Túi Nhỏ Bên Ngực Trái

Chương 39



Edit: Lệ Diệp.

Mùa đông ở Yến Thành tới đặc biệt sớm, rõ ràng thời điểm lễ quốc khánh còn mặc áo thun tay ngắn, tới cuối tháng mười rồi gió lạnh lại đến, khiến cho lá cây rơi rụng đầy đất, Nhan Niệm Niệm liền mặc áo khoác dày vào.

"Lạnh thành như vậy?" Cố Lẫm buồn cười mà nhìn bộ dáng hận không thể đem cổ áo khoác dựng thẳng lên để ngăn trở cổ của cô, "Tân Thành không lạnh sao?"

Nhan Niệm Niệm nắm tay giấu ở trong túi, "Lạnh nha, nhưng không thể bởi vì em vốn ở một nơi lạnh, sau đó tới một nơi lạnh giống như thế, sẽ không sợ lạnh nha."

Lời cô nói giống với nhiễu khẩu lệnh(*), Cố Lẫm ngẩn người mới phản ứng lại ý tứ, của cô khẽ cười một tiếng.

(*) Nhiễu khẩu lệnh (绕口令 hay Tongue Twisters): Một cái lưỡi là một cụm từ được thiết kế để khó phát âm đúng, và có thể được sử dụng như một loại trò chơi chữ nói. Một số người nói lưỡi tạo ra kết quả hài hước khi phát âm sai, trong khi những người khác chỉ đơn giản dựa vào sự nhầm lẫn và sai lầm của người nói về giá trị giải trí của họ. (Được dịch theo Wikipedia (tiếng Anh) cho nên Diệp cũng hoàn toàn không đảm bảo đúng nhé ^^)

Ra cổng trường, Nhan Niệm Niệm liếc mắt một cái thấy Hạ Duy tránh ở phía sau cây cách đó không xa.

Vừa rồi Hạ Duy đã gửi tin nhắn cho cô, nói là hợp đồng đã làm xong, đưa tới đây cho cô, thuận tiện còn đem bản demo ca khúc kia cũng đem cho cô nghe một chút, rốt cuộc Nhan Niệm Niệm là người sáng tác.

Hạ Duy vẫn luôn rất hướng nội, buổi biểu diễn ngày đó anh ta không chịu theo chân ba người bọn họ cùng đi ăn khuya, hiện tại có thể tự mình tới đây đưa hợp đồng cho cô đã là dũng khí đáng khen, vừa vặn lại là thời gian tan học buổi sáng, đoán chừng là không muốn chậm trễ cô đi học.

"Cố Lẫm, anh chờ một lát, em đi qua lấy hợp đồng một chút liền trở về." Nhan Niệm Niệm dặn dò.

Cố Lẫm hừ một tiếng, đứng ở một bên chờ, anh rất buồn bực Hạ Duy loại người nội hướng này sao có thể làm minh tinh được, chẳng lẽ mỗi lần tổ chức buổi biểu diễn hoặc là tham gia hoạt động đều là không trâu bắt chó đi cày? Lại nói tiếp, anh làm sao lại chưa từng nghe qua người nào như vậy, không chắc người nào có quan hệ với Hạ Duy cũng rất ít khi phơi bày ra ánh sáng, không có quảng cáo không có thương diễn gì đó.

Nhan Niệm Niệm chạy chậm qua đó, tới trước mặt rồi mới nhẹ giọng chào hỏi: "Hạ Duy."

Hạ Duy mang theo mũ lưỡi trai cùng khẩu trang, tại đây loại thời tiết này cũng không có vẻ quái dị, anh ta rất cảm kích mà liếc mắt nhìn Nhan Niệm Niệm một cái, không riêng gì bởi vì ca khúc cô đưa đến, còn có vừa rồi cô không thật xa mà đã gọi tên của anh ta, hiển nhiên là vì chiếu cố anh ta.

