Tui Bảo Bạn Cùng Bàn Đánh Cậu!

Chương 9: Không muốn



EDITOR: LAM

Cố Kỳ Nam sững sờ thốt chẳng nên lời.

Trương Minh nói liền một dây, “Thầy chuẩn bị đổi chỗ ngồi cho em. Lúc trước thầy Lâm thay thầy làm chủ nhiệm nên không nắm quá rõ về hoàn cảnh của em, tạm thời đành phải để em ngồi cạnh Triển Minh, khoảng thời gian này thế nào, không có xích mích gì với Triển Minh chứ?”

Cố Kỳ Nam lắc đầu, “Không ạ.”

Trương Minh vừa chỉnh trang lại chồng bài tập mới thu buổi sáng vừa nói, “Lần này không chỉ mỗi em đâu, thầy cũng sẽ thay đổi những bạn khác nữa. Bạn cùng bàn với em thầy đã suy nghĩ chu đáo rồi, em sẽ ngồi chung với Hoàng Thanh. Cậu ấy là cán bộ môn Toán, thành tích học tập không tồi, vừa khéo em và cậu ấy có thể trao đổi kinh nghiệm với nhau. Hơn nữa bạn học Hoàng Thanh này tính tình rất tốt, là người hiền lành trong lớp, chưa từng tức giận với ai nên rất dễ ở chung.”

Cố Kỳ Nam vốn chẳng biết Hoàng Thanh là ai. Đến nơi này một tháng, ngoại trừ ba người đám Triển Minh cùng với tên Vương Việt đáng ghét kia, còn lại cậu hoàn toàn không nhớ mặt.

“Em không muốn đổi.” Cố Kỳ Nam nói.

“Cái gì?” Trương Minh giật mình hỏi, “Không muốn đổi?”

“Không muốn đổi ạ.” Cố Kỳ Nam nhấn mạnh thêm lần nữa.

Trương Minh bởi vì ngạc nhiên mà dừng hẳn việc đang làm, ông cứ tưởng rằng Cố Kỳ Nam ước gì được mau chóng đổi vị trí.

Nhưng mà, Trương Minh ngẫm lại Cố Kỳ Nam mới chuyển tới được một tháng đã có thể bùng tiết thể dục giữa giờ cùng với nhóm người Triển Minh rồi, xem ra ở chung khá thoải mái đấy chứ.

Trương Minh thật sự bất ngờ, một đứa học trò như Cố Kỳ Nam lại chơi được với một gã đầu gấu như Triển Minh ư?

Ông không yên lòng mà hỏi, “Em nói thật cho thầy nghe, là em không muốn đổi hay là không dám đổi?”

Cố Kỳ Nam nghe hiểu hàm ý của Trương Minh bèn thay Triển Minh giải thích, “Em thật sự không muốn đổi, anh Triển tốt lắm ạ.”

Trương Minh bật cười, “Anh Triển? Ngay cả anh cũng gọi luôn rồi? Muốn làm em trai nhà người ta cơ đấy?”

Cố Kỳ Nam cho rằng mình đã thăng chức thành đàn em rồi cho nên không cần lên tiếng.

Lúc này tiết thể dục giữa giờ đã gần kết thúc, những giáo viên khác lục tục trở về văn phòng đang không ngừng hỏi thăm Trương Minh mới nghỉ phép trở về cũng như tình hình của con gái ông. Trương Minh tán gẫu cùng đồng nghiệp, cố ý để Cố Kỳ Nam đứng đó một lúc.

“Nghĩ thông suốt chưa?” Trương Minh hỏi.

Cố Kỳ Nam không biết thầy muốn mình suy nghĩ cái gì nên chọn cách im lặng.

Trương Minh nói, “Thứ nhất, đừng bài xích chuyện thầy đổi chỗ ngồi của em. Thầy muốn đổi là vì Triển Minh quả thực không hợp làm bạn cùng bàn với em, em có thể cùng cậu ấy thảo luận chuyện học tập hoặc trao đổi bài tập và những thứ có liên quan sao?”

Không thể. Nhưng mà không thể thì sao mà có thể thì thế nào? Người  có thể làm những chuyện đó Cố Kỳ Nam gặp nhiều rồi nhưng bọn họ không phải là người cùng bàn tốt.

