Vừa vào cửa, Nhan Niệm Niệm đi xem cây đàn ghi-ta vừa mới bị hủy diệt của mình cùng với giá tiền của nó trước, quả nhiên hiện tại đã tăng lên hơn mười lăm vạn. Cây đàn kia là cha cô mua cho cô, dùng rất nhiều năm còn rất có cảm tình, nhưng mà lúc này đây cô tính toán đổi cây đàn tốt hơn.
"Nhan Niệm Niệm, đổi cái này." Mạc Thừa Hi chỉ vào cây đàn quý nhất kia, "Để đàn ghi-ta của cậu bị phá hỏng cũng có trách nhiệm của tớ, là tớ nói đặt ở hậu trường rất an toàn không cần mang đi, kết quả lại xảy ra chuyện. Cậu mua cây đàn này đi, cậu bỏ ra mười sáu vạn, còn bao nhiêu tớ giúp cậu, xem như là để xin lỗi."
Nhan Niệm Niệm nhìn thoáng qua giá cả, khóe miệng vừa kéo, "......" Còn bao nhiêu chính là nhiều hơn mười sáu vạn vài lần.
Sắc mặt Cố Lẫm trầm xuống, "Dựa vào cái gì để cho cậu bỏ ra? Mặc kệ Niệm Niệm nhìn trúng cây đàn nào, không đủ tiền tự nhiên tôi sẽ bổ sung cho cô ấy."
"Tôi là vì muốn xin lỗi, cậu lại dựa vào cái gì?" Mạc Thừa Hi ôm hai tay, nâng cằm.
Cố Lẫm hừ lạnh một tiếng, "Chỉ bằng Niệm Niệm là em gái của tôi! Ngược lại là cậu, muốn xin lỗi chỉ cần nói tiếng rất xin lỗi là được, đàn lại không phải cậu phá hư, chưa nghe nói xin lỗi phải đền đàn mấy chục vạn."
Đàn quý nhất hôm nay có hi vọng thành giao! Nhân viên cửa hàng hết sức vui mừng, nhiệt tình mà giới thiệu cây đàn này rốt cuộc là tốt ở chỗ nào, cầm lấy cây đàn đưa tới cho Mạc Thừa Hi cùng Cố Lẫm xem. Mạc Thừa Hi ôm vào trong ngực gảy vài cái, âm thanh quả thật rất tốt.
"Đúng lúc trong tiệm có hoạt động mừng một năm khai trương, hôm nay mua là có thể đưa cho ngài nhiều hơn mấy bộ dây đàn." Nhân viên cửa hàng liều mạng mà đẩy mạnh tiêu thụ, "Nếu là hai vị đều muốn mua giúp vị tiểu thư kia, cũng có thể một người chi một nửa giá mà!"
Mạc Thừa Hi cùng Cố Lẫm liếc nhau, hai bên đều không phục.
"Không cần!" Nhan Niệm Niệm rất dứt khoát mà nói: "Tôi không thích cái này, tôi muốn chiếc đàn kia."
Cô chỉ chính là một cây đàn hai mươi mấy vạn, nhân viên cửa hàng có chút tiếc nuối, nhưng mà người chân chính mua đàn hiển nhiên là vị thiếu nữ này, hắn ta tiến lên cầm lấy chiếc đàn mà Nhan Niệm Niệm chỉ.
Lúc trước Nhan Niệm Niệm cũng đã nghĩ kỹ muốn mua cái này rồi, thử thử âm sắc rất vừa lòng, muốn nhân viên cửa hàng viết hóa đơn trực tiếp chuyển khoản.
Cố Lẫm đến gần, "Niệm Niệm, anh mua cho em, coi như là quà tặng lần đầu gặp mặt." Lại nói tiếp tiểu nha đầu đều gọi anh là "Anh trai", anh cũng không thể không đưa quà gặp mặt gì.
Mạc Thừa Hi cũng nói: "Vẫn là nên để tôi mua đi, coi như xin lỗi." Thật ra cậu càng muốn nói là coi như lễ gặp mặt khi Nhan Niệm Niệm ký hợp đồng với Tinh Viêm, nhưng cậu còn chưa nói tới chuyện này, cũng không biết cô có nguyện ý ký hợp đồng với Tinh Viêm hay không, rốt cuộc dưới trướng của tập đoàn Xuân Hoa cũng có công ty đĩa nhạc.
