Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu

Chương 142: Thế giới thứ năm (18)



CHO ANH SỜ ĐI MÀ

Sau này công ty của mẹ Giang phát triển rất tốt, nhờ nắm bắt đúng thời điểm và tận dụng chính sách hỗ trợ của nhà nước mà công việc làm ăn càng ngày càng phát đạt. Vì vậy, khối di sản bao gồm cổ phần trong công ty không phải là con số nhỏ. Không kể đến vốn lưu động hiện tại, chỉ cần hưởng lợi tức từ cổ phần mỗi năm cũng đủ để sống một cuộc sống xa hoa xa xỉ mà người thường khó có thể tưởng tượng.

Trừ khi là người thành công vượt bậc như ba Tô, không ai dễ dàng từ bỏ một khối tài sản lớn như vậy.

Chính vì lý do đó mà sau khi mẹ Giang qua đời, chồng thứ hai của bà đã mạo hiểm sử dụng mọi mối quan hệ, bất chấp rủi ro để tìm cách chiếm đoạt số di sản này.

Nhưng tiếc là ba Tô có mối quan hệ rộng lớn hơn gã nhiều. Hơn nữa, sau bài học vì sơ sẩy mà để Giang Thầm bị bỏ rơi suốt một năm trời ở Loranda, ba Tô đã rút kinh nghiệm, sớm cử người theo dõi mọi động tĩnh bên phía mẹ Giang. Ngay khi phát hiện ra điều bất thường, ông nhanh chóng điều tra ra chuyện di sản.

Theo ý của ba Tô, Giang Thầm nên giành lại phần di sản thuộc về mình. Dù mẹ Giang để lại số di sản đó với bất cứ tâm lý nào, nhưng từ góc độ pháp lý, một khi lập ra di chúc, Giang Thầm hoàn toàn có quyền bảo vệ lợi ích hợp pháp của mình.

Song Giang Thầm đã bị chính mẹ ruột ruồng bỏ tận hai lần, tận sâu trong lòng, có lẽ hắn chẳng còn mong muốn nghe thêm tin tức gì về bà nữa.

Chuyện này cũng là lẽ thường ở đời.

Ba Tô thấy Giang Thầm im lặng không nói gì, cũng hiểu rằng lúc này tâm trạng hắn phức tạp. Ông không ép Giang Thầm phải đưa ra quyết định ngay, chỉ trầm giọng bảo: "Con cứ về suy nghĩ kỹ, không cần vội. Chuyện này không dễ giải quyết ngay được. Sau chuyến du lịch về rồi tính cũng chưa muộn."

Cùng lắm thì tìm cách gây một ít "rắc rối nhỏ" cho cha dượng của Giang Thầm, đủ để gã sức đầu mẻ trán một thời gian.

Giang Thầm vốn đang chăm chú vào đống giấy tờ bỗng ngẩng đầu lên nhìn ba Tô, cam đoan: "Chú yên tâm, con sẽ không trốn tránh."

Cha Tô gật đầu. Tính cách của Giang Thầm rất cứng cỏi, hắn sẽ không bao giờ làm ông thất vọng. Thực ra ông có ý định đào tạo Giang Thầm làm người kế nghiệp. Dù Tô Đoạn là con ruột của ông, nhưng tính cách cậu quá mềm mỏng, không thể đứng vững, mà quan trọng hơn là Tô Đoạn cũng không có hứng thú với việc điều hành công ty, thích hợp giữ cổ phần hưởng lợi tức.

Nhưng đó là chuyện sau này, giờ thì không cần vội nói với bọn trẻ.

Cha Tô nói: "Chuyện này cần con tự về nước xử lý. Đợi sau chuyến đi rồi về giải quyết, sẽ có người hỗ trợ con làm thủ tục, không mất nhiều thời gian đâu."

Giang Thầm như nghĩ đến điều gì, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên một tia khó hiểu, rồi bỗng cười khẽ, thấp giọng nói: "Chú à, không thể việc gì cũng dựa vào chú được. Những thứ thuộc về con, con sẽ tự giành lại."

Ánh mắt cha Tô thoáng chút kinh ngạc.

