Túi Nhỏ Bên Ngực Trái

Chương 17



Edit: @Lệ Diệp.

"Hư ——" Ngón tay trắng nõn của Nhan Niệm Niệm dựng ở bên môi, "Nhỏ giọng một chút nha."

Cố Lẫm lạnh lùng mà nhìn cô, thấp giọng lại hỏi một lần: "Em muốn dọn khỏi đây?"

"Không phải, Liễu Như Chân cũng sẽ không để em dọn đi." Nhan Niệm Niệm lắc đầu, kiếp trước cô cũng đã từng nhiều lần đưa ra đề xuất thuê nhà ở gần trường học, Liễu Như Chân đều không đồng ý, "Em chỉ là cần phải có một chỗ của chính mình."

Cố Lẫm nhíu mày đánh giá cái phòng nhỏ cho khách này một chút, trong phòng có giường cùng một bộ bàn ghế thêm một cái tủ quần áo, quả thật quá ủy khuất cho cô.

Vẻ mặt anh hơi bớt giận, ngón tay thon dài ấn lấy khăn lông bao vây khối đá hoạt động ở trên cánh tay của cô, thấp giọng nói: "Em dọn đến tầng bốn đi, tầng bốn chỉ có một mình anh, anh kêu người sửa sang lại một gian phòng ngủ cho em, thư phòng tầng bốn, phòng âm thanh, phòng tập thể thao em đều có thể dùng."

Nghĩ đến tiểu nha đầu liền ngủ ở gần bên cạnh anh, hai người còn có thể cùng nhau xuống lầu ăn cơm sáng, cùng nhau xem phim nghe âm nhạc gì đó, Cố Lẫm cảm thấy cái chủ ý này của bản thân quá tuyệt vời, thậm chí bắt đầu ảo não vì sao lại không làm như vậy sớm một chút.

Ánh mắt anh sáng quắc mà nhìn chằm chằm Nhan Niệm Niệm, Nhan Niệm Niệm lại nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

"Em cần có chỗ của chính mình ở ngoài cái biệt thự này," Nhan Niệm NIệm thấy sắc mặt anh trầm xuống, biết cái tên gia hỏa lòng dạ hẹp hòi này lại muốn hiểu lầm, vội vàng giải thích nói: "Không phải không thích tầng bốn của anh, mà là, em cần một nơi mà Liễu Như Chân không đến được."

Cố Lẫm trầm giọng nói: "Tầng bốn chỉ có một mình anh, sẽ không ai đi lên."

Nhan Niệm Niệm: "Luôn có người đi quét dọn đúng hay không? Nếu người hầu có thể đi lên, Liễu Như Chân kia đi hay không đi anh làm sao mà biết chứ?"

Cố Lẫm nheo đôi mắt, "Em đây là đang trốn tránh Liễu Như Chân? Vì sao?"

"Ừm......" Nhan Niệm Niệm do dự một lát, tuy rằng cô không nên châm ngòi quan hệ của anh với mẹ kế, nhưng kiếp trước nếu Liễu Như Chân có thể hạ sát thủ với cô, hiển nhiên là nhân phẩm không đủ để tin tưởng, lại nói, còn không biết cuối cùng là ai hại anh, để anh đề phòng nhiều hơn cũng tốt.

Cô mím môi, thân mình nghiêng về phía trước, tiến đến bên tai Cố Lẫm, nho nhỏ tiếng: "Liễu Như Chân sẽ lén lút tiến vào lục lọi đồ của em, hôm nay bà ta trở về từ công ty rất sớm, mật mã rương hành lý của em đã bị người ta cạy qua."

Lông tơ cả người Cố Lẫm đều dựng thẳng lên, tiểu nha đầu dùng hơi thở vừa nói, vì để anh nghe rõ, sáp đến thật sự rất gần. Hơi nóng khi cô hô hấp phun ở trên lỗ tai anh, dường như anh có thể cảm giác được độ ấm đôi môi của cô.

Cố Lẫm chỉ cảm thấy trên người nổi lên một loại phản ứng kỳ diệu, xương sống như yếu mềm như tê dại, anh giật mình một cái, thân thể đột nhiên nghiêng về phía sau, kéo ra khoảng cách với tiểu nha đầu.

