Tui Bảo Bạn Cùng Bàn Đánh Cậu!

Chương 65: Bảng kiểm điểm



EDITOR: LAM

Ngày mùng sáu đi học, ngay khi đã ngồi lên yên xe của Triển Minh, Cố Kỳ Nam vẫn luôn lầu bầu, “Bữa đó em cũng mặc áo Hoodie đen mà, như tụi mình mới đúng là đồ đôi nè, tại sao bọn họ không phát hiện ra? Hôm nay em cũng mặc nó, em không thèm mặc áo khoác đồng phục luôn, em sẽ mặc cái Hoodie đen này lượn tới lượn lui!”

Triển Minh khóa kĩ chiếc xe rồi quay đầu nhìn Cố Kỳ Nam đang mở tung áo đồng phục để lộ lớp Hoodie bên trong. Hắn tiến lên kéo lại khóa cho cậu, nói, “Lạnh.”

Cố Kỳ Nam bất đắc dĩ, “Sao bọn họ lại cứ luôn cho rằng anh thích Khưu Nhiên Dĩnh thế, tới khi nào họ mới biết là bản thân mình sai lè ra?”

Triển Minh hỏi, “Để ý lắm à?”

Cố Kỳ Nam thở dài, “Cũng không hẳn, chỉ một chút, chút xíu thôi.” Cậu khe khẽ nói, “Em chỉ muốn thông báo với tất cả mọi người, anh là bạn trai của em.”

Triển Minh nhìn cậu rồi véo nhẹ gò má.

Hai người còn chưa bước vào trong lớp mà đã nghe thấy tiếng gào thét của Lâm Tiểu Bân, “Con mẹ nó mày bị thần kinh hay gì? Suốt cả một buổi sáng mày ngứa đòn phải không? Tao đã nói là anh Triển đách thích Khưu Nhiên Dĩnh mà Khưu Nhiên Dĩnh cũng không có thích anh Triển, cái confession ấy tung tin bậy bạ! Bọn tao có tới sáu người cùng đi xem phim!”

Triển Minh và Cố Kỳ Nam vừa bước tới cửa đã thấy ngay Vương Việt nổi giận đùng đùng chỉ thẳng mặt Lâm Tiểu Bân, chọt chọt vào không khí, sau đó gào lên, “Vì cái gì Khưu Nhiên Dĩnh lại cùng đi coi phim với tụi mày? Đã đến thế rồi mà còn không chịu thừa nhận? Triển Minh mẹ mày thằng chó, dám làm không dám nhận!”

Triển Minh lặng thinh. Tuy rằng bị Vương Việt mắng nhưng hắn thật sự không muốn đoái hoài gì tới gã.

Nào có ngờ Vương Việt vừa thấy mặt Triển Minh thì lại càng thêm nổi trận lôi đình, cái miệng càng thêm oang oang, “Triển Minh, mẹ kiếp mày có phải đàn ông không? Hàng của mày có xài được không hả?”

Triển Minh, “…”

“Mày thích Khưu Nhiên Dĩnh mà lại đách dám thừa nhận? Loại rác rưởi như mày có tư cách gì theo đuổi nhỏ?”

Cố Kỳ Nam vọt tới chắn trước người Triển Minh rồi mắng to, “Mày mới là thằng rác rưởi, hơn nữa còn là loại rác vô cơ độc hại không thể tái chế!”

Đại thần hiền lành chửi người khiến cho toàn thể ban năm được một phen kinh hoàng.

Đến cả Triển Minh cũng ngây ngẩn cả người, đây hình như là lần đầu tiên Tiểu Nam Tử ở trong lớp nổi điên mắng người thì phải?

Sửng sốt một lúc, Vương Việt đột nhiên tung nắm đấm về phía Triển Minh, một quyền chính diện nhắm thẳng vào mặt.

Triển Minh không kịp phản ứng, hắn đang bận dòm Cố Kỳ Nam.

Thậm chí ngay cả khi Vương Việt xáp lại gần, Triển Minh vẫn trong vô thức kéo Cố Kỳ Nam vòng ra sau lưng mình vì hắn cho rằng gã muốn đánh cậu.