Hạ Duy đem hợp đồng lấy ra cho Nhan Niệm Niệm, Nhan Niệm Niệm tự mình mang bút cầm theo ra, ở phía sau mấy tờ hợp đồng đều ký tên của mình lên, cô để lại một phần hợp đồng, cái khác còn lại đều đưa cho Hạ Duy.

Hạ Duy khó có được cười một tiếng, "Em cũng không nhìn kỹ xem? Không sợ hợp đồng này anh cất giấu cái lỗ hổng gì đem em lừa đi sao?" Rõ ràng là cô mơ hồ chỉ liếc mắt một cái, đoán chừng cũng không có thấy rõ có cái nội dung gì liền ký.

"Không sợ." Nhan Niệm Niệm cười nói: "Anh không phải là người như vậy, em tin tưởng."

Cô dừng một chút, lại nói: "Cũng tin tưởng tiểu Mạc tổng của các anh."

Hạ Duy cười, người bên cạnh anh ta đều nói hẳn là nên đem hợp đồng cho Mạc Thừa Hi, lại để Mạc Thừa Hi tới chuyển giao cho Nhan Niệm Niệm, rốt cuộc, Mạc Thừa Hi cùng Nhan Niệm Niệm là bạn học cùng lớp, như vậy rất thuận tiện.

Tự nhiên anh ta hiểu rõ mọi người suy nghĩ cái gì, đơn giản là mượn cơ hội kéo quan hệ với Mạc Thừa Hi, nhưng với anh ta mà nói, muốn chính là cảm ơn ngay trước mặt. Trừ bỏ này bài hát quả thật khiến anh ta một lần nữa bốc cháy lên tình cảm sáng tác mãnh liệt, còn bởi vì đây là đến từ fans yêu thích, cái tiểu fans này từ tám tuổi liền nghe anh ta hát, còn nghe hiểu. Thậm chí mười năm sau, cô còn nhớ rõ anh ta, còn tặng anh ta món quà quý trọng như vậy.

"Nhan Niệm Niệm, cảm ơn em." Hạ Duy cúi đầu, "Bài hát này cho anh linh cảm rất lớn, anh cảm giác được tình cảm sáng tác mãnh liệt đã lâu đã trở lại."

Ngược lại Nhan Niệm Niệm không nghĩ tới ca khúc của mình còn có thể kích phát linh cảm anh t a, nghe anh ta nói như vậy rất là cao hứng, "Em đây chờ mong anh có tác phẩm mới!"

"Không vội." Hạ Duy khó được nhiều lời hai câu, "Gần đây anh chuẩn bị ra nước ngoài ở một đoạn thời gian, thả lỏng thể xác và tinh thần, thả lỏng đại não, cái gì cũng không nghĩ."

Nhan Niệm Niệm không thể lĩnh hội loại trạng thái này, hỏi: "Có ích sao?"

Hạ Duy cười: "Có ích, sau khi thả lỏng, có thể nghĩ kỹ rất nhiều vấn đề."

Hai người nói vài câu, Hạ Duy liền rời đi, Nhan Niệm Niệm cầm một phần hợp đồng cùng bản demo ca khúc kia trở về bên cạnh Cố Lẫm.

Vài người đều không chú ý tới, một chiếc xe đen như mực ở ven đường mở cửa sổ xe ra một cái khe hở, lộ ra màn ảnh camera.

......

Cố Lẫm chưa từng chờ đợi ăn sinh nhật, với anh mà nói, sinh nhật chính là một đám người trên mặt treo nụ cười trái lương tâm, nói lời khách sáo không mặn không nhạt, ngược lại có thể thu được không ít lễ vật, nhưng anh chưa bao giờ thiếu tiền, nghĩ muốn cái gì đều là trực tiếp mua, người khác đưa còn chưa hẳn là hợp tâm ý anh.

Cái sinh nhật này lại không giống nhau.

Anh có bạn gái!