Nhan Niệm Niệm không nghĩ tới anh sẽ phản ứng lớn như vậy, "Không có việc gì, bà ta chỉ là nhằm vào em, anh không cần sợ hãi. Hoặc là nói, tạm thời em chỉ phát hiện bà ta nhằm vào em."

Sợ hãi? Ông đây......

Cố Lẫm cọ sát răng hàm, thật sâu mà liếc nhìn tiểu nha đầu vô tri vô giác một cái, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng gắt gao mà nắm chặt.

Lông mi mảnh dài của Nhan Niệm Niệm chớp chớp, thấp giọng tiếp tục giải thích: "Cho nên, em cần phải có một chỗ của chính mình, hơn nữa, em cần luyện đàn, anh cũng biết lòng ghen ghét của Cố Dao có bao nhiêu lợi hại, tức giận một cái liền đem đàn ghi-ta của em huỷ hoại, em luyện đàn cũng không muốn để Cố Dao nghe được."

Hầu kết Cố Lẫm lăn lộn cao thấp, mở miệng một cái, âm thanh có chút khàn khàn u ám, "Em, khụ khụ, em muốn thuê cái dạng phòng ở gì?"

Nhan Niệm Niệm thấy anh không kiên trì, vui vẻ mà ngồi thẳng thân mình, bẻ đầu ngón tay nhỏ nói với anh điều kiện của bản thân: "Tốt nhất là ở xung quanh trường học, hoặc là ở cùng tuyến đường với trường học và nhà họ Cố, như vậy mỗi ngày tan học là em có thể đi luyện đàn, luyện xong đàn rồi lại trở về ngủ, Liễu Như Chân cũng sẽ không nói gì."

"Phòng ở không cần lớn, chỉ cần có một gian liền đủ, em có thể tìm cách bố trí bông vải (*) đơn giản cách âm một chút, làm như phòng đàn."

(*) Cái chỗ này là bông có thể cách âm ấy, nguyên convert là "miên" - "bông vải, bông kéo sợi." Chứ đừng kêu là sao tự dưng có bông ở đây, không phải tui edit tào lao đâu nha.

"Không cần quá quý...... Không phải," Nhan Niệm Niệm đang nói đột nhiên phản ứng lại, "Em không phải muốn anh giúp đỡ em đi thuê nhà, phòng ở tự bản thân em sẽ đi lựa chọn, chỉ là thời điểm ký hợp đồng cần có một người đủ mười tám tuổi."

"Anh cũng biết, trẻ vị thành niên không thể ký hợp đồng thuê nhà." Con ngươi xinh đẹp màu hổ phách của Nhan Niệm Niệm chờ đợi mà nhìn chằm chằm anh, "Cho nên, anh có thể giúp em tìm một người ký hợp đồng thuê nhà không? Em bảo đảm sẽ không làm chuyện gì trái pháp luật liên lụy tới người khác."

Cố Lẫm rũ mắt tự hỏi một chút, anh nhớ rõ bản thân có một ngôi biệt thự nhỏ ở gần trường học, ông ngoại lo lắng anh ăn cơm ở trường học không ngon, giữa trưa bò trên bàn ngủ lại không thoải mái, cố ý mua một ngôi biệt thự nhỏ ở bên cạnh trường học cho anh, chỉ là anh chưa từng đi qua.

Bình thường thuê phòng ở bên ngoài chủ nhà sẽ đều có chìa khóa, để một mình tiểu nha đầu ở lại người ngoài có khả năng tiến vào trong phòng bất cứ lúc nào, anh cũng không yên tâm. Vừa lúc biệt thự nhỏ kia không có người ở, cách trường học cũng chỉ có mười phút, cho tiểu nha đầu dùng là mười phần hoàn mỹ.

"Chuyện phòng ở giao cho anh, em không cần quan tâm." Cố Lẫm nghĩ hai ngày này đi qua đó nhìn xem, chuẩn bị cho cô một gian phòng đàn.

"A, đúng rồi, phòng ở em chỉ có thể thuê đến tháng giêng năm sau."

"Tháng giêng?" Cố lẫm có chút kỳ lạ.

Nhan Niệm Niệm bị khăn lông bọc khối đá làm cho lạnh đến không chịu được, tự động thay đổi cánh tay, "Bình thường bài thi chuyên ngành của học viện âm nhạc Hoa Quốc đều sắp xếp ở giữa tuần cuối tháng giêng, thi thử bài chuyên ngành xong em phải trở lại Tân Thành, rốt cuộc em ở Yến Thành chỉ là dự thính (*), học tịch của em còn ở Tân Thành, thời điểm thi đại học muốn thi ở Tân Thành."

