Túi Nhỏ Bên Ngực Trái

Chương 14



Edit: @Lệ Diệp.

Cố Lẫm tới đây, tình thế lập tức xoay chuyển, mấy nữ sinh cũng không dám đối nghịch với lão đại nổi danh trường học, kéo nữ sinh nước canh đầy người vội vàng mà chạy đi.

Một hơi ra tới cửa nhà ăn, thấy Cố Lẫm cũng không có đuổi tới đây, mới nhìn lẫn nhau một chút, vẻ mặt đều là kinh hoảng.

"Cái kia," một nữ sinh thở phì phò, "Cố Lẫm không phải em trai Cố Dao sao? Làm sao anh ta lại nói Nhan Niệm Niệm là em gái của hắn? Cuối cùng là anh ta thân cận với ai?"

"Còn hỏi à, khẳng định là thân cận với Nhan Niệm Niệm, má ơi, vừa rồi làm tớ sợ muốn chết!"

"Ai nha, cổ tay của tớ cũng bị anh ta cầm đến đỏ lên!"

Cố Lẫm không để ý mấy nữ sinh kia, khuôn mặt anh bình tĩnh, mắt đen vừa lạnh lại ác độc, nhìn trên áo sơ mi trắng tinh của Nhan Niệm Niệm bắn vài giọt nước canh, vẻ mặt càng thêm không vui.

Mạnh Hiểu Viên chạy tới, còn đem điện thoại đưa cho Nhan Niệm Niệm, cô ấy là một ngoan học sinh, chưa bao giờ từng trải qua loại trường hợp kích thích này, dáng vẻ hưng phấn còn chưa có trôi đi, "Niệm Niệm, cậu nói hai ta có phải tâm ý tương thông không?"

Vừa rồi cô ấy hỏi Nhan Niệm Niệm muốn di động, thật ra chính là muốn gọi điện thoại cho Cố Lẫm, để lão đại tới đây cứu Nhan Niệm Niệm. Di động của cô ấy đương nhiên không có số điện thoại của Cố Lẫm, vốn đang lo lắng Nhan Niệm Niệm không rõ ý chủ ý của mình, không nghĩ tới cô lập tức liền đưa điện thoại cho, còn giải khóa kỹ càng.

Nhìn thấy di động của Nhan Niệm Niệm thật sự có dãy số của Cố Lẫm, Mạnh Hiểu Viên còn kích động một chút, chờ đến khi âm thanh lão đại từ di động truyền tới, cô ấy thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Đôi mắt trong suốt thuần khiết của Nhan Niệm Niệm cười đến mức cong lên, "Đúng vậy, chúng ta ăn ý một trăm điểm! Bánh trôi nhỏ, cảm ơn cậu."

Bị bạn nữ xinh đẹp ngồi cùng bàn nghiêm túc mà cảm ơn, con ngươi màu hổ phách kia giống như có những ngôi sao nhỏ, Mạnh Hiểu Viên kích động đến mức chà xát bàn tay nhỏ bé.

Sắc mặt Cố Lẫm càng đen, "Niệm Niệm, anh cùng em đi mua bộ quần áo để thay."

"Ừm......" Nhan Niệm Niệm có chút do dự, quần áo của cô quả thật có chút ô uế, nhưng mà việc mua quần áo cô càng nguyện ý cùng Mạnh Hiểu Viên cùng nhau ra cửa đi dạo hơn, ánh mắt của con gái luôn giống nhau, còn có thể cùng nhau thảo luận. Nhưng Cố Lẫm vừa mới giúp cô xong, cô không nỡ từ chối.

Mắt thấy đôi mắt của tiểu nha đầu không ngừng mà nhìn về phía Mạnh Hiểu Viên, Cố Lẫm nhấp môi mỏng một cái, ánh mắt lạnh buốt mà liếc nhìn Mạnh Hiểu Viên một cái.

Mạnh Hiểu Viên giật mình một cái, thân thể so với đầu óc còn phản ứng nhanh hơn, ngáp một cái, "A, tớ hơi mệt rồi, về phòng học nằm trong chốc lát, Niệm Niệm tạm biệt!" Nói xong nhanh như chớp mà chạy đi.

