Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu

Chương 140: Thế giới thứ năm (16)



CHO ANH SỜ ĐI MÀ

Đầu lưỡi Giang Thầm linh hoạt uốn cong hai vòng, cuộn lấy mảnh vụn bánh kem còn sót lại trên khóe môi Tô Đoạn vì ăn quá vội, rồi liếm láp, nhẹ nhàng mút lấy thịt khóe môi mềm mại. Đảm bảo không còn vụn bánh nào sót lại thì mới dứt ra.

Nhưng cánh tay quàng eo Tô Đoạn vẫn không buông ra mà còn giữ chặt hơn, ép sát cả nửa người dưới của cả hai vào nhau, thế rồi Giang Thầm dừng lại đôi chút, vươn tay lấy chiếc đĩa bánh rỗng đang tạo khoảng cách giữa họ mà Tô Đoạn đang cầm, không chút do dự ném đi. Lúc này, thân trên của cậu cũng hoàn toàn lọt vào lòng hắn.

Nhịp tim Giang Thầm đập mạnh, từng nhịp như gõ trống, xuyên qua lớp vest thẳng thớm và chiếc áo gi-lê nhỏ của Tô Đoạn truyền đến cơ thể của người trong lòng.

Tô Đoạn cảm nhận được nhịp đập dữ dội ấy, như thể có một con thú dữ vừa thoát khỏi lồng, đang thở hổn hển, sẵn sàng lao ra nuốt trọn người trước mặt.

Tô Đoạn bị vùi vào lòng chậm chạp vươn đầu lưỡi, liếm nhẹ khóe môi ướt át của mình, nếm được một chút vị rượu.

Vị rượu ấy ngòn ngọt, pha chút cay nồng của cồn, là mùi vị thoang thoảng của ly rượu vang mà Giang Thầm vừa uống, được đầu lưỡi hắn chuyển đến khóe môi cậu.

Không biết vì bị mùi rượu hun hay có chăng nhận ra hành động của Giang Thầm đã vượt qua giới hạn nào đó, một luồng nhiệt đột ngột bốc lên từ cổ Tô Đoạn, thiêu đốt cả gò má cậu.

Dù lý do có là gì, cơ thể non nớt của Tô Đoạn vẫn quá đỗi nhạy cảm, cổ và mặt cậu đỏ bừng lên nhanh chóng, hệt như đang ngượng ngịu bối rối. Thế nhưng dù bị ôm táo bạo như thế, cậu vẫn không hề phản kháng, tay nhẹ nhàng đặt lên ngực Giang Thầm.

Nhìn qua thì trông như cậu đang đẩy Giang Thầm ra, nhưng thực ra lại chẳng dùng chút sức nào, khiến cậu trông giống một chú koala nhỏ đang tự nguyện bám vào người hắn.

Ánh đèn sau gốc cây mờ nhạt, nhưng với thị lực tốt, Giang Thầm vẫn thấy được đôi má và cổ của Tô Đoạn đỏ lựng, cuốn hút khôn xiết trong ánh sáng lờ mờ, hòa quyện với hương bánh ngọt ngào còn vương trong không khí làm khơi gợi thoáng qua một ham muốn.

Ánh mắt của Giang Thầm dừng lại thật lâu trên chiếc cổ mảnh khảnh của Tô Đoạn, mãi không dời đi.

Dưới ánh nhìn chăm chú, Tô Đoạn trông hơi căng thẳng, môi khẽ mở rồi lại ngậm, cuối cùng chỉ thỏ thẻ: "Anh uống rượu rồi."

Giọng cậu nhỏ nhẹ mềm mại, nghe như trách móc nhưng lại chẳng có chút uy lực, khiến người khác chẳng rõ là đang nũng nịu hay gì khác.

"Ừ, anh có uống." Giang Thầm thừa nhận ngắn gọn. Rồi hắn bỗng bỏ một tay khỏi eo Tô Đoạn, đưa lên môi mình, cắn nhẹ mép găng tay rồi khẽ kéo... Chiếc găng tay lập tức tuột ra.

Những ngón tay hoàn hảo thon dài trắng nõn, mạnh mẽ, căng đầy sức mạnh nhờ huấn luyện của hắn hiện ra, lớn hơn bàn tay nhỏ nhắn của Tô Đoạn.

Giang Thầm nhét chiếc găng tay vào túi áo vest, rồi đặt bàn tay trần không có gì che đi ấy lên vai Tô Đoạn.

Tô Đoạn ngơ ngác nhìn hắn làm tất cả những động tác ấy, trong đầu như bị mê hun chuếnh choáng bởi hương rượu ngọt ngào, chậm rãi quay mòng mòng mà vẫn không nhận ra điều gì nguy hiểm.