Nhưng mà, tiểu bạn gái không thích Cố Đồng Bằng cùng Liễu Như Chân, nếu dựa theo bữa tiệc sinh nhật lúc trước, đoán chừng tiểu nha đầu sẽ không tham gia.

Cố Lẫm sớm đã cùng Giang lão gia tử thương lượng, lần sinh nhật này liền tổ chức ở ngoại ô chỗ của lão gia tử, không mời nhiều người lắm, chủ yếu là bạn bè thân thích là đủ rồi.

Lão gia tử đương nhiên vui, ông hận không thể liền đem Cố Lẫm tự mình nuôi ở bên cạnh mới tốt, nhưng Cố Lẫm rốt cuộc họ Cố, có cha mẹ, có chị em, ông chỉ là ông ngoại, không thể nhúng tay đem đứa trẻ đoạt lấy.

Nếu cháu ngoại bảo bối tự mình đưa ra ý kiến muốn làm tiệc sinh nhật ở nơi này của ông, vậy đương nhiên không có gì phải khách khí, lão gia tử lập tức liền gọi điện thoại cho Cố Đồng Bằng, nói là chuyện tiệc sinh ông ta không cần phải xen vào.

Sắc mặt Cố Đồng Bằng âm trầm vài ngày.

Nhan Niệm Niệm nghĩ trăm lần cũng không ra, lặng lẽ hỏi Cố Lẫm, "Anh nói, vì sao ông ta không cao hứng?" Ở trong mắt cô mà nói, Cố Đồng Bằng cũng không thích Cố Lẫm nhiều lắm, muốn ông ta không làm tiệc sinh nhật căn bản không phải là cái chuyện quan trọng gì.

Cố Lẫm cười một tiếng, tiến đến bên tai cô thấp giọng giải thích, "Nếu là làm tiệc sinh nhật ở nhà họ Cố, khách khứa tới đều là nhà họ Cố mời, tới vừa thấy, u, thì ra Cố Đồng Bằng luôn là con rể của Giang lão gia tử, vậy về sau cũng phải ở chung cho tốt."

"Nga......" Nhan Niệm Niệm hiểu rõ, đây chính là tiệc sinh nhật Cố Lẫm mười tám tuổi thành người, lão gia tử khẳng định sẽ đến tham gia, nếu là Cố Đồng Bằng xử lý, liền có thể dựa vào lão gia tử mà nở mày nở mặt.

Tuy rằng nói vòng thượng lưu ở Yến Thành hẳn là đều biết Cố Đồng Bằng cùng lão gia tử là quan hệ cha vợ con rể, nhưng rốt cuộc Giang Chỉ đã qua đời mười tám năm, quan hệ cha vợ con rể này đã nguội lạnh dần, thân mật không thân mật đã có thể nhìn ra.

Cho nên, Cố Đồng Bằng vốn là tính toán dựa vào lần tiệc sinh nhật này mà nở mày nở mặt một phen.

"Vậy tiệc sinh nhật lúc trước của anh, lão gia tử không tới tham gia sao?" Nhan Niệm Niệm hỏi.

Cố Lẫm lắc đầu, "Không tham gia, ông ngoại không thích trường hợp này, anh đều là buổi sáng ở nhà họ Cố tham gia tiệc sinh nhật, buổi chiều đi ngoại ô bồi ông ngoại."

Nhan Niệm Niệm hiểu rõ, lão gia tử chưa bao giờ tới nhà họ Cố, kiếp trước cũng là như thế, Cố Lẫm thường xuyên đi thăm lão gia tử, còn lại là Cố Đồng Bằng cùng Liễu Như Chân ngày lễ ngày tết gì đó mới đi một chuyến.

Khẳng định không phải Cố Đồng Bằng không muốn hiếu thuận hết sức, mà là lão gia tử không muốn nhìn thấy bọn họ.