Trương Minh tiếp tục nói, “Thứ hai, em thấp hơn so với Triển Minh một khúc lận, sao lại muốn ngồi bàn cuối hả? Ngô Uyên ngồi phía trước còn cao hơn em một cái đầu đấy, lúc học che luôn cả em chứ gì?”

“Không đâu, em thấy rõ mà, em không bị cận thị.” Cố Kỳ Nam vội vàng biện giải.

“Thật sự muốn ngồi cùng bàn với Triển Minh?” Trương Minh hỏi sau đó nhìn Cố Kỳ Nam một lúc rồi mở miệng, “Sau khi hai khoa Xã Hội và Tự Nhiên tách ra, lúc thầy mới tiếp nhận lớp này, có rất nhiều bạn học lén lút tìm thầy hi vọng thầy ngàn vạn lần đừng để bọn họ tới ngồi cạnh Triển Minh đấy.”

Cố Kỳ Nam trợn tròn mắt.

“Chuyện này cũng không tính là bí mật gì, mọi người ở Thất Trung ai cũng biết, em vừa mới chuyển trường có lẽ không rõ việc này. Khi Triển Minh còn học lớp 10 đã từng ở ngoài làm thêm rồi xảy ra mâu thuẫn với người ta dẫn tới đánh bị thương hai người, một người trong số đó còn bị cậu ấy dùng ghế tựa phang vỡ đầu chảy máu. Chỉ là người lạ ăn nói linh tinh mà đem người ta đánh trọng thương như thế. Nhà người ta báo cảnh sát cậu ấy liền bị tạm giam mấy ngày. Trong trường Triển Minh cũng xung đột với vài bạn học, không hẳn là đánh nhau, người khác làm gì dám chọi lại cậu ấy, có đôi khi đơn thuần chỉ là bạn học đơn phương bị đánh.”

Trương Minh dừng một chút cẩn thận quan sát biểu cảm của Cố Kỳ Nam thế nhưng lại chẳng tìm được một tí sợ hãi ngạc nhiên nào.

“Triển Minh nếu còn tái phạm nhất định sẽ bị đuổi học. Khai trừ trẻ vị thành niên rất phiền phức cho nên nhà trường khá cẩn trọng. Nhưng mà chẳng một ai dám khẳng định Triển Minh sẽ sửa đổi. Cậu ấy hứa với thầy sẽ không như vậy nữa, tuyệt đối không gây gổ cho tới khi thuận lợi tốt nghiệp. Kết quả chính là vừa quay đầu đã đánh Vương Việt rồi.”

“Đó là vì Vương Việt quá đáng.” Cố Kỳ Nam nhỏ giọng, kiên định nói.

Trương Minh nhìn cậu, “Tình huống cụ thể thầy đã nắm sơ qua, thầy Hoàng đã kể qua với thầy. Vương Việt giễu cợt nhũ danh của em là cậu ấy không đúng. Nhưng nếu cậu ấy không đúng thì em hoặc Triển Minh có thể nói với cậu ấy. Tại sao một lời chẳng nói lại nhào tới đánh người ta?”

Bởi vì cho dù có mở miệng cũng chỉ là vô ích, Cố Kỳ Nam thầm nghĩ, cậu đã từng thử qua vô số lần nhưng tất cả đều vô dụng.

“Hiện tại Triển Minh thay em đánh người có phải em nghĩ là cậu ấy tốt lắm, đúng không? Cậu ấy thật sự là vì em ư? Hay chỉ đơn giản là muốn xả một trận? Nếu có một ngày em đắc tội với cậu ấy, cậu ấy có thể nào dùng vũ lực với em không?”. Trương Minh hỏi. “Thầy nghĩ trong lòng em đã có câu trả lời rồi.”

“Dĩ nhiên, những chuyện này chỉ là lo lắng của thầy, thầy không muốn nó trở thành sự thật. Thế nhưng tâm tính của Triển Minh không quá ổn định, rất dễ dàng nổi giận, em phải chú ý điểm này. Mà chính bản thân em cũng cần phải tiếp xúc nhiều hơn với những bạn học khác, quen thêm nhiều người hơn nữa.”

