳ Nam tức giận.

Triển Minh không còn cách nào khác đành phải ôm cậu vào lòng, giam cầm lại rồi nói, “Ngoan.”

Cố Kỳ Nam lộn xộn một lúc rốt cuộc cũng được Triển Minh dỗ dành nguôi giận, ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực của hắn.

Một lát sau, Cố Kỳ Nam nhỏ giọng hỏi, “Anh, em hỏi anh chuyện này, anh phải thành thật trả lời.”

“Ừ.”

“Tiền tiết kiệm anh còn lại bao nhiêu? Có đủ chi trả không?” Ngón tay của Cố Kỳ Nam bấu nhẹ vào cổ áo của Triển Minh, khe khẽ hỏi. Cậu kìm nén ở trong lòng lâu rồi, một bên sợ nói ra lại đụng tới lòng tự trọng của anh Triển, một bên lại sợ ảnh không có tiền xài, ở trong phòng trọ ăn đói mặc rách.

“Đủ.”

“Học kỳ này anh không đi làm thêm, thật sự đủ à?” Cố Kỳ Nam không tin, “Em, em có thể cho anh mượn, tiền tiêu vặt em không dùng tới, thật đấy.”

Triển Minh đành phải mở khóa điện thoại rồi nhấn vào tin nhắn tài khoản ngân hàng, để cho Tiểu Nam Tử xem số dư bên trong.

“Còn khoảng hơn một vạn (1), đủ mà.”

(1) 10.000 RMB = 33.197.168,05 VNĐ

Lúc này Cố Kỳ Nam mới yên tâm nhưng cậu vẫn khá tò mò, “Anh làm cách nào mà có nhiều tiền thế? Đã hơn nửa năm rồi anh không đi làm thêm.”

Triển Minh nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của cậu, mở miệng giải thích, “Tiền làm thêm của những công việc lúc trước, nhất là kì nghỉ hè. Với cả khi ấy anh ăn nhờ ở đậu nhà chú, sau đó xảy ra xích mích anh mới ra ngoài ăn cơm nên cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền.”

“Ồ.” Cố Kỳ Nam gật đầu, “Vậy kì nghỉ đông này anh nhớ phải ăn uống đầy đủ, không thể ăn cho có, biết chưa? Mấy ngày này em có thể không thường xuyên tới thăm anh được, ông bà em đến đây em phải ở cùng họ.”

Triển Minh nói đã biết.

Cố Kỳ Nam làm ổ trong lồng ngực của hắn, đắc ý nói, “Ông bà nội của em quý mến các anh lắm, họ hỏi em rất nhiều vấn đề, ngay cả thành tích học tập của tụi anh mà họ cũng hỏi.”

Triển Minh nhất thời căng thẳng, “Thành tích học tập?”

“Sao thế ạ?” Cố Kỳ Nam thắc mắc.

“Em có sao nói vậy luôn hả?”

Cố Kỳ Nam gật đầu, còn Triển Minh thì lặng thinh.

Cậu lay lay cánh tay của hắn, “Có gì à?”

Triển Minh bèn nói, “Thành tích của anh không tốt.”

Cố Kỳ Nam ngạc nhiên, “Thế thì có làm sao? Với cả thành tích của anh ổn mà, vẫn luôn có tiến bộ.”

Triển Minh lặng im không nói.

Cố Kỳ Nam hoàn toàn không ngờ tới ngầu lòi như anh Triển mà cũng để ý tới chuyện điểm số, thậm chí còn không muốn để người khác biết. Lúc cậu mới chuyển tới Thất Trung, dù thứ hạng có từ dưới tính lên anh cũng chẳng thèm quan tâm cơ mà?

Cố Kỳ Nam quấn chặt lấy Triển Minh, hỏi hắn tại sao lại thế. Cậu vừa ôm, vừa sờ, vừa hôn, hắn bất đắc dĩ đành phải nói thật.

“Muốn để người nhà em có ấn tượng tốt với anh.”

Cố Kỳ Nam càng thêm hoang mang, “Người nhà em có ấn tượng rất tốt với anh, tốt lắm tốt vô cùng.”

Triển Minh thốt chẳng nên lời.

Sau một lúc lâu Cố Kỳ Nam mới bừng tỉnh, mở miệng hỏi, “Ấn tượng mà anh nói chính là cái loại ấn tượng mà người nhà dành cho bạn trai của em phải không? Đúng chứ, đúng chứ?”

Triển Minh lặng im sau đó mới nói, “Anh đã nghĩ, anh sẽ phải phấn đấu hết mình để thi đậu vào một ngôi trường đại học nào đó tốt một chút, mặc dù chẳng thể so với em nhưng ít ra không thể quá kém cỏi. Lỡ chẳng may người nhà không chấp nhận tính hướng của em thì ít nhất anh phải ưu tú hơn người khác, không thể làm một kẻ vô tích sự, không thể trở thành kẻ mà người nhà em hoàn toàn không thể chấp nhận.”

Cố Kỳ Nam sững sờ, những lời mà anh Triển nói cậu chưa từng nghĩ tới.

Cố Kỳ Nam ôm lấy đầu Triển Minh để mặt hắn dán vào lồng ngực của mình rồi không ngừng hôn cái xoáy trên đỉnh đầu của hắn, “Anh ơi, anh à, anh là anh Triển tốt nhất thế gian. Anh đã rất xuất sắc, đã tốt lắm rồi. Gia đình em nhất định sẽ chấp nhận anh, bọn họ chắc chắn sẽ quý mến anh bởi vì em yêu thích anh vô cùng.”

“Hơn nữa, em cho rằng người nhà em có thể tiếp nhận tính được tính hướng của em. Khi đàn anh Lý Đằng tỏ tình với em, em trở về nhà liền lên mạng tham khảo tài liệu, thậm chí còn hỏi bố mẹ em nữa mà. Cả nhà em cùng nhau tiến hành thảo luận và nhất trí cho rằng xu hướng tình dục là quyền tự do lựa chọn của mỗi cá nhân, cần phải được tôn trọng. Thời điểm em bị người khinh khi, họ đã từng nói cho dù em có thật sự là đồng tính luyến cũng không đáng để bị đối xử như vậy.”

Triển Minh ôm chầm lấy Cố Kỳ Nam. Hắn biết, những điều này ngay tại lúc mới quen nhau, cậu đã từng kể qua. Năm lên lớp mười, hắn đột nhiên phát giác ra tính hướng của mình bất đồng so với những người khác, thế là hắn rơi vào khủng hoảng.

Nỗi đau mất bà cùng sự sợ hãi khi xu hướng tình dục khác thường đã kéo hắn vào vực sâu vô tận. Dù cho Tiểu Nam Tử có nói đó là quyền lựa chọn của mỗi người, mỗi cá nhân đều có quyền tự do yêu thích người khác phái cũng như quyền tự do yêu thích người đồng giới, em ấy nghĩ như thế, bố mẹ em ấy cũng vậy.

Nhưng Triển Minh biết không phải ai cũng có suy nghĩ này.

Người nhà của Tiểu Nam Tử bao dung, rộng lượng, từ bi. Chỉ có một gia đình cực kỳ hạnh phúc, khoan dung và tốt bụng đến thế mới có thể nuôi dưỡng ra một Cố Kỳ Nam tốt tính đến nhường này.

Em ấy quá ưu tú, hắn chỉ có thể nỗ lực hơn nữa, nỗ lực tới cùng mà thôi.

_______________

Sofa giường:

Sofa Giường Gấp Gọn - SFG44

Bánh gạo: Trông cứ na ná bánh bò bên mình ấy nhỉ?

steamed teacup

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.