Đại ca Triển Minh xưng bá ở Thất Trung hai năm rưỡi lần đầu tiên bị người tẩn một quyền ngay mặt chỉ vì cái lí do rất vớ vẩn này.

Hắn dùng đầu lưỡi đẩy đẩy một bên má, có hơi đau, bên trong hình như chảy máu rồi.

Vương Việt vẫn còn gào lên, “Con mẹ mày nếu mày là nam nhân thì hãy thừa nhận mày thích Khưu Nhiên Dĩnh đi! Mày như vậy là sao hả?”

“Mẹ kiếp mày…”

Triển Minh thả ba lô xuống, lắc lắc cổ tay, chậm rãi tới gần Vương Việt.

“… Tai mày để làm cảnh phải không? Tao – nói – tao – không – thích – Khưu – Nhiên – Dĩnh.”

Triển Minh nện xuống một đấm, Vương Việt dù đã lấy tay cản lại nhưng vẫn phát ra tiếng kêu thảm thiết. Triển Minh lại cho thêm một quyền nữa nhắm thẳng vào mũi của gã, lập tức đánh gã trào máu mũi.

Vương Việt nhào lên phản đòn, một màn hỗn chiến bắt đầu.

“Đủ rồi!”

Bỗng dưng một tiếng nạt nộ vang lên dọa cho quần chúng ban năm đang say sưa ăn dưa bở được một phen giật nảy mình.

Mọi người nhìn thấy đàn em của Triển Minh là Ngô Uyên đứng dậy, hắn thốt ra một câu khiến cho toàn thể lớp 12/5 được một trận bàng hoàng xưa nay chưa từng có.

“Người thích Khưu Nhiên Dĩnh là tao! Theo đuổi nhỏ cũng là tao! Vương Việt mẹ mày sao mày ngu ngục dữ thế!”

Lớp 12/5:, “…”

Vương Việt, “…”

Đứng ở ngoài cửa xem kịch vui ban sáu, “…”

Khưu Nhiên Dĩnh, “…”

Ngô Uyên nhào tới đánh Vương Việt.

Triển Minh rời khỏi cuộc hỗn chiến, “…”

Cuối cùng một trận hỗn loạn này dưới sự cưỡng ép của Trương Minh và thầy Hoàng giáo vụ mới có thể chấm dứt.

Cả ba đều bị đưa tới văn phòng phạt đứng.

Thầy Trương đi điều tra một vòng, ổng hỏi cán bộ lớp ban năm, hỏi luôn cả nhân chứng là Khưu Nhiên Dĩnh và Lâm Hoa Đình, xác thực là do Vương Việt động thủ gây sự trước, cũng xác thực luôn chuyện Ngô Uyên thích nữ sinh lớp người ta.

Trương Minh ôm một cục tức không biết trút vào đâu, muốn răn đe học trò thì lại không biết nên bắt đầu từ ai, vì thế ông lôi Triển Minh người vô tội bị liên can ra mắng một trận.

Thầy chủ nhiệm gọi từng người một bước vào, cảnh cáo mỗi người một lần.

“Nếu chỉ là hiểu lầm thì em động thủ làm gì? Em vốn đang nằm ở thế bị hại, là khổ chủ. Giờ thì hay rồi, em đánh cậu ấy một quyền xong bây giờ em thành đồng phạm luôn!”

Triển Minh, “… Nó đánh em đau lắm.”

Trương Minh. “…”

Thầy Hoàng uống một ngụm trà rồi mở miệng, “Em tự ngẫm lại coi, em với Vương Việt gây gổ biết bao nhiêu lần rồi. Phòng Chính Trị có lưu lại hồ sơ đấy, giờ em lại đánh nữa, nhà trường biết phải giải quyết sao đây? Từ sau khi em lên 12 học tập tiến bộ không ngừng, cũng không tiếp tục gây chuyện thị phi gì nữa, là một việc rất tốt. Làm sao ngay tại cái học kỳ cuối cùng này, em lại sinh sự thế, sẽ ảnh hưởng tới thi cử đấy có biết không?”