♥♥♥

Chuyến du lịch diễn ra rất suôn sẻ, cả gia đình đã ghé thăm bốn quốc gia, điểm dừng cuối cùng là một quốc gia nhỏ ven biển.

Nơi này nằm ở vĩ độ cao, vào thời điểm nhiều quốc gia khác đang chịu sự khắc nghiệt của nắng nóng, thì thời tiết nơi đây lại ôn hòa, nắng vàng ấm áp nhưng không gay gắt, nhẹ nhàng bao bọc mọi người, ấm áp mà không quá nóng.

Đặc sản ở đây rất phong phú. Mẹ Tô mua rất nhiều đồ thủ công mang đậm phong cách địa phương: những con thú nhỏ ngộ nghĩnh khâu tay, những món trang sức tinh xảo, thậm chí là một tấm thảm dày sặc sỡ. Tất cả đều được đóng gói gửi về nhà.

Dù có thể về nhà không dùng đến, nhưng việc mua sắm tự nó đã là một thú vui rồi.

Bãi biển thì đương nhiên không thể thiếu bãi cát và đồ bơi.

Dẫu nắng không quá gay gắt, nhưng Giang Thầm vẫn chăm chú bôi kem chống nắng cho Tô Đoạn, kỹ càng đến nỗi bôi hai lần.

Đến cả những chỗ nhỏ nhặt như sau vành tai cũng không bỏ qua.

Mẹ Tô nằm dài trên ghế cắn ống hút nhìn cảnh đó hồi lâu, không khỏi thầm nghĩ sao Giang Thầm còn giống người chăm con hơn cả bà. Bà đưa tay vỗ nhẹ vào mông nhỏ của con trai, nhắc khẽ cậu phải có qua có lại: "Đoạn Đoạn, đừng quên bôi lại kem cho anh nhé."

Tô Đoạn tự dưng bị mẹ vỗ mông, dù không còn là trẻ con nhưng vẫn ngượng đến đỏ mặt. Cậu vội vàng lấy tay che mông rồi lùi vài bước, gật đầu đáp: "Biết rồi ạ."

Giang Thầm đang cẩn thận bôi kem lên ngực cậu. Tô Đoạn vừa dịch chuyển, ngón tay Giang Thầm vô tình chạm vào một nơi không nên chạm...

Ánh mắt Giang Thầm khựng lại.

Tô Đoạn cũng chợt nhận ra, ngực cậu co rúm lại theo phản xạ, mặt cũng ngay lập tức đỏ lựng.

"Xin lỗi." Giang Thầm hơi sững sờ rồi khẽ xin lỗi, nhưng ánh mắt lại vô thức dõi theo chỗ ấy.

Da Tô Đoạn vốn trắng, cơ thể còn trẻ trung, trông như miếng đậu hũ mềm mịn, nên màu sắc chỗ đó cũng rất thanh tú, khiến Giang Thầm nhìn đến nỗi yết hầu nhấp nhô, không kìm được mà nuốt nước bọt vài lần.

Do khoảng cách gần nên Tô Đoạn nghe rõ mồn một âm thanh ấy, "..."

Cậu căng thẳng ngoái đầu nhìn mẹ Tô đằng sau, thấy bà đã đeo kính râm to sụ, nghiêng đầu nhìn về phía bãi biển gần đó thì mới thở phào quay lại.

Giang Thầm cụp mắt nhìn cậu.

Hai người mắt đối mắt, trong ánh nhìn như có một tia nóng bỏng ngầm len lỏi. Cả hai đồng thời cảm nhận được một sự kích thích lén lút.

"..." Nhận thấy chỗ nào đó trên cơ thể đang dần trở nên mất kiểm soát, mà hiện giờ hắn chỉ mặc một chiếc quần bơi, chẳng có gì để che giấu. Để tránh thu hút sự chú ý của cả bãi biển, Giang Thầm vội vàng quay đi, ép bản thân không nghĩ lung tung nữa.

Có lẽ hôm nay nắng gắt quá, khiến hắn sắp bị thiêu đốt.

Bôi nốt lớp kem cuối cùng, Tô Đoạn bèn nhanh chóng giật lấy chai kem chống nắng trong tay Giang Thầm, vụng về bôi lại cho hắn.

