Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu

Chương 141: Thế giới thứ năm (17)



CHO ANH SỜ ĐI MÀ

Tô Đoạn ngẩn người, nuốt nước bọt, lí nhí đáp: "... Chắc... Do nóng ạ."

Thái độ của cậu vô cùng chột dạ, nói năng lắp bắp, chỉ thiếu điều viết sẵn bốn chữ "con đang nói dối" lên mặt vậy. Quả là không đánh đã khai.

Giang Thầm: "..."

Mẹ Tô: "..." Thôi được.

Con trai bà lớn bằng từng này rồi mà nói dối còn lắp bắp như vậy, thật khiến người ta lo lắng.

Bỏ qua ánh mắt căng thẳng của con trai, bà tiến lại gần hơn, khẽ hít một hơi, lập tức nghe thấy mùi gì đó lạ lạ trên người con trai. Bà nhạy bén hỏi: "Con uống rượu à?"

Mặc dù mùi đó rất nhẹ, nhưng mẹ Tô vẫn dễ dàng ngửi thấy, đó chính là mùi của rượu.

Tô Đoạn ấp úng: "Dạ..."

Cậu không hề uống, nhưng mà Giang Thầm thì uống, rồi còn hôn cậu, tính sơ qua cũng xem như cậu uống rồi...

Mẹ Tô thấy dáng vẻ làm điều xấu không dám lên tiếng của cậu như thế bèn véo nhẹ má cậu, khẽ trách: "Con mới bao nhiêu tuổi mà đã học đòi theo anh uống rượu rồi hả?"

Tô Đoạn thật thà đáp: "Con mười sáu rồi."

Mẹ Tô: "..." Chốc sau, bà lại hỏi: "Vậy con uống bao nhiêu?"

Tô Đoạn đáp lí nhí: "Một ngụm nhỏ ạ."

Không tính lần liếm bánh ngọt trên khóe môi, Giang Thầm chỉ hôn cậu đúng một lần.

Mẹ Tô rút tay về, chỉnh lại vài lọn tóc mái rũ trước trán, nhìn gương mặt đỏ bừng của con trai, vừa bực vừa mắc cười: "Chỉ một ngụm mà mặt con đã đỏ thành thế này, chắc là tửu lượng kém lắm đấy, bạn Tô Đoạn ạ."

Nghe vậy, Giang Thầm đứng cạnh bỗng dưng mở lời, nhẹ nhàng lên tiếng bênh vực: "Dì Tô, Đoạn Đoạn thực sự chỉ uống chút xíu thôi, mà nồng độ rượu cũng rất thấp. Con luôn ở bên em ấy, sẽ không có chuyện gì đâu ạ."

Tô Đoạn nghe xong, lập tức gật đầu "ừm ừm" hai cái như gà con mổ thóc, tỏ vẻ vô cùng đồng ý lời của Giang Thầm.

Mẹ Tô: "..."

Nhìn dáng vẻ của Giang Thầm cứ hệt như gà mẹ đang bảo vệ con. Bà mới chỉ hỏi đôi câu thôi mà hắn đã vội vàng đứng ra che chắn, nếu ai không biết chuyện, có khi tưởng bà là con chim ưng độc ác toan ngậm con gà con đi mất.

Mẹ Tô không biết đã dặn dò Giang Thầm lần thứ bao nhiêu: "A Thầm à, con đừng nuông chiều Đoạn Đoạn quá. Thằng bé đã lớn rồi, cần phải độc lập hơn, không thể suốt ngày theo đuôi con gây rắc rối. Con cũng có công việc của mình cần lo mà." Nói xong, bà quay sang Tô Đoạn: "Đoạn Đoạn đi theo mẹ, vào bếp để dì nấu cho con chén canh giải rượu."

Giang Thầm nghe vậy bất giác siết chặt cổ tay Tô Đoạn, mấy giây sau mới thả lỏng ra, nhưng giọng vẫn kiên định: "Không sao đâu dì, con không cảm thấy đó là rắc rối."

Nói rồi hắn buông tay Tô Đoạn, khẽ vỗ vào lưng cậu, cúi đầu dịu giọng dặn dò: "Đi đi em, uống chút canh giải rượu, hôm nay em mệt rồi, nghỉ ngơi sớm nhé."

Tô Đoạn ngoan ngoãn gật đầu, theo mẹ Tô rời đi.

Mẹ Tô nghe thấy thái độ "cứng đầu" của Giang Thầm, chỉ khẽ thở dài, không tiếp tục tranh cãi về việc dạy Tô Đoạn với hắn nữa, chỉ dặn dò Giang Thầm cũng nên uống ít thôi, rồi dắt Tô Đoạn rời đi.

Khi hai mẹ con bước đến cửa bữa tiệc, bất chợt, một suy nghĩ nảy ra trong đầu mẹ Tô. Bà ngoảnh đầu lại nhìn Giang Thầm.

