Mấy ngày trôi qua thật mau, chớp mắt liền đến buổi tối ngày tổ chức tiệc giao lưu
Giang Âm hỏi qua mấy người tối đó mặc gì, thực mau liền chuẩn bị
Có lẽ trong trường đại đa số là con nhà khá giả, học sinh cũng tương đối có tiền, cho nên tiệc tối yêu cầu mặc đồ cũng tương đối chính trang, tiếp tục mặc áo thun quần jean đi tham gia tất nhiên là không tốt
Giang Âm ở phòng tắm thay đổi thành áo sơ mi trắng, sau đó lại vào phòng ngủ soi gương xem bản thân như thế nào
Người trong gương có thân hình thon dài, sơ mi trắng dán sát thân thể, đem dáng người cậu hoàn toàn triển lãm ra ngoài, nhìn càng có vẻ eo rộng chân dài, cần cổ thon dài, kể cả đầu ngón tay cũng lộ ra một cổ hương vị trong trẻo
Giang Âm nhíu nhíu mi, nhìn chính mình trong gương, có chút không quen.
Ngày thường cậu thường mặc mấy bộ đồ freesize đem đường cong bản thân che giấu, hiện giờ đổi lại, xém làm cậu quên mất bản thân mình vốn trông như nào
Giang Âm cảm nhận được có tầm mắt nhìn chăm chú vào lưng cậu, quay đầu lại, liền nhìn thấy Lăng Dương nằm nghiêng trên giường, một tay chống đầu nhìn cậu
Biểu tình của Lăng Dương đang không ngừng chuyển đổi qua lại giữa không cao hứng với kinh diễm, thấy Giang Âm quay đầu nhìn hắn, tầm mắt Lăng Dương lại giả vờ nhìn lên trần nhà, làm bộ như mình không xem cậu, mà biểu tình cũng vừa lúc trở lại thành không cao hứng
Giang Âm nhìn Lăng Dương cả người đều tản ra áp suất thấp, dò hỏi: "Cậu thấy tôi mặc cái này được không?"
"Khó coi, xấu muốn chết, tìm không được bạn gái chắc luôn, vậy không bằng cùng tôi đi xem phim cho rồi" Lăng Dương lạnh băng trả lời
Giang Âm gài lại cái nút trên cùng của áo sơ mi: "Khó coi cũng được, nếu có người có thể thích tôi khó coi như vậy, vậy rất tốt"
Có thể làm lơ bề ngoài mà xem nội tâm, chắc chắn chính là chân ái
Lăng Dương lập tức sửa miệng: "Đó là tôi nhìn cậu, lấy ánh mắt người khác thì còn tính là đẹp, cậu đi chỉ biết gặp mấy người ham muốn dáng người của cậu thôi, không chừng trong đó còn có nam nữa, không bằng suy nghĩ lại, cùng tôi đi xem phim đi"
Giang Âm cầm lấy áo khoác tây trang mặc lên người, che lại tầm mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm thân thể cậu của Lăng Dương
Cái áo khoác nay mày hết sức thô sơ, vải dệt cứng, bản hình cũng không ổn, mặc vào trên người lập tức che lại toàn bộ đường cong của Giang Âm
"Cậu xem, oke rồi chứ, mặc như vậy chắc chắn sẽ không ai thấy" Giang Âm hướng Lăng Dương xoay một vòng, cho hắn nhìn rõ cái áo khoác vừa nhìn là biết hàng vỉa hè "Cái áo này á, tôi rất vất vả mới tìm được, khó kiếm lắm đấy"
Sắc mặt Lăng Dương đen tối, biểu tình càng thêm bực bội, hắn tựa hồ như không thể nhịn được nữa, từ trên giường ngồi dậy đối với Giang Âm nói: "Cậu mặc như vậy, có biết sẽ bị tụi kia cười nhạo hay không? Cậu tưởng bọn họ là người tốt chắc? Đến lúc đó đừng trở về khóc lóc, đừng trách tôi chưa nhắc nhở cậu"
Giang Âm gật gật đầu, vuốt phẳng mấy chỗ nhăn trên áo khoác
Cậu không có ngốc, đương nhiên biết mặc thành như vậy khả năng sẽ gặp phải chuyện gì.