Nhan Niệm Niệm hiểu được tâm tư của lão gia tử, con gái bảo bối ngàn vạn sủng ái mà nuôi lớn, mới gả cho Cố Đồng Bằng không bao lâu liền chết, còn là nhảy lầu tự sát, tuy rằng không có quan hệ gì với Cố Đồng Bằng, trong lòng lão gia tử khẳng định cũng có vướng mắc.

Liễu Như Chân thì càng đừng nói nữa, đối với lão gia tử mà nói, bà ta chính là người chiếm vị trí của con gái, tuy rằng thời điểm Liễu Như Chân gả cho Cố Đồng Bằng, Giang Chỉ cũng đã qua đời tám năm.

"Vậy ngày mai mời Kim Nhai Miêu Thú bọn họ đi tiệc sinh nhật sao?" Nhan Niệm Niệm hỏi.

Cố Lẫm lắc đầu, "Không mời, để cho bọn họ chịu kia phần tội kia làm cái gì?" Tuy rằng ngày mai ăn sinh nhật anh vừa lúc là thứ bảy, nhưng là ở trong mắt anh, tiệc sinh nhật chỉ là đi ngang qua sân khấu, xem như không thể không ứng phó hoạt động xã giao, không có ý tứ gì. Kim Nhai Miêu Thú đi anh cũng không có biện pháp vẫn luôn bồi, đi cũng là nhàm chán, còn không bằng tự mình trong lén lút lại hẹn người ta.

Anh đã cùng mọi người hẹn xong, buổi chiều hai giờ đi ca hát, với anh mà nói, đây mới là ăn sinh nhật.

Cố Lẫm không tính toán để Kim Nhai Miêu Thú bồi chịu tội, nhưng lại đem Nhan Niệm Niệm mang theo.

Nhan Niệm Niệm đem lời anh nói ở trong lòng xoay hai vòng, lông mày nhỏ đứng lên, đôi mắt tròn xoe như nai con mở cực lớn, chỉ vào Cố Lẫm: "Ha! Anh cảm thấy tiệc sinh nhật là chịu tội, không muốn mang theo Kim Nhai Miêu Thú, lại một hai phải bắt em bồi?!"

Cố Lẫm đem ngón tay nhỏ đang chỉ vào chóp mũi anh cầm lấy, cúi đầu ở trên ngón tay kia hôn một cái, trong con ngươi đen tràn đầy ý cười, "Niệm Niệm, em không giống nhau, nhà họ Cố, nhà họ Giang gia bạn bè thân thích, răng vàng lớn cây non cái gì Viên kia cũng chưa cần phải nhận thức, nhưng em...... Lại sớm muộn gì cũng phải nhận thức."

"Ách......" Nhan Niệm Niệm mảnh dài lông mi mờ mịt mà chớp hai cái, cánh môi no đủ hồng nhuận nhấp, cẩn thận nghĩ nghĩ, đột nhiên hiểu được ý tứ của anh, xấu hổ đến khuôn mặt nhỏ phiếm hồng, rúc ở sô pha không chịu ngẩng đầu.

Cố Lẫm khẽ cười một tiếng, ngón tay thon dài nhéo một sợi tóc dài của cô, ở đầu ngón tay vòng tới vòng lui, "Niệm Niệm, quà sinh nhật em cho anh đâu?"

"Làm gì? Hiện tại còn chưa tới sinh nhật anh đâu!"

"Trước cho anh xem, chỉ xem một cái, xem xong thì để lại chỗ của em."

Nhan Niệm Niệm không nghĩ tới anh chờ mong quà sinh nhật như vậy, trong lòng cô tức khắc không có yên lòng, quà tặng đơn sơ như vậy, Cố Lẫm nhìn sẽ không bực đi?

Nhan Niệm Niệm sốt ruột tính toán, không biết hiện tại đi mua một món quà khác còn kịp hay không?

Đã 9 giờ tối, cô phải cùng Cố Lẫm cùng nhau về nhà họ Cố, trên đường khẳng định không thể để Cố Lẫm dừng xe cho cô đi mua quà nha, bằng không anh liền sinh ra nghi ngờ.