Chiếc áo gi-lê với nơ đỏ thắt kín che đi phần xương quai xanh thanh tú, chỉ lộ ra một chút yết hầu nhỏ nhô ra của cậu thiếu niên bắt đầu trưởng thành.

Giang Thầm khẽ vuốt ve gáy Tô Đoạn, chẳng có gì bất ngờ khi chạm phải làn da nóng ấm bất thường.

Mu bàn tay Giang Thầm si mê vuốt ve quanh quẩn, tham lam như muốn hấp thụ hơi ấm và sự mềm mại, mịn màng và sự ngoan ngoãn từ nơi đó, đôi mắt hắn khẽ nheo lại, thở nhẹ một hơi. Cảm giác mệt mỏi và bực bội từ những cái bắt tay và cuộc trò chuyện ở bữa tiệc dần được thay thế bởi cảm giác thỏa mãn.

Hình như Tô Đoạn bị sờ đến hơi khó chịu, rụt cổ lại, nhưng tay của Giang Thầm vẫn bám theo như hình với bóng, nắm nhẹ phần da mềm sau gáy cậu.

Tô Đoạn bất an cựa quậy, vô cùng ngốc nghếch than với người bắt nạt mình: "Anh ơi, cổ em ngứa quá."

"Cổ Đoạn Đoạn nóng quá," Thế mà lời than lại có tác dụng, Giang Thầm nghe vậy thì nhanh chóng bỏ tay ra, không quên ôm lấy eo cậu. Giọng hắn dịu dàng: "Em bị sốt rồi chăng?"

Tô Đoạn bối rối trả lời: "Chắc là không đâu ạ..."

Rõ ràng là do anh hôn em, Tô Đoạn nói thầm trong lòng.

Nhưng Giang Thầm lại tỏ vẻ ngây ngô, mặt mày đong đầy ý cười, thản nhiên nói những điều vô lý: "Nếu sốt thật thì phiền lắm, để anh thổi cho mát nhé."

Tô Đoạn: ???

Chưa kịp hiểu gì, tay Giang Thầm ôm eo cậu đột ngột siết chặt, đầu hắn lại nhanh chóng cúi xuống, lần này còn sát hơn lần trước. Đôi môi của hắn dừng lại chỉ cách cổ Tô Đoạn vài milimét, môi mỏng khẽ mở ra, thổi nhẹ vào làn da mịn màng trước mặt.

Hơi thở ấm nóng của một người đàn ông trưởng thành phủ lên cổ cậu đầy mờ ám, khiến da Tô Đoạn đỏ bừng, những nốt da gà nhỏ xíu cũng bắt đầu nổi lên.

Một trong những điểm yếu chết người của con người chính là cảm giác khi cổ bị chạm vào hoặc bị thổi hơi. Cảm giác đó dường như còn kích thích hơn cả nụ hôn.

- Là một nỗi rùng mình xen lẫn bất an, dễ dàng khiến các dây thần kinh trở nên căng thẳng và hưng phấn.

Giang Thầm đứng quá gần, khiến toàn bộ cơ thể Tô Đoạn bị bao bọc bởi hơi thở lạnh lùng thuộc về Giang Thầm, một thứ mùi hương lạnh lẽo mà cậu quen thuộc, thuộc về kẻ săn mồi, cực kỳ mạnh mẽ. Song vì trạng thái hiện tại của chính chủ mà hơi thở đó lại mang theo một sắc thái mập mờ, như đang tỏa ra hormone tràn đầy trong không khí, không ngừng cuốn lấy Tô Đoạn.

Cùng với động tác Giang Thầm áp mặt vào cổ cậu, những sợi tóc mềm mại của hắn cũng vô tình lướt qua má và cằm cậu, tạo nên cảm giác tê tê, nhột nhạt.

"Anh... Anh ơi... Khó chịu quá, đừng thổi nữa mà," Tô Đoạn không chịu nổi nữa, bàn tay đặt trên vai Giang Thầm cũng bắt đầu dùng chút lực, đầu ngón tay siết chặt vào cơ bắp căng cứng bên dưới, như một con mồi nhỏ cuối cùng cũng nhận ra mối nguy hiểm rình rập.

Dù nhỏ hơn Giang Thầm hai tuổi, nhưng dẫu sao Tô Đoạn cũng đã phát triển đầy đủ về mặt sinh lý, và cũng sẽ... Có những kích động.