Lông mày Cố Lẫm khẽ nhếch, vừa lòng mà mở miệng, "Niệm Niệm, đi thôi."

Nhan Niệm Niệm không nói gì đi theo anh ra ngoài cổng trường.

Ngoài cổng trường có không ít cửa hàng nhỏ, nhiều nhất là ăn vặt cùng cửa hàng bán đồ trang sức, bán quần áo cũng có một hai nhà, Nhan Niệm Niệm muốn tùy tiện mua một bộ ở cửa hàng để thay, Cố Lẫm lại mang chìa khóa xe ra.

"Anh Lẫm, không cần phiền toái như vậy đi? Chỉ cần tùy tiện mua một bộ ở cửa trường học chắp vá một chút là được rồi."

"Không được." Giọng điệu Cố lẫm kiên định: "Quần áo ở những cửa hàng nhỏ này chất lượng không tốt, không rõ nguồn gốc tuyệt đối không thể mặc."

Anh nhìn tiểu nha đầu không quá tình nguyện lên xe, sửa lời nói: "Nếu không anh mang em về nhà đi thay quần áo?"

Nhan Niệm Niệm lắc đầu, "Quên đi, về nhà quá xa, chúng ta đi cứ hàng ở gần đây mua một bộ đi."

Cố Lẫm kéo ra cửa xe, "Yên tâm, khoảng cách mười phút xe thôi."

Đối với tình huống xung quanh trường học có lẽ Nhan Niệm Niệm hiểu biết một ít, nghĩ nghĩ, không nhớ rõ trong khoảng cách mười phút xe có cái cửa hàng trang phục gì.

Chờ Cố Lẫm dừng xe lại, cô ngẩng đầu vừa thấy, khóe miệng giật một chút.

Có phải cô tiêu tới hai mươi vạn mua đàn cho Cố Lẫm ảo giác, cho rằng cô rất có tiền?

Ba cô là đi làm ở học viện nghiên cứu thực vật, lấy chính là tiền lương, cũng may trong nhà chỉ có hai người, ba là loại hình của một con mọt sách, ngày thường cũng không tiêu tiền, bản thân cô đi học tiêu phí cũng không nhiều lắm, tất cả tiền cô tiêu phần chính là do dương cầm cùng đàn ghi-ta, học âm nhạc chính là như vậy, đến lấy lòng nhạc cụ.

Cho nên, cô bỏ ra hai mươi vạn mua một cây đàn âm sắc tốt nhất được, lại luyến tiếc tiêu vài trăm đi mua một chiếc áo sơ mi.

Cố Lẫm đi nhanh vào cửa hàng, Nhan Niệm Niệm muốn đem anh giữ chặt chưa kịp, cắn răng một cái, được rồi, phá lệ một lần.

Vào cửa hàng, Nhan Niệm Niệm vừa thấy giá cả liền trợn tròn mắt, vội vàng đi kéo Cố Lẫm, "Anh Lẫm, quần áo nơi này em không thích, không phải phong cách của em."

Cố Lẫm nhìn áo sơ mi màu trắng trên người cô, lại nhìn phong cách áo sơ mi màu trắng trong tiệm giống nhau, nhíu mày.

Nhan Niệm Niệm nuốt nước miếng xuống, "Cái kia, anh Lẫm, em là thích đồ ở cửa trường." Không nói chất lượng, giá cả làm nhiều người thoải mái nha, một bộ quần áo ở chỗ này cũng là tiền tiêu vặt vài tháng của cô.

Dường như Cố Lẫm mới phản ứng lại, bàn tay to ở trên đầu cô xoa nhẹ một chút, "Anh trai mua cho em."

Không đợi Nhan Niệm Niệm mở miệng, anh trực tiếp chỉ một bộ rất giống với bộ trên người cô, kêu nhân viên cửa hàng cầm tới đây, nhét vào trong lồng ngực cô, đẩy cô đến cửa phòng thử đồ, "Mau đi thay."

Nhan Niệm Niệm đau lòng mà đem quần áo đi thay, quên đi, lúc này liền xa xỉ đi, không phải có người nói quần áo tốt tuy rằng giá cả đắt đỏ, nhưng cũng tuyệt đối có thể vượt qua giá trị sao? Không biết cái áo sơ mi sang quý này có thể mặc vào nhiều năm hay không.