(*) Dự thính: Bán chính thức.

Cố Lẫm nhìn cái miệng nhỏ đang đóng mở của cô, âm thanh mềm nhẹ đi vào lỗ tai, anh trì độn hơn nửa ngày mới phản ứng lại ý nghĩ của cô.

Tiểu nha đầu chỉ ở Yến Thành đợi cho đến tháng giêng?

Cho nên, anh chỉ có thời gian mấy tháng ở chung với cô?

"Tê —— anh trai!" Tiếng Nhan Niệm Niệm hờn dỗi vang lên khiến anh hoàn hồn, cúi đầu mới phát hiện anh ấn đến quá dùng sức, cánh tay tiểu nha đầu bị khăn lông có đá làm cho quá lạnh.

Bàn tay to của Cố Lẫm trực tiếp cầm cánh tay mảnh khảnh của cô, lòng bàn tay ấm áp nhanh chóng làm cánh tay ấm áp lên.

Nhan Niệm Niệm thử rụt cánh tay về thì lại không thể, cũng liền tùy anh đi, đôi mắt tròn xoe như nai con nhìn anh, "Cố Lẫm, em muốn thi học viện âm nhạc Hoa Quốc, trường học ngay tại Yến Thành."

Ngay tại Yến Thành?

Lúc này Cố Lẫm mới nhớ tới, quả thật là có chuyện như vậy.

Tựa như gió xuân lướt nhẹ qua, băng tuyết tan rã, khóe miệng anh lại lần nữa lộ ra tươi cười.

Đúng rồi, nếu tiểu nha đầu vào đại học ở Yến Thành, vậy anh chỉ cần cũng ở lại Yến Thành, ít nhất có thời gian bốn năm là có thể thường xuyên nhìn thấy cô.

"Cố Lẫm, anh...... Tương lai có tính toán gì không? Sẽ xuất ngoại sao?" Nhan Niệm Niệm quan tâm hỏi. Kiếp trước, Cố Lẫm là nghe theo sắp xếp của Cố Đồng Bằng đi nước ngoài, lúc ấy thành tích của anh không tốt, đoán chừng lại cõng xử phạt, thi đại học ở trong nước có chút khó khăn.

Thời điểm anh rời đi cô không có ý tưởng gì, không nghĩ tới, khi gặp lại anh bản thân chỉ còn một sợi hồn phách.

Cố Lẫm nâng mí mắt lên, ánh mắt đen sì nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ của cô, "Niệm Niệm hy vọng anh xuất ngoại sao?"

Nhan Niệm Niệm lắc đầu, anh cũng không an toàn, hiện tại còn không biết là ai muốn tính mạng của anh, nhưng ở trong nước ít nhất có ông ngoại che chở cho anh, đi ra nước ngoài trời xa đất lạ, để cho những người muốn làm hại anh kia càng dễ dàng xuống tay.

"Tuy rằng em không nên can thiệp, nhưng em cảm thấy ở lại trong nước cũng khá tốt." Ngón tay trắng nhỏ của cô nắm ống tay áo của anh nhẹ nhàng kéo một chút, "Hôm nay xử phạt của anh không phải đã gạch bỏ rồi sao, cấp ba còn có một năm để chỉnh đốn mà, anh, nếu là anh hơi chút nỗ lực từng cái ——"

Cô vươn ngón trỏ cùng ngón cái, mô phỏng năm sáu centimet, nghĩ nghĩ, lại thu lại còn hai ba centimet, "Chỉ cần từng cái, anh trai thông minh như vậy, khẳng định có thể thi đậu đại học."

Cố Lẫm phát hiện một sự kiện, thời điểm tiểu nha đầu sốt ruột, thời điểm mờ mịt, thời điểm hy vọng anh đáp ứng cô, đều sẽ vô ý thức mà kêu "Anh trai", thật giống như "Anh trai" mới là xưng hô khắc ở sâu trong linh hồn cô.

"Hôm nay em ầm ĩ phải gạch bỏ xử phạt cho anh, chính là vì muốn anh thi đại học?"

"Có suy xét phương diện này, nhỡ ra anh muốn thi đại học, vậy cũng không thể chịu ảnh hưởng của những xử phạt đó."