Nhan Niệm Niệm không để ý tới bọn họ, tự mình đem tiền đi thanh toán. Trong tay cô có tiền cha cô để lại cho cô, tuy rằng Liễu Như Chân là người giám hộ của cô, nhưng tiền vẫn là tự bản thân cô quản lý.
Mạc Thừa Hi hơi có chút tiếc nuối, nhìn đàn Nhan Niệm Niệm đã mua, đề nghị nói: "Gần đây có tiệm lẩu không tồi, chúng ta muốn đi ăn hay không? Tớ mời khách, lần này thật sự phải để cho tớ thanh toán, rốt cuộc là tớ suy xét không chu toàn mới dẫn tới trận phiền toái này."
"Ừm...... Tớ không thể ăn lẩu." Quả thật Nhan Niệm Niệm đói bụng, hơn nữa mấy ngày nay cô chỉ ăn cơm sáng ở nhà họ Cố, cơm chiều cũng là giải quyết ở bên ngoài. Nhưng mà cô còn muốn ngồi xe Cố Lẫm trở về, muốn đi ăn cơm hay không còn phải xem ý tứ của Cố Lầm.
Cố Lẫm nghi ngờ mà giương lông mày lên, "Không thể...... Ăn lẩu? Em sợ cay?"
"Em không thể ăn quá cay."Nhan Niệm Niệm cau mày, "Em cũng không thích ăn đồ quá nóng."
Cố Lẫm đắc ý mà liếc mắt nhìn Mạc Thừa Hi một cái, nhìn đi, cậu chọn tiểu nha đầu không thích!
Mạc Thừa Hi lập tức sửa miệng, "Cách nơi này không xa còn có một cửa hàng đồ ăn Dương Châu, tuyệt đối thích hợp với khẩu vị của cậu."
Nhan Niệm Niệm có chút động tâm, hỏi: "Cố Lẫm, anh muốn đi không?"
Cơm chiều của Cố Lẫm cũng chỉ giải quyết ở bên ngoài với Kim Nhai cùng Miêu Thú, lập tức gật gật đầu, "Đi."
Ba người cũng là ở thời điểm có thể ăn, gọi thật nhiều đồ ăn, Nhan Niệm Niệm ăn cơm chậm, Cố Lẫm cùng Mạc Thừa Hi vì chiếu cố cô, cũng thả chậm tốc độ.
"Đúng rồi, Mạc Thừa Hi, cậu nói hội diễn xong rồi có việc muốn trao đổi với tớ, là cái gì?" Nhan Niệm Niệm đột nhiên nhớ tới.
Vốn dĩ Mạc Thừa Hi tính toán trong lén lút nói chuyện ký hợp đồng với Nhan Niệm Niệm, đặc biệt không muốn làm chuyện này trước mặt Cố Lẫm, nhưng nếu Nhan Niệm Niệm hỏi, cậu cũng không muốn đem chuyện này kéo dài lâu hơn, nghĩ nghĩ hỏi: "Nhan Niệm Niệm, cậu có thích minh tinh nào không?"
"Có a, tớ thích Hạ Duy." Nhan Niệm Niệm ngẩng đầu, thật nghiêm túc mà nói: "Anh ấy hát rất ấm lòng, có loại hiệu quả chữa khỏi."
Mạc Thừa Hi suy nghĩ một chút mới phản ứng lại Hạ Duy là ai.
Lại nói tiếp Hạ Duy xuất đạo ước chừng có mười năm, anh ta bắt đầu từ một ca sĩ, cũng đã từng nổi tiếng một thời gian, đáng tiếc mấy năm nay mọi việc không thuận lợi, sự nghiệp cũng xuống dốc, đã sắp bị mọi người quên đi.
Khéo léo chính là, Hạ Duy đúng lúc là nghệ sĩ dưới trướng Tinh Viêm.
Mạc Thừa Hi kinh hỉ, "Vậy thật là quá đúng lúc, cậu biết không, Hạ Duy chính là nghệ sĩ của đĩa nhạc Tinh Viêm, mà đĩa nhạc Tinh Viêm chính là của nhà tớ."
Nhan Niệm Niệm gật gật đầu, "Tớ biết nha." Kiếp trước cô cũng coi như là vào đĩa nhạc Tinh Viêm, còn gặp qua Hạ Duy vài lần, nhưng mà lúc ấy trạng thái của anh ta thật không tốt, rất nhiều lần cô muốn nói chuyện với anh ta, anh ta cũng thật ôn hòa mà cười một cái liền né tránh.