Mặc kệ thế nào, về sau cô tuyệt đối sẽ không cùng đi dạo phố với Cố Lẫm nữa. Cùng con gái đi dạo phố thật tốt a, tâm ý tương thông, chỉ cần duyên dáng mà ở trước gương xoay một vòng, lại tiếc nuối mà nói một câu "Không thích hợp với tớ", lập tức là có thể hiểu rõ.

Từ phòng thử đồ ra, Cố Lẫm nhìn nhìn trên dưới, "Rất thích hợp, mặc bộ này đi."

Nhan Niệm Niệm để nhân viên cửa hàng trực tiếp cắt rớt nhãn, cầm áo sơ mi cũ của mình lên, lấy di động từ trong túi ra, "Quét mã sao?"

Nhân viên cửa hàng cười nói: "Anh trai của tiểu cô nương đã trả tiền rồi, tình cảm anh em của hai người thật tốt."

Nhan Niệm Niệm quay đầu nhìn Cố Lẫm, trong con ngươi đen của Cố Lẫm mang theo ý cười, "Còn muốn cái gì sao? Muốn mua nhiều hơn vài món hay không?"

Nhan Niệm Niệm lắc đầu, xách theo áo sơ mi trở về trên xe.

Cố Lẫm: "Quần áo cũ kia cũng dính nước đồ ăn, ném đi?" Vừa rồi ở trong tiệm anh liền muốn nói đến, sợ động tới tự tôn của tiểu nha đầu vẫn luôn chịu đựng, mắt thấy dường như cô muốn đem áo sơ mi cũ trở về trường học, lúc này mới mở miệng.

"Giặt một chút còn có thể mặc." Nhan Niệm Niệm cầm di động, "Anh Lẫm, em đem tiền chuyển cho cho."

"Tiền gì?" Cố Lẫm sửng sốt một chút, ngay sau đó mặt đen lên, "Không phải nói sao, anh mua cho em, chút tiền ấy còn muốn so đo tới so đo đi." Thật ra anh muốn mua cho cô nhiều hơn vài món, nhưng thời gian giữa trưa quá ngắn, không kịp thử quần áo.

Nhan Niệm Niệm kiên trì: "Quần áo của em, chính em trả tiền."

Cố Lẫm quay đầu nhìn cô, ánh mắt đen kịt, "Em không muốn để anh mua đồ cho em?" Lúc trước đàn ghi-ta cô đã không chịu để cho anh trả tiền, rõ ràng tiểu nha đầu thích đàn như vậy, cô đàn lại giỏi như thế, nhưng cô cố tình không mua cái quý nhất kia.

Trong lòng anh vẫn luôn có chút không thoải mái, hôm nay lại là như vậy.

Sinh hoạt từ nhỏ của anh đã rất tốt, anh cũng không biết bản thân có bao nhiêu tiền, dù sao trước nay đều là muốn mua cái gì thì mua, nghe nói ông ngoại cho anh tiền tiêu vặt còn nhiều hơn tiền lương của Cố Đồng Bằng, anh có thói quen mời các bạn nhỏ ăn, món đồ chơi của bản thân cũng hào phóng mà chia sẻ, bên cạnh anh trước nay cũng không thiếu bạn bè.

Chỉ là năm tám tuổi ấy, một ngọn lửa huỷ hoại mặt anh.

Chờ đến khi anh trở lại trường học lần nữa, các bạn nhỏ lúc trước đều bị dọa chạy, mặc dù anh mua đồ ăn ngon muốn đưa cho mọi người, cũng không có người nào dám muốn.

Có một cái bạn nhỏ ngây ngốc mà nhận kem của anh, lập tức bên cạnh có người thấp giọng nói: "Cậu ăn đồ của nó, cũng sẽ biến thành mặt quỷ!"

Bạn nhỏ sợ hãi, kem ném lên trên mặt đất, khóc lóc chạy đi.

Mặt đất rất nóng, kem dâu tây nhanh chóng hòa tan thành một đống nhão dính dính, bộ dáng rất ghê tởm, giống như ánh mắt mọi người nhìn anh.