Lòng bàn tay mịn màng vỗ nhẹ lên cơ thể Giang Thầm, giống như móng vuốt mềm mại của động vật nhỏ, không hề có sức mạnh, trái lại càng khiến người ta nảy sinh ý muốn bắt giữ.

Mỗi lần Tô Đoạn bôi đến đâu, cơ bắp của Giang Thầm lại tự động căng cứng đến đó, rắn chắc như đá, chẳng phối hợp với Tô Đoạn xíu nào.

Mãi đến khi bôi xong, Giang Thầm mồ hôi nhễ nhại, thẫn thờ nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu Tô Đoạn: "..." Cái nắng này đúng là tai hại.

Tâm trạng của Tô Đoạn cũng chẳng dễ chịu gì. Đến khi trả lại chai kem cho Giang Thầm, cả người cậu đã gần như hóa thành một củ khoai tây bị luộc chín.

Sau khi bôi xong kem chống nắng và chờ một lúc để kem khô, Tô Đoạn bèn chào cha mẹ rồi vội kéo Giang Thầm ra biển chơi.

Mẹ Tô nhấc kính râm lên một chút, nhìn theo bóng lưng hai đứa trẻ nắm tay nhau, bỗng thấy hứng thú, bèn hỏi chồng: "Anh có muốn xuống biển chơi cùng bọn trẻ không?"

Cha Tô cũng nằm dài trên ghế giống bà, trông hết sức thảnh thơi: "Cứ để bọn trẻ chơi đi, già rồi, không muốn vận động."

Ngừng một lát, giọng cha Tô khẽ hơn, dường như hơi mong đợi: "Nhưng nếu em muốn thì anh sẽ đi cùng em."

Mẹ Tô nhìn thoáng qua ánh mặt trời chói chang bên ngoài tán ô, chỉ mất một giây để quyết định từ bỏ.

Bà nhấc chai xịt chống nắng bên cạnh, xịt vào chân mình rồi tiện tay xịt luôn vài cái lên người cha Tô, thở dài nói đúng nỗi lòng của Giang Thầm: "Nắng to quá, thôi thì cứ ở đây chơi điện thoại uống nước đi."

Cha Tô: "..."

Thế là cả hai yên bình tận hưởng tuổi già dưới tán ô che nắng.

Trong khi đó hai đứa nhỏ đã tung tăng chạy ra biển, đôi chân trần cảm nhận cát mịn dưới lòng bàn chân, rồi bước vào làn nước mát lạnh.

Nước biển mơn man qua mắt cá chân, rồi ngập lên đến đầu gối, thậm chí là che khuất cả phần eo. Ngâm mình trong nước một lúc, cuối cùng cũng làm dịu đi cơn nóng từ hai cơ thể trẻ trung tràn đầy nhiệt huyết.

Tô Đoạn len lén đưa tay ra nắm lấy tay Giang Thầm dưới làn nước, Giang Thầm bèn trở tay nắm chặt lấy bàn tay mềm mại ấy, rồi dẫn cậu ra sau một tảng đá lớn.

Cả hai đều biết bơi, và bơi không tệ, nhưng vì sự an toàn, Giang Thầm vẫn không dám đi quá xa. Hắn chỉ đưa Tô Đoạn ra vùng nước nông rồi kéo cậu vào lòng.

Cha mẹ Tô không theo cùng, còn bị tảng đá chắn nên cũng không nhìn thấy họ.

Nhưng dù vậy thì vẫn có thể bị phát hiện. Giang Thầm đã kìm nén cảm xúc bấy lâu, không cho phép bản thân bộc lộ điều gì trong lúc này. Vì thế hắn không dám có cử chỉ thân mật, chỉ ôm hờ lấy Tô Đoạn, nếu có bị nhìn thấy cũng có thể lấy cớ là chân cậu bị mỏi, hắn chỉ đang đỡ cậu.

Tô Đoạn giống như chú vịt con loay hoay trong lòng Giang Thầm, cuối cùng dựa hẳn vào vai hắn, cằm hơi nhọn chạm vào cơ bắp trên vai, gò má ướt nước nhẹ nhàng dụi vào cổ hắn.

Da Giang Thầm bị cọ nóng bừng lên. Đôi mắt đen láy của hắn càng thêm thâm trầm, bàn tay ôm eo Tô Đoạn bất giác siết chặt.