Cố Kỳ Nam im lặng, cậu không muốn đổi chỗ cho dù thầy có nói thế nào đi chăng nữa.

Trương Minh nhìn mặt Cố Kỳ Nam là biết ngay cu cậu đang nghĩ gì, thở dài nói, “Em trở về suy nghĩ cho kĩ chớ có nóng vội, vốn dĩ việc sắp xếp lại chỗ ngồi này thầy tính qua kì thi tháng mới đổi. Nhưng mà hoạt động của nhà trường em không được phép vắng mặt, thể dục giữa giờ nhớ đi đều đặn. Nếu còn dám trốn, chuyện chỗ ngồi em đừng nghĩ tới việc thương lượng nữa!”

“Dạ.” Cố Kỳ Nam gật đầu.

Chuông báo vào tiết đã sớm reo, văn phòng giáo viên một mảnh yên lặng.

Lúc đi ngang qua hành lang, Cố Kỳ Nam bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, cậu có cảm giác học sinh ở Thất Trung đang nhìn chằm chằm vào cậu. “Người này là ai vậy? Sao lúc này còn ở bên ngoài?” Đại khái là đang nghĩ như vậy đi.

Cố Kỳ Nam muốn chạy thật nhanh qua dãy hành lang nhưng cậu không thể, nếu thật sự chạy sẽ trở thành tiêu điểm chú ý của toàn bộ mọi người nơi đây.

Cậu chậm rãi sải bước duy trì trạng thái như ngày thường, cố gắng không để lộ một tia dị dạng nào nhưng sao bản thân luôn có cảm giác mình nghe thấy đám người kia bắt đầu bàn tán.

“Nhìn kìa, cậu ta chính là Cố Kỳ Nam đó.”

“Ồ. Cố Kỳ Nam ban ba ấy hả?”

“Cố Kỳ Nam được nhắc trên diễn đàn trường phải không?”

“Cố Kỳ Nam làm người ghê tởm đây á?”

Nhưng mà Cố Kỳ Nam cũng biết thật ra chẳng có ai nói cả bởi vì hiện tại đang là giờ lên lớp.

Cậu về phòng học kêu một tiếng “Thưa thầy” khiến cho giáo viên Tiếng Anh giật mình nhìn cậu.

“Cố Kỳ Nam, em bị sao thế, đầu toàn là mồ hôi, thầy chủ nhiệm mắng em dữ lắm à?”

Cố Kỳ Nam không hùa theo lời nói giỡn của giáo viên mà là lặng im lắc đầu một cái, trở về chỗ ngồi.

Nhóm Triển Minh ngó chừng nhìn cậu, lòng hiếu kỳ của Lâm Tiểu Bân bùng phát, hắn nằm úp sấp bấm điện thoại trên tay. Lâm Tiểu Bân sớm đã online vào nhóm chat hỏi Cố Kỳ Nam thầy Trương nói cái gì mà lâu vậy.

Cố Kỳ Nam không có tâm trạng tán gẫu, cậu ngẩn người đăm chiêu nhìn sách giáo khoa trước mặt, mãi cho tới khi Triển Minh đẩy một chai trà chanh qua bàn của cậu, cậu mới hoàn hồn.

Anh Triển vẫn là anh Triển, đầu đinh ngầu lòi, khi ngồi học hai tay sẽ đút vào bên trong túi áo khoác, một chân đạp thanh gác bàn, một chân đặt trên mặt sàn. Bởi vì chân quá dài nên duỗi thẳng ra cả lối đi, sau đó không chút nào để ý giương mí mắt nhìn người.

Ngầu vô cùng.

Hết tiết, Lâm Tiểu Bân ngay lập tức hỏi Trương Minh đã nói những gì.

Cố Kỳ Nam rầu rĩ uống trà chanh, thật sự không biết phải lựa lời nói thế nào lại bị Lâm Tiểu Bân hỏi tới phiền đành phải khai, “Thầy muốn tớ đổi chỗ ngồi.”

Lâm Tiểu Bân bừng tỉnh hiểu ra, “Tui còn tưởng Lâm Tuấn Sinh quên chuyện này rồi, ổng vốn nói trước rồi mà, qua vài ngày sẽ sắp xếp lại còn gì.”