Hắn vẫn đứng ở chỗ vừa rồi. Nhờ được rèn luyện từ khi còn niên thiếu, dù vóc dáng hắn thon dài của người phương Đông nhưng vẫn trông mạnh mẽ, vai rộng chân dài, dáng người được bộ vest cắt may tinh xảo tôn lên đến mức hoàn hảo, tạo nên hình ảnh người đàn ông trưởng thành mang lại cảm giác an toàn tuyệt đối.

Giang Thầm đứng dưới bậc thang, bộ vest xám bạc dưới ánh đèn phản chiếu lớp ánh sáng nhẹ nhàng. Đôi mắt đen sâu thẳm khẽ ngước lên nhìn hai mẹ con. Khi thấy bà ngoảnh lại, hắn mỉm cười khe khẽ.

Mẹ Tô khựng lại một thoáng, bỗng nhận ra rằng cậu bé năm nào lặng lẽ và cô độc giờ đây đã thật sự trở thành một người đàn ông trưởng thành, đủ khả năng gánh vác mọi thứ.

Nghĩ vậy, bà không khỏi liếc nhìn đứa con còn lại của mình, cũng lớn lên cùng nhau...

Tô Đoạn cũng quay đầu, khi thấy Giang Thầm cười thì cậu cũng cười với Giang Thầm, nhưng khác với nụ cười mỉm của Giang Thầm, Tô Đoạn cười tươi hớn hở, đôi mắt cười đến nỗi cong như hai vầng trăng khuyết, sắp không thấy đôi mắt đâu rồi.

Nếu đằng sau có cái đuôi, chắc chắn lúc này cậu đang vẫy đuôi vui vẻ.

Mẹ Tô nhìn cậu con trai ngốc của mình: "..."

Haizz, mới mười sáu tuổi thôi, đời còn dài, không thể nóng vội được.

Khi dời ánh mắt khỏi Giang Thầm, ánh đèn lấp lánh phản chiếu từ chiếc đồng hồ trên cổ tay hắn khiến bà khẽ nheo mắt. Mẹ Tô chợt có cảm giác như mình đang bỏ lỡ điều gì đó, nhưng cảm giác ấy thoáng qua nhanh chóng, tựa như làn khói nhẹ, khi muốn níu lại thì đã tan biến.

Bà do dự một lúc, cuối cùng quyết định không ngoảnh lại nữa.

Sau khi mẹ Tô và Tô Đoạn rời đi, Giang Thầm đứng một lúc lâu, rồi mới đeo lại găng tay, lặng lẽ trở về bữa tiệc.

♩♩♩

Sau buổi tiệc sinh nhật, mùa hè nhàn nhã cũng bắt đầu.

Thực ra học sinh ở nước ngoài không hẳn nhẹ nhàng như người ta vẫn nghĩ. Những trường đại học hàng đầu luôn chỉ dành cho nhóm học sinh xuất sắc nhất. Dù nhà trường không yêu cầu quá nghiêm khắc, nhưng ở giai đoạn cấp ba, những học sinh muốn vào được các trường tốt vẫn phải cố gắng hết mình, thức khuya dậy sớm để học tập.

Dù đang trong kỳ nghỉ hè, cảnh tượng học sinh ngày đêm vùi đầu vào sách vở, ngồi trong thư viện không rời hay thuê gia sư học thêm cũng không phải hiếm gặp.

Song hai học sinh cấp ba nhà họ Tô, một người sắp vào lớp 11, người kia chuẩn bị lên lớp 12 thì lại chẳng hề có ý định vùi mình vào biển sách vở trong kỳ nghỉ.

Thứ nhất, thành tích của hai người đều ổn, thứ hai, ba mẹ Tô không muốn gây áp lực cho con cái, vì vậy họ luôn tìm cách để các con có thể thư giãn hơn trong kỳ nghỉ.


Đáng lẽ năm nay Tô Đoạn mới vào cấp ba, nhưng để không bị cách quá xa với Giang Thầm, cậu đã kiên quyết nhảy một lớp khi còn học tiểu học, rút ngắn khoảng cách giữa hai người từ hai năm xuống chỉ còn một năm.

Sau đó, cậu còn định nhảy lớp tiếp, nhưng vì tuổi còn nhỏ, ba mẹ cậu lo lắng việc thúc ép học hành quá mức sẽ gây hại về lâu dài, nên dù cậu có nài nỉ như thế nào, họ cũng không cho cậu nhảy thêm lớp nữa.

Tô Đoạn vốn đã tốt nghiệp đại học: "..."

Nhưng dù sao, một năm cách biệt vẫn tốt hơn là hai năm. Ít nhất thì cậu còn có thể học chung trường với Giang Thầm hai năm cấp ba.

♪♪♪

Kỳ nghỉ hè kéo dài, cả gia đình tận hưởng thời gian rảnh rỗi. Sau khi bàn bạc, họ quyết định dành mùa hè này đi du lịch.