Triển Minh mấp máy miệng, lặng im không nói. Hắn thật sự không biết phải nói cái gì cho phải, chẳng lẽ lại đổ thừa là do thằng Vương Việt quá ngu.

Thầy Trương lên tiếng, “Dù sao đi nữa, chuyện quan trọng nhất bây giờ của tụi em là kì thi tuyển sinh đại học, ngay cả khi người nói chuyện yêu đương không phải là em, em cũng không thể cùng Ngô Uyên hùa nhau làm loạn, lại còn hẹn con gái nhà người ta ra ngoài xem phim. Chuyện này nếu mà ầm ĩ lên ảnh hưởng thế nào có biết không? Thầy không biết trong lòng em có hay không… loại tình cảm đó, nếu có vậy thì thu hồi lại đi, cứ đợi thi xong đại học rồi muốn làm gì cũng được. Đã hiểu chưa?”

Triển Minh gật đầu.

Trương Minh vẫy vẫy tay, “Đi ra ngoài đứng! Gọi Ngô Uyên vào đây.”

Triển Minh bước ra gọi Ngô Uyên.

Vương Việt và Ngô Uyên đứng ngoài hành lang mà như muốn đánh nhau tới nơi, sắc mặt hai người đều rất khó coi.

Ngô Uyên tiến vào văn phòng.

Thầy chủ nhiệm mắng, “Em sao lại thế hả? Em vốn là một cậu học trò hiểu chuyện, dù có hay đi theo Triển Minh nhưng cũng không gây chuyện sinh sự gì, thầy có ấn tượng rất tốt với em. Hiện tại không những đánh nhau mà còn yêu sớm nữa! Bây giờ là lúc nào rồi, là thời điểm thích hợp để yêu đương à? Yêu thì thôi đi lại có cả màn tranh giành tình nhân nữa chứ! Rồi lỡ truyền ra có xấu mặt không?”

Ngô Uyên cũng chẳng hiểu bản thân bị cái gì.

Khi ấy ở ngoài hành lang có cả đống người vây xem náo nhiệt, đa số đều là người của ban sáu nhưng hắn không biết Khưu Nhiên Dĩnh có ở đó hay không. Mới nãy gào to như thế, tất cả mọi người đều nghe, đoán chừng đã truyền hết khắp cả hai cái ban rồi, Khưu Nhiên Dĩnh sớm muộn gì cũng biết. Lỡ đâu nhỏ chặn luôn Wechat của hắn rồi cũng nên.

Ngô Uyên ủ rũ nói, “Thầy à, em không hề yêu sớm, em chỉ thầm mến thôi.”

Thầy Hoàng suýt chút nữa là đem nước trà phun ra hết.

“Em biết hiện tại thi đỗ đại học mới là chuyện quan trọng nhất, em cũng không muốn làm ảnh hưởng tới chuyện học hành của người ta, bọn em chỉ là quan hệ bạn học bình thường, một tốp sáu người cùng nhau đi xem phim mà thôi. Em không có theo đuổi bạn ấy, bạn ấy cũng chẳng biết em thích thầm, thật đấy ạ.”

Thầy Trương hết biết phải nói gì, “Thế tại sao lại có một màn ẩu đả tranh giành người yêu thế kia?”

Ngô Uyên trợn tròn mắt, “Là vì Vương Việt ngu si…! Chẳng biết có phải do tân sinh lớp 10 lập không, lại có thêm một trang confession nữa xuất hiện, thậm chí có người còn đăng bài nói nhìn thấy anh Triển và Khưu Nhiên Dĩnh hẹn nhau đi xem phim, tụi em có sáu người mà kẻ nặc danh chỉ nhắc tới hai người bọn họ, này là cái mưu mô gì chứ? Nói trắng ra là cố ý bóp méo sự thật! Vương Việt thích Khưu Nhiên Dĩnh, theo đuổi bạn ấy khiến cho bạn ấy gặp rất nhiều rắc rối. Có một lần sau khi hoàn thành xong tiết thể dục giữa giờ cậu ta còn chặn đường bạn ấy không cho bạn ấy về lớp, đều nhờ anh Triển giải vây. Những điều này hoàn toàn là sự thật, thầy có thể hỏi Khưu Nhiên Dĩnh. Từ đó về sau Vương Việt vẫn luôn nghĩ anh Triển thích Khưu Nhiên Dĩnh nên mới cùng ảnh đối nghịch mọi lúc mọi nơi. Lần này là vì những tin đồn trên cái trang confession ấy mà sáng sớm vào lớp đã đánh người. Em, em nhất thời tức giận nên mới động thủ…”