Dù nhiều năm trôi qua, hai người đã có vô vàn lần chạm vào nhau, nhưng mỗi lần làn da mềm mại của Tô Đoạn tiếp xúc với hắn, Giang Thầm đều cảm thấy trong lòng dấy lên một sự rung động mãn nguyện.

Hắn khẽ thở dài một tiếng không thành lời, nhẹ nhàng dùng cằm cọ cọ lên mái tóc đen của Tô Đoạn đang nép vào cổ hắn.

Họ ôm nhau lặng lẽ một lúc, rồi Tô Đoạn ngẩng đầu, đôi mắt đen sáng ngời nhìn hắn, hiếu kỳ hỏi: "Ở đây có cá không anh?"

Ngón tay Giang Thầm khẽ lả lướt trên làn da ở lưng Tô Đoạn, nhẹ giọng đáp: "Cá thường không vào vùng nước nông thế này, nhưng cũng có thể có vài con bị lạc."

Tô Đoạn "ồ" lên một tiếng, đang định nói thêm thì bỗng phát hiện điều gì đó, đôi mắt đen mở to, ghé sát vào tai Giang Thầm thì thầm: "Anh ơi, nhìn kìa, có một bầy cá ngốc đang bị lạc đường."

Giang Thầm nhìn theo hướng tay Tô Đoạn chỉ, quả thật, cách đó chỉ khoảng hai, ba mét dưới nước, một đàn cá đủ màu sắc đang thong thả bơi lội như thể đang dạo chơi.

Giang Thầm: "..." Thật không ngờ lại có loài cá ngốc như vậy tồn tại, cơ mà không chỉ có một con mà cả một bầy. Chắc hẳn giống loài này có chỉ số thông minh không cao.

Tô Đoạn lí nhí hỏi: "Tụi mình bơi lại gần xem nha?"

Giang Thầm suy nghĩ vài giây rồi gật đầu, không quên dặn dò: "Được, nhưng đừng bơi xa quá."

Hắn nhận ra giống cá này là loài nhỏ, không có tính công kích, nên không có gì nguy hiểm.

Tô Đoạn gật gù đồng ý, đeo kính bơi vào, cả hai cùng lặn xuống nước. Giang Thầm theo sát Tô Đoạn, một nửa chú ý đến môi trường xung quanh, nửa còn lại đặt lên người Tô Đoạn, sẵn sàng vớt cậu lên nếu có chuyện gì xảy ra.

Bầy cá nhìn có vẻ ngờ nghệch nhưng khi thấy hai sinh vật to lớn lao về phía chúng, chúng vẫn hoảng sợ vẫy đuôi rối rít, nhanh chóng bơi đi, chẳng còn vẻ chậm chạp ban nãy nữa.

Bầy cá bỏ chạy, cũng chẳng còn gì thú vị để xem.

Giang Thầm khẽ chạm vào tay Tô Đoạn, ra hiệu cậu quay lên mặt nước.

Họ đã ở dưới nước được vài chục giây rồi, không có thiết bị thở, nếu lặn lâu hơn có thể sẽ bị sặc nước.

Nhưng khi được nhắc nhở, Tô Đoạn không bơi lên ngay mà quay đầu nhìn hắn.

Mái tóc đen mềm mại của cậu xoã trong nước như một nhánh tảo biển mỏng, đôi mắt sáng ngời sau chiếc kính lặn cong lên một cách tinh nghịch.

Thiếu niên vung tay, cơ thể mềm mại như một chú cá lạc đường, lao thẳng vào lòng Giang Thầm.

Giang Thầm theo phản xạ ôm chặt lấy cậu, cơ thể hai người áp sát nhau, từng phản ứng của cơ thể không sao che giấu.

Chú cá nhỏ này rõ ràng còn ngốc hơn cả bầy cá ban nãy, dù biết gặp nguy hiểm nhưng chẳng hề bỏ chạy, ngược lại còn ngẩng đầu lên, khẽ mổ vào khóe môi của kẻ đã bắt được mình.

Một chuỗi bong bóng nhỏ li ti thoát ra từ đôi môi khẽ hé mở của cậu, lặng lẽ bay lên phía trên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.