"Vậy, Nhan Niệm Niệm, cậu có muốn ký hợp đồng với Tinh Viêm, như vậy cậu với Hạ Duy liền tính là đồng môn sư huynh muội (*)!"
(*) Kiểu đàn anh đàn em cùng thầy trong công ty á, mà không tìm được từ phù hợp, ai có cao kiến gì không?
Cố Lẫm nhíu mày, trong con ngươi đen hiện lên một tia lạnh lẽo độc ác, "Vì sao Niệm Niệm phải ký hợp đồng với Tinh Viêm, nếu là cô ấy muốn tiến vào giới nghệ sĩ, dưới trướng tập đoàn Xuân Hoa cũng có công ty đĩa nhạc, có thể cung cấp cho cô ấy tài nguyên tốt nhất."
Mạc Thừa Hi không để ý Cố Lẫm, cố hết sức thuyết phục Nhan Niệm Niệm, "Tớ cảm thấy phong cách của cậu còn rất giống với phong cách nhạc của Hạ Duy, không chắc hai người còn có thể hợp tác."
Nhan Niệm Niệm lắc đầu, "Tuy rằng tớ thích Hạ Duy hát, nhưng là sẽ không vì cái này liền ký hợp đồng."
"Vậy vì sao?" Mạc Thừa Hi nghĩ nghĩ, "Nếu là cậu vì tài nguyên, tớ có thể làm chủ, Tinh Viêm cũng có thể cung cấp cho cậu tài nguyên tốt nhất."
Nhan Niệm Niệm cười nói: "Không phải, tớ còn chưa có nghĩ tới có muốn ra đĩa nhạc hay không, cho dù muốn ra, vậy cũng là chuyện sau khi thi đại học, hiện tại quan trọng nhất chính là thi đậu trường mà tớ muốn học."
"Hơn nữa...... Cho dù tớ muốn ra đĩa nhạc, cũng chưa chắc nhất định là ký hợp đồng với Tinh Viêm, thật xin lỗi......" Nhan Niệm Niệm xin lỗi mà nhìn Mạc Thừa Hi, cô không muốn cho cậu ảo giác "Hiện tại cự tuyệt chỉ là bởi vì học tập, sau khi thi đại học nếu là muốn ra đĩa nhạc liền sẽ tiến vào Tinh Viêm."
Mạc Thừa Hi sửng sốt một chút, xua xua tay, "Này thì có cái gì, tớ cũng chỉ có cái đề nghị hợp tác như vậy thôi, có đáp ứng hay không đương nhiên là do cậu." Cậu không dấu vết mà nhìn thoáng qua Cố Lẫm, từ Cố Dao là có thể nhìn ra, quan hệ của Nhan Niệm Niệm với nhà họ Cố không có tốt như vậy, nhưng dễ nhận thấy là cô rất thân cận với Cố Lẫm, không biết Nhan Niệm Niệm đưa ra quyết định này có phải có quan hệ với Cố Lẫm hay không.
Khóe môi hơi mỏng của Cố Lẫm kéo lên, xem như là tiểu nha đầu này cự tuyệt.
......
Ăn cơm xong Mạc Thừa Hi tự mình lái xe rời đi, Cố Lẫm cùng Nhan Niệm Niệm cùng nhau về nhà họ Cố.
Nhan Niệm Niệm ngồi ở trên ghế phụ, nghĩ tới tương lai rốt cuộc có muốn ra đĩa nhạc hay không, thật ra Tinh Viêm là một lựa chọn không tồi, về phần Xuân Hoa, căn bản là cô sẽ không suy xét, đó là công ty của Cố Đồng Bằng và Liễu Như Chân, cô chỉ lo sao là tránh không kịp.
Cố Lẫm quay đầu nhìn cô một cái, thừa dịp đèn đỏ, bàn tay to ở trên đầu cô nhẹ nhàng xoa nhẹ một chút, "Đừng sợ, có anh mà."
Nhan Niệm Niệm quay đầu lại, trong con ngươi xinh đẹp màu hổ tràn đầy nghi hoặc, cô giống như không có gì phải sợ hãi.
Cố Lẫm thấp giọng an ủi nói: "Tất cả mọi việc hôm nay anh đều thấy được, em không có sai, người sai chính là Cố Dao."
"Anh là đang lo lắng Liễu Như Chân sẽ tìm em gây phiền toái?" Nhan Niệm Niệm hiểu được, "Không, bà ta sẽ không......"