Thầy Hoàng đặt chén trà xuống, từ tốn nói, “Em giúp Triển Minh một chút là được rồi, sao phải động tay động chân? Một khi đã đánh người nghĩa là do em không đúng. Rõ ràng chỉ là một việc vô cùng đơn giản, Vương Việt đánh người là cậu ta sai, chỉ cần các em báo lại với nhà trường, trường học khẳng định sẽ xử phạt cậu ta. Hiện tại lại biến thành ba người đánh nhau, sự việc nghiêm trọng, em với Triển Minh cũng sẽ bị kỉ luật.”

Ngô Uyên cúi đầu, “Thầy ơi, là do em nông nổi, hành vi của em không đúng, nhưng anh Triển vô tội, chỉ vì giúp em nên mới bị Vương Việt hiểu lầm. Ảnh đánh lại theo bản năng tự vệ thôi, thầy đừng phạt nặng anh ấy, có được không thầy?”

Trương Minh và thầy Hoàng liếc mắt nhìn nhau, sau đó thầy Hoàng nói, “Nhà trường nhất định xử lí nghiêm minh, không cần em quan tâm nhiều như vậy.”

Thầy Trương tiếp tục bổ sung, “Nhưng mà chuyện em thích nữ sinh lớp bên, thầy vẫn phải cảnh cáo em, lấy nghiệp làm trọng đừng nên yêu sớm.”

Ngô Uyên gật đầu lia lịa.

Trương Minh chỉ vào người hắn, “Đừng có làm ra vẻ, nếu em không có loại tâm tư đó vậy tại sao không học chung lớp với nhau mà có thể hẹn người ta cùng đi xem phim hả?”

Nói thế nào đây, Ngô Uyên người này rất biết cách lấy lòng thầy cô giáo, hắn ngay lập tức giải thích, “Thầy à, em không có hẹn Khưu Nhiên Dĩnh đi coi phim, đêm giao thừa bạn ấy ở trên Wechat nhờ em hỏi đáp án bài tập của Cố Kỳ Nam, nói là bạn ấy không chắc lắm nên muốn tham khảo bài làm của Cố Kỳ Nam. Em chia sẻ cho bạn ấy sau đó khen bạn ấy đêm 30 rồi mà vẫn chăm chỉ học hành thì bạn ấy bảo ngày mai có hẹn đi coi phim, vừa khéo bốn đứa tụi em cũng thế nên mới cùng nhau tụ tập. Thật đó, có lịch sử trò chuyện làm chứng ạ!”

Ngô Uyên nói xong còn lật tìm lịch sử trò chuyện cho chủ nhiệm xem.

Trương Minh nhìn thì thấy quả đúng là đang hỏi han bài tập, thế là cảm thấy nguôi giận đi rất nhiều, sau đó răn đe vài câu rồi kêu hắn ra đứng phạt ở bên ngoài.

Vương Việt là người cuối cùng, cũng là trùm sò gây chuyện.

Triển Minh và Ngô Uyên sau khi lên 12 cứ như biến thành một con người khác vậy, điên cuồng lao đầu vào học tập, vẫn luôn tiến bộ không ngừng. Nói thật, thầy cô giáo rất có hảo cảm với hai người bọn họ, nhất là Triển Minh, thay đổi tốt vô cùng. Lần này cho dù có tiến hành kỉ luật, trong lòng hai vị giáo viên vẫn sẽ thiên vị bọn họ nhiều hơn.

Còn Vương Việt lại hoàn toàn bất đồng.