Trở lại nhà họ Cố đã 9 giờ rưỡi, ra cửa lại cũng quá muộn.

Nếu là sáng mai thức dậy sớm một chút, cản Cố Lẫm trước khi xuống lầu trộm đi mua, có lẽ......

"Nhan, Niệm, Niệm." Khóe môi Cố Lẫm còn mang theo ý cười, mắt đen lại cong lên, lộ ra một cỗ ý vị đầy nguy hiểm, "Không phải là em vốn dĩ chưa chuẩn bị quà sinh nhật cho anh đi?"

Anh chưa bao giờ cả tên lẫn họ mà gọi cô, Nhan Niệm Niệm hoảng sợ, vội vàng lắc đầu, "Chuẩn bị chuẩn bị, chỉ là......"

"Chỉ là cái gì?" Cố Lẫm cúi đầu, cái trán chống lại trán Nhan Niệm Niệm, trầm giọng nói: "Nếu là dám can đảm không chuẩn bị, vậy đem chính em làm như quà sinh nhật là được."

Anh cố ý buông lời tàn nhẫn hù dọa Nhan Niệm Niệm, nhưng lời này vừa nói ra, nhất thời Nhan Niệm Niệm không có tiếp thu được.

—— chỉ sợ không khí đột nhiên an tĩnh.

"Khụ khụ." Cố Lẫm ngồi dậy, Nhan Niệm Niệm cũng cuống quýt mà điều chỉnh dáng ngồi một chút, sống lưng ưỡn đến thẳng tắp, đôi tay ấn ở đầu gối, so với học sinh tiểu học nghe giảng còn muốn nghiêm túc hơn.

Cố Lẫm nhanh chóng mà nhìn lướt qua Nhan Niệm Niệm, tiểu nha đầu đỏ mặt.

Nhan Niệm Niệm trộm mà liếc mắt nhìn Cố Lẫm một cái, bên tai anh cũng đỏ.

Hai người đều có chút xấu hổ.

"Cái kia," Nhan Niệm Niệm nói: "Anh còn chưa thành niên đâu."

"Ông đây ngày mai liền thành niên!"

—— giống như không đúng chỗ nào, lời nói này giống như là ngày mai thành niên liền phải làm cái gì.

"Cái kia," Nhan Niệm Niệm vội vàng đền bù: "Em còn chưa thành niên đâu."

Cố Lẫm không nín được cười, bàn tay to ở trên đầu cô xoa một phen, "Đã biết, chờ em."

—— giống như càng không đúng hơn, lời nói này giống như là qua hai tháng chờ cô thành niên liền phải làm cái gì.

Nhan Niệm Niệm xấu hổ mà ngậm miệng lại.

Ngón tay thon dài của Cố Lẫm để ở bên môi, thấp thấp mà nở nụ cười.

Nhan Niệm Niệm thẹn quá thành giận, ôm cánh tay anh liền cắn một ngụm.

Cơ bắp của Cố Lẫm trong nháy mắt căng thẳng, lại nhanh chóng thả lỏng, lại vẫn chậm, Nhan Niệm Niệm che miệng, mày nhỏ khó chịu mà nhíu lại.

Cắn người khác lại bị cơ bắp người ta cộm miệng, phải hướng chỗ nào nói rõ lí lẽ đây? Nhan Niệm Niệm ấn quai hàm, trộm xoa xoa, cũng không dám nói với Cố Lẫm.

"Ê răng sao?" Cố Lẫm đau lòng mà bưng mặt cô, "Thật xin lỗi, đó là phản ứng bản năng của anh." Bản năng khiến cơ bắp anh căng thẳng trước, ý thức lại chậm một bước.

Nhan Niệm Niệm trừng anh một cái.

Cố Lẫm đem tay áo kéo ra, lộ ra cánh tay vân da rõ ràng, "Đây, em lại cắn, anh bảo đảm không căng thẳng."