Không phải cậu không muốn gần gũi với Giang Thầm, nhưng hiện giờ cả nhà vẫn đang tổ chức tiệc. Giang Thầm lại là nhân vật chính của buổi tiệc, hai người họ ở đây quá lâu chắc chắn sẽ khiến mọi người trong sảnh tiệc lấy làm lạ. Có khi cả ba mẹ Tô cũng sẽ đi tìm họ...

Đến lúc đó, tình huống chắc chắn sẽ rất lúng túng.

Nếu thật sự muốn làm gì đó, có lẽ nên chọn một ngày ba mẹ không có nhà. Hoặc nếu muốn an toàn hơn, họ có thể ra ngoài thuê phòng khách sạn.

Cậu có rất nhiều tiền tiết kiệm, ở trong khách sạn năm sao cả nửa tháng cũng không thành vấn đề.

Cậu thậm chí còn nghĩ đến việc nói dối gia đình là đi du lịch. Đi đến một đất nước khác chơi, nơi không ai biết họ, vậy sẽ càng dễ dàng che giấu hơn.

... Tất nhiên, nếu Giang Thầm không có kế hoạch học thêm gì vào mùa hè này.

Suy nghĩ của Tô Đoạn ngày càng xa, thậm chí cậu đã tưởng tượng đến việc sẽ dùng bao cao su mùi gì.

Nói thật thì cậu cảm thấy không dùng gì vẫn là thoải mái nhất...

Ngay khi cậu đang mải mê với những tưởng tượng không phù hợp với giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội, một âm thanh điện tử đột ngột vang lên trong đầu: "Ký chủ! Theo quy định liên quan, vị thành niên không được phép thực hiện bất kỳ hành vi nào dưới cổ!"

Tô Đoạn: "..." Chẳng lẽ còn có hành vi gì trên cổ sao?

Ờm, hình như có...

Hệ thống: "..."

Hệ thống nhanh chóng sửa lại lỗi ngôn ngữ của mình: "Xin lỗi, vừa rồi bộ nhớ xảy ra chút trục trặc, hệ thống gặp lỗi về ngôn ngữ. Ý của hệ thống là vị thành niên không được thực hiện bất kỳ hành vi tình dục nào, từ cổ trở lên cũng không được, mong ký chủ nhớ giữ gìn giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội nhé."

Tô Đoạn chột dạ: "Ừm ừm, tôi biết rồi."

Dù Tô Đoạn đã tỏ ý từ chối, nhưng có vẻ Giang Thầm đang bị tác động của men rượu nên không muốn dễ dàng buông cậu ra.

Sau khi thổi thêm vài hơi, Giang Thầm bỗng cúi xuống, ngậm lấy yết hầu đang nhấp nhô lên xuống vì căng thẳng của cậu.

Nếu cổ là một trong những điểm yếu của con người, vậy thì yết hầu chắc chắn là điểm yếu của điểm yếu.

Yết hầu bị khoang miệng ấm áp bao bọc, Tô Đoạn lập tức hít một hơi, khẽ rên một tiếng "hưm".


Cảm giác bị người khác ngậm lấy nơi yếu ớt quá đỗi lạ lùng, khiến cậu không kìm được liên tục nuốt nước bọt, yết hầu càng chuyển động nhanh hơn.

...Và càng dễ bị người ta trêu chọc hơn.

Nhận thấy cơ thể mình sắp phản ứng không phù hợp với giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội, Tô Đoạn vội vàng quay đầu đi, uất ức kêu lên: "Anh đừng cắn em nữa mà!"

Nhận ra bé con của mình có vẻ giận thật, Giang Thầm như chợt tỉnh khỏi cơn mê, dừng lại ngẩng đầu lên khỏi cổ cậu. Đôi mắt đen láy lặng lẽ nhìn cậu một lúc lâu, rồi thấp giọng nói: "Xin lỗi em."

Sau đó, Giang Thầm lấy ra một chiếc khăn giấy, cẩn thận lau sạch những vệt ướt vương trên cổ Tô Đoạn.

Tô Đoạn nhếch nhác thở dốc, đôi mắt ngân ngấn nước. Trong ánh đèn mờ dưới tán cây, đôi mắt ấy tựa mặt hồ trong vắt phản chiếu ánh trăng, trông thật đáng thương làm sao. Nhưng cậu không tránh né khi Giang Thầm đưa tay lau cổ cho mình.

Giang Thầm cụp mắt, im lặng lau sạch sẽ, rồi chỉnh lại cổ áo hơi nhăn và chiếc nơ bị cạ lệch của Tô Đoạn.

Suốt quá trình đó, Giang Thầm im thin thít.

Đầu ngón tay Giang Thầm miết nhẹ chiêc nơ, thốt nhiên hỏi: "...Đoạn Đoạn có ghét anh không em?"