Từ lớp 10 cho đến lớp 12 vẫn luôn gây chuyện từ đầu tới cuối, chẳng chịu học hành. Trong lớp học thậm chí cả lớp tự học buổi tối vẫn cứ lớn tiếng ồn ào, chơi game, ảnh hưởng tới việc học hành của người khác, đã từng bị rất nhiều bạn học âm thầm tới cáo trạng với giáo viên chủ nhiệm.

Dù có chỉ trích thế nào cũng vô dụng.

Chuyện Vương Việt thích Khưu Nhiên Dĩnh toàn bộ giáo viên của sáu ban ai ai cũng biết nhưng không thầy cô giáo nào thèm để ý là bởi vì Khưu Nhiên Dĩnh không hề thích cậu ta, cho nên chuyện yêu sớm gì đó là hoàn toàn không thể. Thế mà hôm nay vẫn cứ gây gổ lại còn ra tay đánh người trước.

Đầu tiên, Trương Minh gọi điện thông báo cho phụ huynh Vương Việt, mỗi một lần như thế đều sẽ nhận được câu trả lời y hệt nhau, bọn họ luôn nói mình rất bận, không thể tới.

Thầy Trương nhìn Vương Việt đang đứng trước mặt mình, bất đắc dĩ nói, “Cậu tính thử coi, từ sau khi tôi tiếp nhận lớp 11/5 cho đến nay, đây là lần thứ mấy cậu bị gọi lên văn phòng?”

Vương Việt dõng dạc hô, “Thầy cứ phạt em đi!”

Trương Minh bị câu nói này của gã làm cho nghẹn họng, đỏ bừng cả mặt.

“Thái độ này của cậu là sao đấy?” Thầy Hoàng thả mạnh tách trà xuống.

Vương Việt ngậm miệng ngửa đầu nhìn trần nhà, vẻ mặt không phục.

Trương Minh hỏi, “Cậu cảm thấy mình không hề sai đúng không?”

Thầy Hoàng tiếp tục nhấn mạnh, “Lại như câu lùi một vạn bước (*) vậy, dù Khưu Nhiên Dĩnh có hẹn hò với ai thì cũng đâu liên quan gì tới cậu?”

(*) Lùi một vạn bước: Nguyên văn 退一万步, có thể hiểu là giả thuyết mãi mãi chỉ là giả thuyết, chuyện nếu phải xảy ra thì nhất định phải xảy ra, còn chuyện không thể xảy ra thì vĩnh viễn không thể xảy ra. Ở đây ý nói dù cho Vương Việt có làm gì đi chăng nữa thì chuyện Khưu Nhiên Dĩnh thích lại gã còn khó hơn việc lên mặt trăng sống, dù trái đất diệt vong, chỉ còn lại mỗi mình nhỏ và gã thì cũng vậy cả thôi.

Thầy Trương, “Cậu lấy tư cách gì tới dạy bảo Triển Minh?”

Kẻ xướng người họa, ăn ý vô cùng.

Vương Việt hết nhìn trời rồi lại nhìn đất.

Thầy Trương to tiếng, “Đứng cho đàng hoàng! Ẹo tới ẹo lui làm gì!”

Vương Việt nhịn không nổi nữa, làm ầm lên, “Bên trong ảnh chụp chỉ có mỗi Triển Minh và Khưu Nhiên Dĩnh, bọn họ nói sáu người thì sẽ là sáu người chắc, thế tại sao chỉ có hai người trong ảnh, bốn người kia đâu?”

“Cậu là ai hả?” Thầy Trương lạnh lùng hỏi, “Là ba của Khưu Nhiên Dĩnh? Hay là mẹ của Khưu Nhiên Dĩnh? Mặc kệ có đúng là sáu người đi xem phim hay không, có thật đang hẹn hò với nhau hay không thì cũng mắc mớ gì tới cậu?”

“Sao lại không liên quan tới em!” Vương Việt la lên, “Thầy à, bọn họ yêu sớm mà thầy cũng không quản là sao!”

“Người ta không có yêu sớm.” Trương Minh nói, “Chỉ là bạn học bình thường hẹn nhau ra ngoài coi phim mà thôi.”