Ngô Uyên tiếp lời, “Dù sao anh Triển của bọn mình…”

Lâm Tiểu Bân vẻ mặt sùng bái, “Hông phải ai cũng chịu được cái sự khó ở của ảnh.”

Triển Minh, “…”

Lâm Tiểu Bân nói nhỏ với Cố Kỳ Nam, “Mi hổng biết đâu, tiêu chuẩn bạn cùng bàn của anh Triển cao lắm, phải sạch sẽ, phải im lặng, phải lễ phép, không làm phiền…, nhiều dị luôn. Mỗi người đến ngồi đều bị anh Triển ép phải chuyển đi, thậm chí có một bạn học bàn còn bị anh Triển ném bay luôn. Anh Triển ngang ngược như thế đấy! Tuy rằng bản thân thích đánh nhau, ưa trốn học, không chấp hành kỉ luật nhưng bạn cùng bàn thì không được, ngồi cùng bàn với ảnh phải là một học sinh ngoan!”

Ngô Uyên cười muốn ná thở, “Anh làm chứng! Lời Lâm Tiểu Bân nói là chính xác đấy!”

Lâm Tiểu Bân bày ra biểu cảm ngưỡng mộ, “Mi là bạn cùng bàn duy nhất của anh Triển còn ngồi được ở đây đấy. Mi chính là hạc trong bầy gà, ưu tú nhất thiên hạ!”

Lâm Tiểu Bân hỏi, “Thầy Trương muốn chuyển mi đi đâu? Vấn đề hiện tại chính là lớp mình sĩ số chẵn, điều mi đi thì phải thay một người khác xuống ngồi cạnh anh Triển, ai vậy trời? Ngàn vạn lần đừng đến một đứa khó ưa.”

Ngô Uyên nhắc nhở, “Mày nhìn thử coi cả lớp đứa nào đủ cao để chuyển xuống dưới ngồi?”

“Nhiều hơn một cái bàn là ổn.” Triển Minh bỗng dưng nói, “Tao muốn ngồi một mình.”

Cố Kỳ Nam ấm ức, cậu cảm giác mọi người chẳng coi chuyện đổi chỗ là cái gì đó to tát, chỉ có mình cậu là để tâm, cậu không muốn đổi.

Cậu nhỏ nhẹ nói, “Tớ không muốn đổi.”

Lâm Tiểu Bân nhìn cậu.

Cố Kỳ Nam vừa nói vừa sửa sang lại sách bài tập Tiếng Anh giùm cho Triển Minh.

Kì thi tháng diễn ra vào cuối tuần, giáo viên Tiếng Anh dặn bọn họ chăm chỉ ôn bài rồi phát cho sấp đề cương, kèm theo cả bảng những cụm từ và cuốn ngữ pháp mà thầy tổng hợp lại.

Triển Minh vốn không phân biệt được cái nào với cái nào, bình thường mỗi khi phát xuống đều là Cố Kỳ Nam thay hắn phân loại.

Hiện tại cũng là Cố Kỳ Nam đem đề cương ôn tập tách ra rồi xếp lại theo thứ tự sẵn tiện đánh dấu luôn câu nào là trọng điểm cho Triển Minh.

Lâm Tiểu Bân than thở, “Tui cảm thấy mi cứ như đứa con dâu nuôi từ bé của anh Triển ấy, thích thật, tại sao bạn cùng bàn với tui không thể giúp tui đánh dấu đề cương, chép bài, lau bàn, mang điểm tâm cơ chứ?”

Ngô Uyên lay hắn, “Đừng mơ nữa, dậy soi gương đi.”

Triển Minh đính chính, “Là Tiểu Gia Tinh.”

Lâm Tiểu Bân vỗ bàn, “Tuyệt!”

Lúc Triển Minh nói chuyện, Cố Kỳ Nam mở ra ba lô lấy ra một chồng giấy ghi chú màu xanh lá ghi đầy câu trọng tâm rồi gấp sấp đề cương đã được sửa sang lại kèm theo một hộp sữa đặt lên trên bàn cho Triển Minh.

Ba người đám Triển Minh nhìn Cố Kỳ Nam như là nhìn một Tiểu Gia Tinh được nuôi trong nhà.

Cố Kỳ Nam hỏi, “Tiểu Gia Tinh là gì thế?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.