Từ trước đến nay Liễu Như Chân luôn đoan trang ôn nhu, diễn một bộ dáng phu nhân, mới sẽ không lạnh lùng sắc bén. Tuy rằng không biết kiếp trước vì sao Liễu Như Chân lại muốn giết cô, nhưng bà ta che dấu đến mức đặc biệt tốt, ngày thường cũng chỉ có lạnh nhạt, chưa từng có nhấc lên xung đột với cô, thậm chí ngẫu nhiên còn sẽ biểu hiện ôn nhu một chút, hoàn toàn không nhìn ra sát ý tồn tại.
Nhan Niệm Niệm nhăn mày nhỏ, Liễu Như Chân thật đúng là tâm cơ thâm trầm mà, phải nghĩ biện pháp biết rõ ràng nguyên nhân bà ta giết cô, còn có Cố Lẫm, là ai giết anh?
Trở lại nhà họ Cố, tầng một không có người nào ở đó, quản gia cùng người hầu trong nhà cũng không thấy bóng người.
Cố Lẫm xách theo cặp sách giúp Nhan Niệm Niệm, Nhan Niệm Niệm ôm đàn ghi-ta mới mua, vào cầu thang bên cạnh phòng nhỏ cho khách.
"Cái vị gì?" Nhan Niệm Niệm tiến vào phòng đã ngửi thấy một cỗ hương vị là lạ, cô buông đàn ghi-ta xuống dựa vào tường, sờ soạng đem đèn mở ra, liếc mắt một cái liền thấy một con gà chết ném ở trên giường, không có đầu, lông toàn thân cũng lột sạch, xem ra là nguyên liệu nấu ăn phòng bếp chuẩn bị.
"Ách......" Nhan Niệm Niệm có chút ghê tởm.
Cố Lẫm từ tiến vào từ phía sau cô, sắc mặt âm trầm đến mức giống như là bão táp trước mây đen, bàn tay to của anh che ở trên đôi mắt của cô, "Đừng sợ, nhắm mắt lại, anh giúp em ném đi."
Thật ra Nhan Niệm Niệm không sợ hãi, chính là hương vị không tốt, khiến cô có chút buồn nôn.
Cố Lẫm đem cặp sách của cô đặt ở trên ghế, đem toàn bộ chăn đệm ở trên giường cuộn tròn lại, bao lấy con gà chết không lông kia, vừa mới ôm lấy, ngoài cửa liền truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập chạy vội.
Có người vọt vào phòng nhỏ cho khách, dùng sức đẩy Nhan Niệm Niệm đang đứng ở chỗ cửa, thét chói tai: "Chị tính là đồ chó gì, còn dám bắt nạt chị gái của tôi!"
Tuy rằng Cố Tiêu mới tám tuổi, nhưng vừa béo lại khỏe, Nhan Niệm Niệm chưa kịp tránh ra, bị cậu ta đẩy đến lảo đảo một cái, thân mình nhào về phía trước nhào.
Nhan Niệm Niệm hoảng sợ, theo bản năng mà dùng tay bảo vệ đầu.
Đau đớn trong dự liệu không có truyền đến, ngay sau đó, cô rơi vào một cái ôm ấp ấm áp kiên cố.
Mặt cô dán vào một mảnh áo sơ mi màu màu trắng, cách vải dệt hơi mỏng, có thể rõ ràng mà cảm giác được dưới lớp quần áo kia có cơ bắp rắn chắc, dường như ẩn chứa lực lượng vô hạn. Thậm chí cô còn có thể nghe được tiếng tim đập của anh, thình thịch thình thịch, khỏe mạnh có lực, nhưng là có chút nhanh.
Cánh tay của anh vòng ở trên eo cô, gắt gao, siết chặt đến mức có cô có chút không thở nổi.
Loại lực độ này khiến cô có loại cảm giác được bảo vệ rất an toàn, nhưng đáy lòng lại có từng đợt khẩn trương, tay cô không tự giác mà bắt được bờ vai của anh.
Nhan Niệm Niệm ngẩng đầu, lông mi mảnh dài chớp hai cái, nhìn con ngươi đen nhánh như mực của Cố Lẫm, nhẹ giọng nói: "Cố Lẫm, em, em đã đứng vững rồi."
Cố Lẫm thấp thấp mà "Ừm" một tiếng, âm thanh trầm thấp khàn khàn u ám.
"Anh, anh có thể...... Buông em ra nha."
Diệp: Đáng nhẽ có chương 12, ai dè phải tắt máy còn soạn bài mai đi học, còn 1 xíu nữa, để sang tuần sau up luôn nha.