Nhưng nếu cậu ăn mặc ngăn nắp lượng lệ thật, vậy khác gì lúc trước đâu, còn lấy trải nghiệm mới được nữa chắc
Muốn trải nghiệm, liền phải trải nghiệm hoàn toàn, phải trải nghiệm những gì bất đồng với trước, như vậy mới chạm được đến linh cảm
"Tôi muốn đi thử, thôi thì cho bọn họ cười đi, tôi không khóc nhè đâu" Giang Âm sửa sang lại quần áo thật cẩn thận
Lăng Dương chau mày, thoạt nhìn tâm tình kém tới cực điểm.
hắn lại lần nữa nằm xuống, dùng ót đối với Giang Âm rầu rĩ nói: "Cậu mở tủ của tôi ra, lấy một cái thích hợp, đổi bộ này đi"
Thích hợp?
Giang Âm có chút nghi hoặc, Lăng Dương so với cậu còn cao còn khoẻ hơn, số đo trên quần áo tất nhiên cũng không giống nhau, tủ quần áo của hắn làm sao có đồ hợp với cậu?
Giang Âm tò mò, vừa định mở tủ của Lăng Dương, lại đột nhiên nghĩ đến một việc, bàn tay vừa định mở tủ lập tức dừng lại: "Không đúng lắm, tôi nhớ rõ chúng ta từng ước pháp tam chương, chúng ta nói rõ, tôi không được chạm vào đồ cậu"
Lăng Dương: "......"
Giang Âm: "Hiện tại điều này không còn khả dụng sao?"
Lăng Dương nhất thời không nói gì, sau một lúc mới từ kẽ răng nói một câu: "Cậu có cần phải khó hiểu phong tình đến độ như này sao? Khó hiểu phong tình như vậy còn tìm bạn gái kiểu gì, không bằng cùng tôi đi xem phim còn chấp nhận được"
Giang Âm sờ sờ mũi, thức thợi ngậm miệng, mở tủ quần áo của Lăng Dương
Giang Âm ở chỗ dễ nhìn thấy nhất có treo một bộ lễ phục, size vừa lúc lại thích hợp với cậu
Bộ lễ phục từng đường chỉ cắt may đều vô cùng hoàn mỹ, vừa nhìn liền biết không phải hàng rẻ tiền.
Giang Âm duỗi tay sờ sờ vải dệt, nguyên liệu bóng loáng mềm mại, so với cái áo khoác cậu đang mặt chắc hơn kém tới 800 lần
Bộ quần áo này, cậu trước giờ chưa từng gặp Lăng Dương mặc qua lần nào
Loại đại thiếu nhà giàu như Lăng Dương, mua sai số đo khẳng định vứt liền, sao có thể lưu lại, chiếm diện tích tủ đồ bản thân được chứ
Bộ này....không chừng là vì cố ý chuẩn bị cho cậu, Lăng Dương là lo lắng cậu ở tiệc tối bị người khác chế nhạo khi dễ, vì thế mới lặng lẽ chuẩn bị cái này cho cậu
Giang Âm hút hút mũi: "Lăng Dương, cậu đúng thật là người tốt"
Lăng Dương đột nhiên được phát cho thẻ người tốt, nhất thời không nói chuyện, tiếp tục dùng cái ót đối diện Giang Âm, sau một lúc mới dùng ngữ khí không kiên nhẫn nói: "Bớt nói đi, cậu mặc đi tiệc tối đi, đừng gây cho tôi thêm phiền toái"
Giang Âm không lấy bộ lễ phục ra, cậu muốn lấy một thân phận khác, trải nghiệm một bữa tiệc hoàn toàn khác, tất nhiên không thể mặc cái này
Nhưng mà cậu cũng không muốn làm phật ý tốt cuat Lăng Dương, làm hắn thương tâm
Giang Âm nghĩ nghĩ, đóng lại cánh tủ, đối với Lăng Dương nói: "Không mạc, tôi không nghĩ mặc cái này cho mọi người xem, chờ cùng cậu đi ra ngoài lại mặc cũng không muộn"
Nghe lời này, Lăng Dương đột nhiên đem đầu xoay lại, trợn mắt ngạc nhiên nhìn Giang Âm, khuôn mặt anh tuấn có chút hồng: "Cái gì mà cùng nhau đi ra ngoài chứ, cậu....tôi.....cậu tưởng cùng tôi đi đâu mà mặc cái này, đi ăn tối dưới ánh nến sao?"