“Ngô Uyên ở trong lớp lớn tiếng nói mình thích Khưu Nhiên Dĩnh, tất cả mọi người đều nghe thấy!” Vương Việt không phục.

“Người ta có thích ai cũng đâu có tới lượt thầy trông nom? Ủa? Cậu cũng thích Khưu Nhiên Dĩnh còn gì, thế để tôi quản cậu, tôi ra lệnh cho cậu từ nay trở về sau không được thích bạn ấy nữa. Cậu có chịu nghe không?”

Vương Việt không nói nổi tiếng nào.

Trương Minh lôi hết những chuyện xấu của Vương Việt từ đầu học kì trước tới giờ mắng luôn một trận, cuối cùng thầy Hoàng tổng kết lại, “Chuyện ngày hôm nay, người sai nhiều nhất chính là cậu. Hai người họ động thủ cũng phải phạt. Thế nhưng suốt cả một cái học kì cậu đã gây ra biết bao nhiêu chuyện, nhà trường vốn muốn hủy bỏ tư cách ở kí túc xá cũng như lớp tự học của cậu, là do giáo viên chủ nhiệm xin cho cậu nên trường mới cho cậu thêm một cơ hội nữa. Hiện tại mới vừa qua học kì II cậu lại tiếp tục đánh nhau, tư cách nội trú và tham gia lớp học của cậu chắc chắn bị hủy bỏ.”

“Thế hai người kia thì sao?” Vương Việt hỏi.

“Hai em ấy không có ở nội trú.” Thầy Trương nói.

“Cũng phải khai trừ tụi nó ra khỏi lớp tự học chứ!” Vương Việt nói, “Bọn nó vì muốn theo đuổi Khưu Nhiên Dĩnh nên mới tham gia!”

Trương Minh hết muốn mở miệng nói thêm câu nào.

Trong sự nghiệp giảng dạy của mình, ông thường xuyên gặp phải những cậu học trò giống như thế này.

“Tôi nhấn mạnh thêm một lần nữa, dù đó có là Triển Minh, Ngô Uyên hay Khưu Nhiên Dĩnh thì vẫn chỉ là bạn học bình thường. Nếu các em ấy yêu sớm gây ảnh hưởng tới chuyện học hành thì tôi và phụ huynh sẽ tới trông nom. Nhưng cậu không phải giáo viên, cũng chẳng phải cha mẹ, việc này không cần cậu thay Khưu Nhiên Dĩnh quan tâm, hiểu chưa?” Thầy Trương gằn từng tiếng một.

“Lỡ chẳng may Khưu Nhiên Dĩnh bị Triển Minh lừa thì sao?” Vương Việt hỏi, “Nó là một thằng du côn yêu bạo lực, điểm thi khẳng định là do gian lận mới được thế. Người như nó, Khưu Nhiên Dĩnh…”

“Vương Việt!” Thầy Hoàng chặn đứng lời nói của gã, “Tôi cảnh cáo cậu, cậu hãy suy nghĩ về những lỗi lầm của mình và tìm cách sửa chữa nó đi. Khưu Nhiên Dĩnh không có quan hệ gì với cậu hết, cũng chẳng phải bạn chung một lớp với cậu, càng không phải bạn bè thân thiết, mời cậu coi lại vị trí của mình chớ có can thiệp vào chuyện giao du của người ta! Bọn tôi sẽ làm công tác tư tưởng với phụ huynh của cậu.”

Thầy Trương và thầy Hoàng sau khi bàn bạc thì quyết định cả ba cậu học trò mỗi người phải viết một bảng kiểm điểm dài ba ngàn chữ, đồng thời khi lễ nhập học chính thức của toàn trường diễn ra, vào lúc chào cờ cả ba sẽ có ba phút đứng trước toàn thể học sinh đọc to bảng kiểm điểm của mình. Trong đó, Vương Việt sẽ bị khai trừ khỏi kí túc xá và hủy đi tư cách tham gia lớp tự học.

Cả ba đều biết giáo viên làm như vậy đã là rất nương tay rồi, đáng lí ra phải lập biên bản xử lí kỉ luật, cho nên bọn họ không một ai tỏ thêm thái độ gì.