Nhan Niệm Niệm đem tay áo anh kéo xuống, "Chúng ta cần phải đi."

Nhìn xem thời gian đã 9 giờ hơn, quả thật nên trở về nhà họ Cố.

Cố Lẫm một bên lái xe một bên âm thầm kích động, lại có hơn hai giờ chính là sinh nhật anh, tiểu nha đầu khẳng định sẽ gửi tin nhắn cho anh trước, chỉ cần cô đã gửi tin nhắn, anh liền đi xuống lầu lấy quà sinh nhật của mình.

Cố Lẫm vẫn luôn không ngủ, vì sợ di động không sáng bỏ qua tin nhắn, còn cố ý nạp đầy pin, tuy rằng cột pin biểu hiện còn có 50%, nhưng không hiểu sao chỉ là anh có chút không tin tưởng cái con số kia.

Quả nhiên, 12 giờ vừa đến, di động liền vang lên.

Cố Lẫm vội vàng mà cầm lấy di động, từng đoạn tin nhắn chúc phúc gửi tới, răng vàng lớn gửi, cây non gửi, cái gì Viên kia gửi, ngân hàng gửi tới, cửa hàng xe gửi tới......

Anh càng xem sắc mặt càng lạnh, xem từng cái xong, lại xem từ đầu lại một lần, căn bản không có bạn gái gửi!

Cố Lẫm ma sát răng hàm phía sau, lại đè nặng tâm trạng đợi năm phút đồng hồ, vẫn là không có!

Mẹ kiếp!

Thật quá đáng a!

Cố Lẫm nắm di động lên, trực tiếp gọi điện thoại qua đó ——

Tắt máy.

...... Đây còn muốn người ta kiên nhẫn kiểu gì?!

Cố Lẫm nhảy một cái liền từ trên giường nhảy xuống, tùy tay cầm lấy cái quần đùi cùng áo thun mặc lên, từ tầng bốn trực tiếp vọt tới tầng một.

Đứng ở cửa phòng nhỏ cho khách, Cố Lẫm thật sâu mà hít vào một hơi, nhẹ nhàng gõ gõ cửa.

...... Không động tĩnh.

Lại gõ.

...... Vẫn không có động tĩnh.

Cố Lẫm nổi giận, đi vào phòng bếp lấy dao gọt hoa quả, vòng đến bên ngoài đình viện, đi vào phía bên ngoài cửa sổ phòng Nhan Niệm Niệm, dùng dao gọt hoa quả cắm vào cửa sổ, vài cái đẩy cửa sổ ra rồi, nhảy vào.

Dựa vào ánh trăng, Cố Lẫm nhanh chóng mà nhìn lướt qua.

Phòng nhỏ cho khách không lớn, giường cơ hồ chiếm một nửa, Nhan Niệm Niệm ngủ ở trên giường, chăn kéo đến tận cổ, thoạt nhìn rất là ngoan ngoãn.

Là thật sự ngủ rồi, không phải đang đùa anh.

Mẹ kiếp! Này càng khiến người ta giận mà!

Tay chân Cố Lẫm nhẹ nhàng mà ngồi ở mép giường cô, nhìn chằm chằm cô trong chốc lát.

Có lẽ là bởi vì từ nhỏ không có học tập cho tốt, thị lực anh đặc biệt tốt, dựa vào ánh trăng, cơ hồ có thể đem lông mi của cô thấy rõ ràng.

Tiểu nha đầu ngủ thật sự rất ngon, tóc dài rối tung ở trên gối đầu, ngón tay từ bên cạnh chăn thò ra, theo hô hấp, chăn lúc lên lúc xuống.

Cố Lẫm lộ ra một cái vẻ mặt hung ác, hai tay làm thành một cái móng vuốt lớn, dùng hơi thở vừa nói một câu: "Tiểu công chúa, ác long tới bắt ngươi."