Giang Âm hoàn toàn không hiểu mạch não chạy như bay của Lăng Dương, đang nói chuyện vui vẻ, tự nhiên nói đến việc đi ăn dưới nến, chẳng lẽ Lăng Dương muốn?
Giang Âm thử tưởng tượng một chút hình ảnh cậu cùng Lăng Dương mặc chính trang ngồi dưới ánh nến dùng bữa, nhìn chỗ nào cũng có cảm giác biệt nữu, vội vàng phủ nhận "Không có, không ăn cái loại này, nhưng mà chắc chắc sẽ có cơ hội, ví dụ như tham gia sinh nhật của cậu?"
"À" Lăng Dương quay đầu lại, không nói gì
Giang Âm không nắm bắt được Lăng Dương có ý từ gì, mà cũng sắp đến giờ rồi, cậu mở cửa, tạm biệt Lăng Dương: "Vậy cậu nghỉ ngơi nha, tôi phải đi rồi"
Lăng Dương đột nhiên quay đầu lại, quay đầu mạnh như vậy, Giang Âm quả thực hoài nghi coi đầu hắn có muốn rớt luôn chưa
Lăng Dương hoàn toàn không cảm giác được động tác này có gì không ổn, hắn không thể tưởng tượng mà trừng mắt nhìn Giang Âm: "Cậu không muốn lôi kéo tôi đi sao?"
Giang Âm lắc lắc đầu, tỏ vẻ tôn trọng quyết định không muốn đi của Lăng Dương
Lăng Dương không nói, Giang Âm sờ mũi, đóng lại cửa phòng.
Trước khi cửa phòng đóng lại cậu còn nghe Lăng Dương hung tợn nói: "Cho cậu đồ mặc cậu lại không muốn, đến lúc đó đừng có khóc, khóc về tôi cũng không báo thù giúp cậu đâu"
Giang Âm cười cười, đóng cửa lại
Lúc Giang Âm đến nơi tổ chức tiệc trời cũng đã tối, âm nhạc cùng âm thanh nói chuyện cười đùa rôm rả từ sảnh tổ chức tiệc truyền ra ngoài, náo nhiệt vô cùng
Giang Âm đẩy cửa ra đi vào, dần dần thấy rõ cảnh tượng trước mắt
Giữa sân bố trí tinh mỹ, người tới nơi này tham gia rõ ràng đều trải qua một loạt quy trình trang điểm vô cùng tỉ mỉ, ánh sáng ái muội chiếu vào trên người, làm mỗi người phảng phất đều phủ thêm một tầng lụa mỏng.
Dưới loại ánh sáng này, nhan giá trị của mỗi người đều được nâng cao thêm một bậc
Lúc Giang Âm bước vào, có không ít ánh mắt dừng trên người cậu.
Giang Âm phát giác những ánh mắt đảo qua cậu lại vội vàng nhìn về phía sau
Đằng sau cậu có gì hả?
Giang Âm nghi hoặc quay đầu, phía sau làm gì có ai
Những người nhìn về phía Giang Âm dường như cũng ý thức được chuyện gì, thu hồi ánh mắt, trên mặt có chút thất vọng, lại lần nữa nhìn về phía cậu, ánh mắt tang thêm phần bất mãn
Giang Âm tự giác mình đâu có làm gì, không hiểu vì sao mọi người lại nhìn cậu như vậy, cậu cũng lười tính toán, trực tiếp đi đến giữa sảnh
Giữa sảnh tốp ba tốp năm người đứng chung với nhau, hiển nhiên là quen biết cùng tói.
Giang Âm cảm giác được có không ít ánh mắt nhìn về cậu, ánh mắt không mang theo chút thiện ý nào, ngược lại đầy vẻ trào phúng
Giang Âm đi đến chính giữa nhóm người, phát hiện có một nữ sinh đi về phía cậu
Nữ sinh mặc một chiếc váy trễ vau hoa lệ, tóc đen như tơ lụa khoác lên vai, trang điểm tinh xảo, mặt hơi mỉm cười, có thể làm đại đa số người lún sâu vào lúm đồng tiền trên mặt nàng
Nhưng Giang Âm không phải người thường, cậu là người bị khuôn mặt của bản thân hại đến nỗi mất đi khiếu thẫm mỹ, bởi vậy lúc nhìn nữ sinh kia đi đến, cũng chỉ có chút nghi hoặc dừng lại
Nữ sinh này cậu chưa gặp qua lần nào đi, chắc là bên khoa biểu diễn, lại đây có chuyện gì?