Giọng hắn còn vương chút khàn khàn, và cả nỗi lo sợ muộn màng sau khi đã làm điều không đúng.

Hắn đã đợi lâu lắm rồi, cũng kìm nén quá lâu. Sự kiên nhẫn của con người luôn có giới hạn, ngay cả thánh nhân cũng không thể tự kiềm chế ngày này qua ngày khác. Huống chi hắn vốn không phải thánh nhân.

Ban đầu, hắn chỉ muốn dẫn Tô Đoạn ra ngoài để tránh cho cậu cảm thấy ngột ngạt trong sảnh tiệc. Nhưng không biết từ lúc nào, những suy nghĩ táo bạo lại len lỏi trong tâm trí hắn. Và khi bị thái độ ngoan ngoãn của Tô Đoạn kích thích, hắn đã mất kiểm soát và làm ra những hành động quá đáng hơn.

Một khi dục vọng đã thoát ra khỏi rào chắn, để đưa nó trở lại là một việc vô cùng khó khăn.

Im lặng một lúc, Tô Đoạn mới trả lời, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu, nhưng từng từ phát ra đều rất rõ ràng, vang lên trong không gian nhỏ bé và mờ tối sau tán cây: "Không ghét."

Rồi bỗng, từ gò má hãy còn đỏ ửng của bé con, Giang Thầm như hiểu ra điều gì đó. Đôi mắt hắn thoáng phấn khích gần như điên cuồng, giọng khản đặc nói: "Anh muốn hôn Đoạn Đoạn."

Tô Đoạn im lìm, chỉ nhẹ nhàng cạ đầu vào bờ vai cứng rắn như đá của hắn.

Giang Thầm đưa tay ra, giữ lấy sau gáy cậu, ngón tay luồn vào mái tóc đen mềm mại. Gương mặt hắn càng lúc càng tiến gần, cho đến khi hoàn toàn không còn khoảng cách nào giữa hai người.

Môi anh chạm môi em, hơi thở chúng mình vấn vít hòa quyện, lưỡi từ khe hở nơi đôi môi hé mở mà trượt vào, thăm dò trong đôi môi mềm mại của người thương.

Lần này, đây thực sự là một nụ hôn đúng nghĩa, nụ hôn thuộc về những đôi thương nhau.

"Ting, điểm chữa bệnh của Giang Thầm tăng 1 điểm. Tổng điểm hiện tại là 60 điểm. Mong ký chủ hãy tiếp tục cố gắng!"

❀❀❀

Trong bữa tiệc, mẹ Tô vừa tám chuyện xong với mấy người bạn của mình ở tầng trên, sau khi khoe khoang một hồi về hai đứa con của mình, bà hài lòng đi xuống lầu để xem tình hình của Giang Thầm thế nào.

Nhưng đi một vòng quanh sảnh tiệc, bà không thấy bóng dáng Giang Thầm đâu.

Không chỉ Giang Thầm, mà ngay cả Tô Đoạn cũng biến mất.

Hai đứa trẻ luôn quấn lấy nhau như hình với bóng, chắc chắn đã chuồn cùng nhau rồi.

Mẹ Tô vẫy tay gọi một người làm lại rồi hỏi: "Cô có thấy hai cậu chủ không?"

Người làm đáp: "Hai cậu chủ đã ra ngoài rồi ạ, chắc là đi dạo trong vườn."

Mẹ Tô lại hỏi: "Thế ra ngoài bao lâu rồi?"

Người làm ngẫm nghĩ rồi nói: "Chắc khoảng mười lăm phút ạ."

Mẹ Tô gật đầu ra chiều đã biết, bảo người làm đi làm việc của mình tiếp.

Mẹ Tô gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, rồi ra hiệu cho người hầu tiếp tục công việc.

Bà bước ra phía cửa chính, chuẩn bị bắt hai đứa nhóc chuồn êm về.

Giang Thầm vốn không phải người ham vui, chắc ra ngoài để Tô Đoạn thư giãn một lát, mẹ Tô nhắm mắt cũng đoán được.

Vừa hay bà đi tới cửa vườn thì thấy hai đứa trẻ, một lớn một nhỏ, tay trong tay từ trong vườn bước ra.

Cả hai trông có vẻ chỉnh tề, nhưng không hiểu sao mẹ Tô lại cảm thấy có gì đó hơi lạ, dường như không giống mọi khi.

Bà quan sát kỹ một lượt, rồi cuối cùng nhận ra vấn đề, bèn nhướng mày hỏi: "Đoạn Đoạn, sao mặt con đỏ thế này?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.