Lúc trở lại lớp học, tiết thứ nhất đã kết thúc.

Cả ba tiến vào phòng, ánh mắt của tập thể ban năm đều tập trung hết lên người bọn họ, đặc biệt là Ngô Uyên.

Lâm Tiểu Bân bật ngón tay cái, nhỏ giọng khen, “Anh Uyên, quá trâu bò! Phục! Lần này tên của mày sẽ được ghi danh trong lịch sử Thất Trung!”

Ngô Uyên vẻ mặt u ám nói, “Mày ngậm miệng lại.”

Hắn ngay cả dũng khí mở điện thoại ra nhìn xem Khưu Nhiên Dĩnh đã chặn mình chưa cũng không dám.

Tối hôm đó, Ngô Uyên điên cuồng spam trong nhóm đàn em.

Anh Uyên Nhất Định Làm Được: Nhỏ không có chặn tao! Không hề chặn! Tao còn có thể xem được vòng bạn bè mới nhất của nhỏ! Mới đăng lúc nãy xong!

Anh Bân Xông Về Phía Trước: Lỡ đâu nhỏ quên thì sao? Mày mau mau gửi tin cho người ta đi, nhỏ nhớ ra tự khắc chặn mày thôi à.

Anh Uyên Nhất Định Làm Được: Cút!

Tiểu Nam Tử: Thật ra có một việc, anh Uyên à, em chưa có nói cho anh biết…

Anh Bân Xông Về Phía Trước: Anh Uyên là trai thẳng đó, Tiểu Nam Tử chú mày đừng nói, không có kết quả đâu.

Tiểu Nam Tử: ???

Dao A Dao: …

Tiểu Nam Tử: Khưu Nhiên Dĩnh vốn đã biết anh thích nhỏ từ lâu rồi, từ cái hồi mà toàn bộ Thất Trung đều nghĩ anh Triển thích nhỏ ấy, cái lần mà em bênh nhỏ đó… Em chạy tới giải thích với Khưu Nhiên Dĩnh, bạn cùng bàn của nhỏ nghi ngờ em thích nhỏ, trong lúc nóng vội em lỡ khai anh ra…

Ngô Uyên không lên tiếng. Hắn biến mất những hai tiếng đồng hồ thẳng tới mười một giờ đêm mới bình luận lại.

Anh Uyên Nhất Định Làm Được: Khưu Nhiên Dĩnh tìm tao hỏi bài tập… Còn nói… Nhỏ lúc này cái gì cũng không muốn, chỉ quan tâm mỗi chuyện thi đại học thôi, có chuyện gì thì đợi tới sau khi thi xong đại học rồi hãy nói… Thế là có ý gì… Nhỏ cũng không chặn số của tao.

Anh Bân Xông Về Phía Trước: Ý tứ chính là học hành chăm chỉ, phấn đấu vươn lên!

Tiểu Nam Tử: Tức là anh có hi vọng đấy, ngốc quá đi mà. Anh ngó thử coi nhỏ có thêm Wechat của Vương Việt không? Nhỏ muốn hỏi bài thế sao không thêm Wechat của em?

Ngô Uyên lại tiếp tục biến mất.

Hết Tết Nguyên tiêu, toàn trường tiến hành lễ nhập học.

Trong buổi lễ chào cờ của tuần học đầu tiên, chủ nhiệm Chính Trị phát biểu dưới quốc kỳ khuyến khích khối 12 cố gắng học hành sau đó chỉ trích gay gắt sự việc người của lớp 12/5 đánh nhau rồi bắt cả ba lên đọc bảng kiểm điểm.

Vương Việt là người thứ nhất, kế tiếp tới Ngô Uyên.

Hai người tay cầm bản thảo, máy móc đọc lại một cách cứng nhắc.

“Em sâu sắc nhận ra lỗi lầm của bản thân”, “Quyết tâm hối cải sửa chữa sai lầm”, “Từ nay về sau phấn đấu hết mình, chăm chỉ học tập, mỗi ngày tiến về phía trước” vân vân và mây mây khiến cho đám học trò bên dưới ngủ gà ngủ gật.