Nữ sinh mỉm cười đối với cậu, nàng nhìn Giang Âm lại nhìn phía sau, nét mặt cực nhanh hiện lên tia không cam lòng, lúc này mới nhu nhu đối với Giang Âm nói: " Chào bạn học, cho hỏi hôm nay Lăng Dương không đến sao?"
Giang Âm lĩnh ngộ rồi, thì ra là tới tìm hiểu Lăng Dương.
Chỉ sợ mấy người nhìn cậu lúc nãy, cũng là thắc mắc xem cậu có mời Lăng Dương đến không
Tình cảnh của Lăng Dương cùng cậu trước kia có chỗ tương tự, sợ là vừa xuất hiện sẽ có người ùn ùn kéo đến, trách không được Lăng Dương không muốn đi
Giang Âm đối nữ sinh lắc đầu: "Không có, hắn không thích mấy bữa tiệc như này"
Nói xong Giang Âm liền muốn rời khỏi, nhưng nữ sinh cũng không có đi mà ngược lại càng sáp lại gần Giang Âm.
Nàng cuối người về trước, bộ ngực trắng tinh gần như sắp đụng tới cánh tay cậu, nhả khí, tiếng nói kiều kiều kề sát tai Giang Âm: "Bạn học, cậu với Lăng Dương quan hệ khá thân, có phải không? Có thể nhờ cậu nói với tôi, Lăng Dương ngày thường thích làm gì được không?"
Một bên nói một bên còn muốn ôm tay Giang Âm, đáy mắt có chút ghét bỏ không che giấu được
Tiếng nói của nàng mềm mại phảng phất như khiến mọi người đàn ông đều lạc vào đó, chậm rãi muốn mê hoặc Giang Âm: "Bạn học, nói tôi biết đi, rồi tôi cùng cậu nhảy một điệu, được không?"
Nữ sinh cũng không nghĩ đến khả năng không thành công, rốt cuộc người nhà quê như cậu, nhìn đến một đại mỹ nữ như nàng, khẳng định là mắt đều nhìn thẳng
Nàng không dự đoán được, cái tên quê mùa trước mặt không chỉ không nói tin tức cho nàng, còn một bước lùi ra sau, môi nhấp thành đường thẳng tắp, thoạt nhìn vô cùng nghiêm túc
Cô nàng còn tưởng cậu thẹn thùng, muốn lại lần nữa tiến tới, lại nghe Giang Âm nói: "Tôi không biết rõ, yêu thích của cậu ấy tôi cũng không tiện để lộ, nếu cô thích cậu ấy, vẫn nên tự bản thân mình hỏi, không cần đến gần tôi"
Nữ sinh sửng sốt, ngay sau đó phát hiện người trước mắt cả người đều tỏ vẻ kháng cự, tỏ vẻ nàng không cần đến gần
Cô gái từ nhỏ đến lớn đều có nam sinh vây quanh, vẫn là lần đầu tiên bị loại người mình chướng mắt cự tuyệt, không khỏi giận dữ nói: "Cáo mượn oai hùm, làm giá cái gì? Hắn tốt tính mới cùng cậu làm bằng hữu, chờ ngày nào đó hắn chơi chán cậu, cậu nghĩ cậu còn kiêu ngạo như giờ được sao?"
.....Chán?
Giang Âm chau mày, nhìn bốn phía
Câu cuối của nàng không nhỏ, một vòng người xung quanh đều nghe được rõ ràng.
Những người đó nhìn Giang Âm, cũng không phản bác lại lời cuối nữ sinh, ngược lại ai cũng mang bộ mặt bỏ đá xuống giếng
Giang Âm không chút nào lùi bước, trong lòng có chút bất mãn
Không phải người yêu với nhau, nói cái gì mà chán với không chán, bạn bè sao có thể dùng từ này để hình dung?
Chỉ cần bản tính Lăng Dương không thay đổi, dù thế nào, cậu cũng sẽ tận lực giữ lại tình bạn này, không cho mối quan hệ này biến chất.