“Không được khóc!” Đầu Kỳ Minh khá lớn, người cùng ở ký túc xá đi học ngoại trú hết rồi chỉ còn lại hắn với Đường Miểu.
Trong ổ chăn của Đường Miểu nổi lên một khối, thật ra trong ký túc xá không có tiếng khóc nhưng Kỳ Minh lại rất hiểu cậu vì vậy khi thấy chăn run run là biết ngay cậu đang khóc, còn rất tức giận nữa đây.
Nói nhiều cũng vô ích, tay Kỳ Minh đẩy một cái ngồi lên giường của cậu, còn không đợi Đường Miểu phản ứng đã đưa tay sờ vào ổ chăn, quả nhiên đã ướt một mảnh rồi.
“Không được khóc.” Kỳ Minh bịt miệng cậu lại.
Ai mà ngờ rằng người ta không khóc thành tiếng nữa mà nước mắt lại càng tuôn rơi nhiều hơn, nhiều đến mức làm ướt cả tay Kỳ Minh.
Kỳ Minh kéo Đường Miểu từ trong chăn ra, khuyên nhủ mãi không được, tức đến độ mắt đỏ lên đấm vào tường một cú khiến bụi vôi rơi xuống. Đường Miểu nhanh chóng nắm lấy tay hắn, nói không kịp thở: “Cậu… Cậu là đồ ngốc à? Không đau hả?”
“Cậu ngốc hay là tớ ngốc?” Kỳ Minh hừ khẽ lên tiếng: “Nói! Tại sao lại khóc?”
“Có nhiều người viết thư tình cho cậu như vậy mà.” Đường Miểu mếu máo, lại nhìn vết thương trên tay Kỳ Minh cố gắng khiến mình không khóc.
“Tớ không thích mấy cô ta.” Kỳ Minh cảm thấy mình thật xui xẻo, “Lại nói tớ cũng chẳng biết ai đưa tớ, không thể trả lại được.”
Đường Miểu ngẫm nghĩ lại.
Mới vừa nằm sấp trở về ổ chăn lại bị người kéo ra, Kỳ Minh híp mắt quan sát cậu, “Tớ không tin chuyện chỉ có như vậy.”
Đường Miểu nhíu mũi, quyết tâm không mở miệng.
“Này, hôm nay có một cô gái tỏ tình với tớ ở trước mặt mọi người.”
“Đường Miểu?”
Đường Miểu hừ một cái tỏ ý mình đang nghe.
“Cậu nói tớ có nên chấp nhận lời tỏ tình đó không?”
“Ngay cả tên cô ấy cậu còn không biết thì chấp nhận làm gì?” Đường Miểu nhào vào cắn lấy hắn.
Kỳ Minh ‘ai da’ một tiếng, không nghĩ đến răng nanh Đường Miểu lại cắn đau như thế, “Nói, trốn ở đâu nghe lén hả?” Hắn biết ngay không đơn giản như vậy, cuối cùng cũng gạt nói ra được rồi.
Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Online. com
“Này này, tớ mới là người bị cắn đấy cậu khóc gì chứ?” Kỳ Minh thấy bả vai của mình bị người cắn đã không nói bây giờ lại dính một đống nước mắt nước mũi.
“Tớ… Tớ nghe lén bao giờ hả?” Đường Miểu mơ hồ nói: “Tớ quang minh chính đại mà nghe đó.”
“Được được được.” Kỳ Minh thấy vệt nước mắt của cậu, quên luôn mình đã từ chối Giai Kỳ thế nào, “Đường Thủy Thủy, còn giận không?”
“Giận.” Đường Miểu chọt chọt dấu răng cậu để lại, có hơi áy náy nhưng áy náy thì vẫn còn giận, “Ai cho phép cậu lấy nhiều thư tình như vậy chứ.”
Kỳ Minh nhéo mạnh vào mặt cậu, để cơn giận của mình dần chìm xuống, hung dữ mà nói: “Lần sau đến Valentine, tớ viết thư tình cho mỗi cậu là được rồi chứ gì?”
Đường Miểu chớp mắt mấy cái, bỗng nhiên cảm thấy mình không còn tủi thân nữa, gật gật đầu, “Được.”