"Em...... Không muốn để anh mua đồ cho em?" Âm thanh Cố Lẫm rất nhẹ.

Trực giác của Nhan Niệm Niệm thấy rằng cảm xúc của anh có chút không đúng, xoay đầu nhìn anh.

Lông mày anh đè nặng, trong ánh mắt đen nhánh không có cảm xúc gì, thoạt nhìn trống rỗng. Ngón tay thon dài của anh nắm tay lái, khớp xương nhô lên trở nên trắng bệch.

Đầu quả tim của Nhan Niệm Niệm như là bị kim đâm một chút, cô nhẹ giọng nói: "Em muốn nha, đồ anh mua đương nhiên em muốn."

Âm thanh của cô không đủ trong trẻo, có chút sàn sạt, như là gió nhẹ phất qua lá cây, mưa phùn cắt qua khoảng không, đôi mắt Cố Lẫm chớp một chút, ánh mắt đen kịt một lần nữa sáng lên.

Anh kéo cửa xe ra, "Vậy lại mua thêm vài món!"

Nhan Niệm Niệm vội vàng kéo lấy ống tay áo anh, "Chờ một chút!"

Cố Lẫm quay lại đối diện với cô, "Em không thích nhà này? Vậy lại đổi một nhà, em muốn mua cái gì, anh đều mua cho em."

Nhan Niệm Niệm không nói gì mà nhìn anh, "Em muốn ngôi sao trên bầu trời."

Cố Lẫm nhíu mày, cẩn thận mà suy nghĩ một phen, "Em muốn mua khả năng có chút khó khăn, nhưng mà anh có thể nghĩ lại biện pháp, có lẽ để ngôi sao nào đó lấy tên của em để đặt tên."

Đôi tay Nhan Niệm Niệm bưng kín mặt, gia hỏa này, thật là nên bỏ mặc.

Cố Lẫm thấy vẻ mặt ghét bỏ của cô, lúc này mới phản ứng lại đây là tiểu nha đầu đang nói giỡn, anh nghĩ lại bản thân vừa rồi quả thật có chút ngốc, khẽ cười một tiếng, cái loại cảm giác áp lực nặng nề này ngược lại đã biến mất.

Nhan Niệm Niệm nghe thấy anh cười, khuôn mặt nhỏ ngẩng lên, vẻ mặt nghiêm túc, "Anh Lẫm, em có quan niệm tiêu phí của chính mình, muốn ăn cái gì muốn mặc cái gì, em có ý nghĩ của chính mình, anh không thể đem cách sống của anh áp đặt cho em."

Cố Lẫm: "Anh là vì muốn tốt cho em, quần áo ở cổng trường trực tiếp mặc ở trên người, anh sợ làn da của em không chịu nổi." Từ chiếc cổ nhỏ nhắn của nha đầu là có thể nhìn ra, làn da cô tinh tế trắng nõn, thoạt nhìn cần yêu cầu cẩn thận che chở.

"Anh có thể biểu đạt ý kiến của anh, nhưng người quyết định cuối cùng chính là em." Nhan Niệm Niệm nói: "Càng quan trọng là, em không thể nhận đồ vật với em mà nói nó quá mức quý trọng, như vậy sẽ khiến em có áp lực tâm lý."

Ánh mắt Cố Lẫm trầm xuống, "Em vẫn là không muốn bộ quần áo này?"

"Em cũng mặc trên người rồi, coi như là quà gặp mặt anh trai đưa em đi."

Cái giá cả của bộ quần áo này còn có thể tiếp thu, Nhan Niệm Niệm là lo lắng về sau anh thật sự sẽ đưa cái gì quá quý trọng, cô ngẩng khuôn mặt nhỏ, nghiêm túc mà nhìn anh, ánh mắt trong suốt mềm mại, trong con ngươi màu hổ phách có bóng dáng của anh, "Cố lẫm, em nghe nói, đơn phương trả giá với cho đi, bất lợi với quan hệ phát triển ổn định lâu dài giữa hai người."

Lâu dài? Ổn định?

Cố Lẫm đem những lời này nhắc đi nhắc lại ở trong lòng mấy lần, trong con ngươi đen lộ ra một tia ý cười sung sướng, khóe môi hơi mỏng nhếch lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.