Cố Lẫm rũ mắt, ngón tay thon dài nắm khăn lông có đá, nhẹ nhàng chà lau vết hồng trên cánh tay cho cô.

Tiểu nha đầu ôm ý nghĩ cùng nhau thi đại học với anh, khiến trong lòng anh vừa ấm áp lại kích động.

Bài chuyên ngành của học viện âm nhạc Hoa Quốc rất khó, không có mười mấy năm khổ luyện là không thể thi vào, nhìn vết chai mỏng trên ngón tay của tiểu nha đầu liền biết cô trả giá bao nhiêu nỗ lực. Nếu là sau khi tám tuổi anh không có từ bỏ học đàn, có lẽ còn có hy vọng, hiện tại lại bắt đầu luyện một lần nữa thì đã không còn kịp rồi.

Nhưng mà, Yến Thành là trung tâm văn hóa chính trị của Hoa Quốc, trường đại học rất nhiều, anh hoàn toàn có thể thi một trường cách cô rất gần.

"Anh sẽ nỗ lực," Cố Lẫm vươn ngón trỏ cùng ngón cái tới, mô phỏng năm sáu centimet, trong con ngươi đen hiện lên một tia ý cười, "Nhiều như vậy đi."

......

Buổi tối, Cố Lẫm nằm ở trên giường, tìm tòi thể lệ tuyển sinh của học viện âm nhạc Hoa Quốc, quả nhiên giống như lời Nhan Niệm Niệm nói, bài thi thử chuyên ngành sẽ sắp xếp ở tháng giêng, còn lại thời gian báo danh là sau Nguyên Đán.

Học viện âm nhạc Hoa Quốc là trường cao đẳng có trình độ cao nhất trong nước, bài thi thử chuyên ngành chia thành ba phân đoạn thi là vòng sơ khảo, vòng thi thứ hai, vòng thi thứ ba, rất là hà khắc, nhưng thành tính khóa văn hóa yêu cầu không cao.

Học viện âm nhạc là hạn chế 5 năm, trường học chỉ cung cấp chút ít điều kiện dừng chân, chỉ cần gia đình ở Yến Thành là nhất định phải học ngoại trú.

Học ngoại trú?

Cố Lẫm nghĩ đến cái gì, lục soát địa chỉ của học viện âm nhạc Hoa Quốc một chút, đầu ngón tay thon dài chậm rãi vuốt ve di động.

Một lát sau, anh lại mở bản ghi nhớ ra, đem lời hôm nay Nhan Niệm Niệm nói "Đơn phương trả giá với cho đi, bất lợi với quan hệ phát triển ổn định lâu dài giữa hai người." một chữ một chữ mà ghi xuống.

Sau khi nhớ xong, anh lại tìm tòi những lời này ở trên mạng một chút, bởi vì lời này rất giống như xuất từ quyển sách nào đó, anh muốn nhìn một chút là ngày thường tiểu nha đầu đọc cái sách gì.

Nhìn kết quả tìm tòi trên mạng, Cố Lẫm thiếu chút nữa từ trên giường nhảy dựng lên.

—— đơn phương trả giá với cho đi, bất lợi với sự phát triển ổn định lâu dài của quan hệ lưỡng tính (*). ( xuất từ một cuốn sách《 thành lập cùng phát triển quan hệ lưỡng tính khỏe mạnh tốt đẹp 》)

(*) Chỗ này là quan hệ giữa con trai và con gái nha.

Cố Lẫm một chữ mà một chữ, đem những lời này tới tới lui lui đọc vài lần, anh xác định, những lời này ngay cả một chữ cũng không khác lời tiểu nha đầu nói.

Quan hệ khỏe mạnh tốt đẹp...... lưỡng tính?

Tiểu nha đầu là tính toán như thế này sao?

Trái tim Cố Lẫm thịch thịch thịch nhảy lên đến mức cực nhanh, bàn tay to không tự giác mà càng thu càng chặt, "Rắc ——" một tiếng, xác di động phát ra một tiếng rên rỉ yếu ớt, báo hỏng.

Góc nhảm: Kích động chi anh hỡi~

P/s: Đã xem qua chương 18, có một bất ngờ "nho nhỏ" đó là nó có.... 7k7 convert, phải, 7k7 chữ ấy. gấp 3 lần chương bình thường. Ừm, chắc phải suy xét tuần sau chỉ đăng 2-3c thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.