Công ty của ba Tô sau nhiều năm bận rộn đã bước qua giai đoạn bận bịu nhất, giờ đây ông có thể yên tâm buông bỏ một phần công việc để tận hưởng thời gian bên gia đình.

Chuyến du lịch này do cả gia đình cùng nhau lên kế hoạch, dự kiến sẽ đi qua năm quốc gia và kéo dài khoảng nửa tháng, một chuyến đi hoành tráng đúng nghĩa.

Dù không phải là chuyến du lịch chỉ có cậu và Giang Thầm, nhưng có cả gia đình đi cùng cũng khiến Tô Đoạn vô cùng phấn khởi. Trong quá trình tra cứu địa điểm, cậu vô cùng tích cực, phần lớn những nơi sẽ đến đều do cậu đề xuất.

Không khí cả nhà tràn ngập niềm vui vẻ trong chuyến đi sắp tới, đến nỗi ngay cả ba Tô vốn trầm lặng cũng bị cuốn theo, nói chuyện nhiều hơn hẳn, ai cũng háo hức chờ đợi ngày xuất phát.

Đêm trước khi lên máy bay, Giang Thầm vừa dỗ được Tô Đoạn vì quá háo hức mà khó ngủ, thì ba Tô bỗng gọi hắn đến phòng làm việc.

Giữa ánh mắt ngờ vực của Giang Thầm, ba Tô đưa cho hắn một tập tài liệu.

Giang Thầm đón lấy, trong mắt thoáng hiện thắc mắc: "Đây là gì ạ?"

Ba Tô không trả lời thẳng câu hỏi mà chỉ nói: "Mở ra xem đi."

Giang Thầm cầm tập tài liệu không dày, cụp mắt lật mở từng trang tài liệu.

Tiếng giấy lật qua lật lại vang lên đều đều, vẻ mặt Giang Thầm dần nhạt đi. Khi hắn đọc hết và đóng lại tài liệu, nét mặt của hắn đã phủ đầy vẻ trầm tư.

Ba Tô trầm giọng nói: "Mặc dù có thể con không muốn dính líu đến những chuyện này, nhưng từ góc độ pháp lý, con có quyền biết về chúng và quyền truy đòi công lý."

Giang Thầm lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn chú."

Ngón tay hắn khẽ vuốt lên lớp bìa tài liệu, trong đầu không ngừng vang lên những gì hắn vừa đọc.

Tài liệu ấy là về một vụ chiếm đoạt tài sản thừa kế. Tài sản bị chiếm đoạt thuộc về mẹ ruột của Giang Thầm, và đối tượng thừa kế vốn dĩ phải là hắn.

Năm Giang Thầm chưa đầy ba tuổi, cha mẹ hắn đã ly hôn vì mâu thuẫn trong công việc.

Mẹ Giang nhìn trúng một vụ làm ăn trong nước, sau khi ly hôn muốn về nước, nhưng vì không tiện mang theo con nhỏ, bà để hắn lại cho cha - song đây là cách nói nhẹ nhàng, nói thẳng ra thì bà không hề có ý định nuôi dưỡng hắn.

Cha Giang khi ấy cũng không còn tha thiết, để mặc cho mẹ Giang dùng lý do giành được quyền nuôi con để phân chia gần như toàn bộ tài sản của gia đình.

Sau khi trở về nước, mẹ Giang tận dụng số tài sản từ cuộc ly hôn để khởi nghiệp. Bà có tài năng trong kinh doanh và đủ quyết đoán, nhờ đó nhanh chóng gầy dựng được tên tuổi, trở thành một doanh nhân nữ nổi tiếng trong nước. Rồi bà cũng tái hôn, nhưng không sinh thêm con, chỉ sống cùng chồng và con trai riêng của ông. Cũng xem như sự nghiệp thành công, gia đình hòa thuận.

Tưởng rằng câu chuyện sẽ kết thúc êm đẹp như vậy, nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang. Hai năm trước, mẹ Giang phát hiện mình bị ung thư vú, lúc phát hiện đã là giai đoạn cuối. Dù cố gắng điều trị thì bà vẫn qua đời một tháng trước.

Không biết cớ vì sao, tuy lúc sinh thời vô cùng vô tình ruồng rẫy cậu con trai ruột mình mang nặng đẻ đau, đến nỗi sau khi cha Giang qua đời cũng không nhận nuôi Giang Thầm bơ vơ không nơi nương tựa, thà để hắn đến sống với họ hàng không biết tốt hay xấu. Nhưng trong di chúc của mẹ Giang, bà viết rõ ràng rằng sẽ để lại toàn bộ tài sản của mình cho Giang Thầm.

Lẽ ra luật sư phải liên hệ với Giang Thầm từ lâu để làm thủ tục chuyển nhượng tài sản, nhưng đến giờ hắn vẫn chưa nhận được bất kỳ thông báo nào.

Nguyên nhân rất rõ ràng: Cha dượng của Giang Thầm đã dùng quan hệ để chiếm đoạt khối tài sản ấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.