Túi Khóc Nhỏ Cùng Với Quý Ngài Nóng Tính Của Cậu Ấy

Quyển 5 - Chương 46: Khóc



Khi Kỳ Minh tiến vào trong cơ thể Đường Miễu, hắn đột nhiên cảm thấy được như là hoàn thành giấc mộng tám năm, những gì hắn trải qua tám năm nháy mắt mơ hồ, chỉ còn lại người trước mắt là chân thật nhất.

“Anh không có kinh nghiệm, em nếu đau thì lên tiếng.” Kỳ Minh liếm nước mắt của cậu, hôn môi cậu.

Kết quả người nào đó nói khoác mà không biết ngượng trêu chọc hắn, “Không có việc gì, anh không có kinh nghiệm? Em có a!”

“Em! Có! Kinh! Nghiệm?!”

Kỳ Minh cảm thấy mình muốn phát nổ, ngứa răng a, giống như chỉ cần Đường Miễu vừa nói đến tên người kia, hắn sẽ giết người.

Đường Miễu trúc trắc liếm cổ của hắn, thanh âm mơ hồ nói: “Anh không xem qua tiểu hoàng phiến sao? Trước kia khi Kỳ Khôi đường vẫn còn, anh không thấy qua cái kia thật sự rất đáng tiếc.”

Kỳ Minh: “……….”

“Làm…. Làm sao vậy?!” Đường Miễu đột nhiên bị lật lại hô lên.

Kỳ Minh quyết định nói thật nhanh: “Anh đột nhiên cảm thấy vẫn là ăn đến bụng mới yên tâm, Đường Thủy Thủy, đau thì khóc, ca ở đây.”

Dứt lời bắt đầu mở rộng địa bàn thảo phạt.

“Miễu Miễu, sao lại không khóc?”

Đường Miễu xấu hổ trừng mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt long lanh, nhưng quả thật không khóc.

Kỳ Minh một bên làm việc một bên đùa hắn, côn th*t đỉnh lộng chỗ có thể làm cho Đường Miễu vui thích, vừa tiến vừa lui mang theo mị thịt đỏ tươi ra ngoài.

Thanh âm Kỳ Minh khàn khàn, ngậm lấy thùy tai của cậu, trong thanh âm đều là hương vị ngọt ngào, “Đường Thủy Thủy……. phía dưới của em cũng thật nhiều nước……..”

“A….. Ân….. Kỳ Minh….. nhanh…. Nhanh một chút……..”

“Khóc đi…… vì sao không khóc?” Kỳ Minh dỗ cậu, hắn sẽ không nói là hắn đột nhiên muốn nhìn bộ dáng Đường Miễu khóc.

“Anh nhanh chút.” Đường Miễu chỉ vào hiện trạng bây giờ của bọn họ.

Mày Kỳ Minh đều nhăn lại.

Đường Miễu hít hít cái mũi, “Nhất định không rảnh dỗ em…. Em mới không muốn khóc.”

Một câu nói làm trong lòng Kỳ Minh có chua xót cũng có mềm lòng, mạnh mẽ mà đỉnh cậu một cái, “Miểu Miểu….. khóc đi, anh thích nhìn em khóc trên giường………..”

Đường Miễu thần sắc mê ly, cái này hắn không thể trách Đường Miễu, tất cả hơi nước trong thân thể đều bị Kỳ Minh ép khô, lại phá lệ an tâm, dù sao lúc rời giường sẽ có người cho cậu uống nước, ôm cổ Kỳ Minh, gào khan cổ họng, “Kỳ Minh…… em yêu anh…….”

Kỳ Minh đem người ôm vào trong ngực, nghĩ thầm đi một vòng nhiều năm như vậy, tuổi thơ hắn là trọn vẹn nhất.

“Đường Thủy Thủy, về sau chỉ cho khóc trên giường.”

Đáng tiếc Đường Miễu rất nhanh chóng mà hôn mê.

“Tiểu tổ tông……” Kỳ Minh bất đắc dĩ, quên đi, dù sao cũng chỉ khóc trước mặt của hắn, so đo nhiều như vậy làm gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.