Người cuối cùng là Triển Minh.

Mở bài cùng chung một khuôn, đều là, “Em sâu sắc nhận ra lỗi lầm của bản thân”, “Quyết tâm hối cải sửa chữa sai lầm”, sau đó một phút cuối cùng phong cách luận văn đột ngột thay đổi, “Sự việc ẩu đả lần này là do có người ở trên Tường QQ confession tung tin đồn nhảm nhí nói tôi thích một bạn nữ sinh.” Triển Minh không nhìn bảng kiểm điểm, hắn bình tĩnh nói vào micro, thản nhiên giống như đang cảm thán “Hôm nay trời thật là đẹp” vậy.

Toàn thể sân trường bắt đầu nhao nhao.

Ngay cả Vương Việt và Ngô Uyên cũng bị làm cho ngơ ngác.

“Tin đồn này lan truyền đã lâu, hôm nay tôi xin được gửi lời xin lỗi chân thành tới bạn nữ sinh ấy, đã chuốc thêm phiền phức cho bạn rồi. Nhân tiện tôi cũng muốn giải thích luôn một lần với mọi người, tôi không hề thích bất cứ một người con gái nào, dù cho trong trường hay là ngoài trường, đều không có.”

Bên dưới có người bắt đầu huýt sáo, rít gào.

Triển Minh vẫn duy trì bộ dáng ngầu lòi của mình, trên mặt cũng chẳng có biểu tình gì.

Chủ nhiệm khoa Chính Trị gần như đã xông lên chuẩn bị giật lấy micro trong tay Triển Minh, kết quả câu nói tiếp theo của hắn làm cho ông phải sững sờ ngay tại chỗ,

“Tôi đã là học sinh năm cuối rồi, chuyện quan trọng trước mắt chính là học tập. Tôi sẽ không hẹn hò với nữ sinh nào hết, trong lòng tôi chỉ có bạn cùng bàn… Hạng nhất toàn khối Cố Kỳ Nam, tôi muốn sát cánh với cậu ấy cùng nhau phấn đấu học hành, lấy được thành tích tốt nhất có thể. Thế nên tôi yêu cầu một vài vị bạn học chớ nói năng linh tinh gây ảnh hưởng đến tôi.”

Cố Kỳ Nam chen chúc bên dưới đám đông, cả người ngơ ngẩn, thảng thốt mà đối diện với tầm mắt của Triển Minh.

Cờ đã được kéo lên tới đỉnh nhưng trong mắt của Cố Kỳ Nam chỉ toàn là hình bóng của Triển Minh, vẫn mãi luôn dõi theo hắn.

Cố Kỳ Nam cảm giác lòng bàn chân mình nóng hôi hổi, nóng đến tận buồng tim và đại não. Cậu biết mối quan hệ của bọn họ khó có thể được công khai giữa chốn công cộng, sau này trưởng thành rồi cũng chẳng mấy khi được tay nắm tay đi dạo trên phố. Nhưng ngay tại khoảnh khắc này, Cố Kỳ Nam biết những gì Triển Minh muốn nói..

Đôi ta muốn công bố đến toàn thế gian, rằng: Cố Kỳ Nam chính là người thương của Triển Minh, Triển Minh chính là người thương của Cố Kỳ Nam.

Triển Minh – đại ca của Thất Trung, chinh chiến trăm trận, một đấm hạ gục một người, bạo lực ném bay bàn của bạn học thế mà lại ngay tại trước kì thi tuyển sinh đại học chừng nửa tháng, hắn đứng trước đám đông thay đổi hoàn toàn, cải tà quy chánh, một lần nữa quay lại làm người, chân thành bày tỏ hắn chỉ một lòng muốn đi theo đại thần vượt khó tiến lên.

Chuyện này trở thành một trong những truyền kì của Thất Trung, vĩnh viễn lưu truyền.

__________

Nói gì thì nói tui thích nhìn hai ông thầy Trương – Hoàng ở cạnh nhau lắm, bộ đôi vàng trong làng giáo viên. =]]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.