Nói xong, bản thân cũng cảm thấy ấu trĩ, không tiếng động mà nở nụ cười.

Tuy rằng tiểu nha đầu đã là bạn gái anh, anh lại giống như nhìn thế nào cũng thấy không đủ, tiểu nha đầu dưới ánh trăng, tiểu nha đầu ngủ ở trên giường, tiểu nha đầu trong chăn, là mặc áo ngủ hay là cởi sạch như anh......

Mẹ kiếp! Không thể lại nghĩ thêm nữa!

Cố Lẫm vội vàng đứng lên, lại không rời khỏi giường cô nữa, anh liền sắp không khống chế được chính mình.

Trong phòng nhỏ dành cho khách trừ bỏ giường cùng tủ quần áo, cũng chỉ có một bàn một ghế.

Cố Lẫm rất dễ dàng liền thấy được đồ vật trên bàn, cái hộp nhỏ lớn bằng bàn tay, dùng dải lụa buộc lại cái nơ con bướm.

Khóe miệng Cố Lẫm giật giật, may mắn là dải lụa màu đen, nếu là tiểu nha đầu dám cho anh toàn bộ màu hồng phấn, anh liền phải......

Liền phải cái gì chứ? Cố Lẫm nửa ngày cũng không nhớ tới nên trừng phạt như thế nào, nhéo cái hộp nhỏ nhìn một lát, nhẹ nhàng lắc lắc, không có động tĩnh gì, không biết bên trong là cái gì.

Đồng hồ? Nút tay áo? Hay là cục tẩy?

Muốn mở ra nhìn xem hay không đây? Cố Lẫm nhìn chằm chằm dải lụa kia nghiên cứu nửa ngày, cuối cùng xác định, nếu thật sự mở ra, anh là không có cách nào khôi phục lại nguyên dạng.

Cái tiểu nha đầu này!

Không có gửi tin nhắn đúng giờ cho anh!

Còn ngủ đến cực ngon!

Còn buộc cái nơ con bướm phức tạp như vậy, khiến cho anh muốn nhìn lén trước một chút đều không được!

Cố Lẫm hung ác mà quay đầu lại trừng mắt mà liếc nhìn Nhan Niệm Niệm đang ở trên giường một cái.

"Ngọa tào!" Lão đại sợ tới mức âm thanh cũng khàn đi, cái hộp nhỏ trong tay thiếu chút nữa ném ra ngoài.

Nhan Niệm Niệm an tĩnh mà ngồi ở trên giường, dựa lưng vào vách tường, trong tay cầm cái còi cảnh báo có thể vang vọng vườn trường kia

Tóc dài cô xoã tung, có chút loạn, khoác trên vai, khuôn mặt nhỏ ở dưới ánh trăng có vẻ trắng trắng.

Trong nháy mắt, Cố Lẫm đã bổ não vô số cái màn ảnh dọa người.

"Em, em làm gì mà dọa người như vậy?!" Cố Lẫm nổi giận nói.

Nhan Niệm Niệm mảnh dài lông mi thong thả mà chớp hai cái, bởi vì chưa tỉnh ngủ, đôi mắt cô nửa mở, thoạt nhìn rất không có tinh thần.

Mở miệng một cái, âm thanh cũng héo héo, "Cố Lẫm, anh đang làm gì?"

Nếu không phải thân hình anh quá mức quen thuộc, cô tỉnh lại trong nháy mắt cũng đã ấn còi cảnh báo xuống.

"Anh......" Cố Lẫm đột nhiên mắc kẹt, há miệng thở dốc, không biết nên nói cái gì.

Nhan Niệm Niệm ngáp một cái, "Cố Lẫm, anh lấy con dao đến phòng em làm gì?"

Dao?

Cố Lẫm quay đầu lại tìm tìm, quả nhiên, dao gọt hoa quả anh dùng để cạy cửa cứ như vậy tùy tiện mà bày ở trên bàn sách của cô.

...... Ngọa tào!

Cố Lẫm nhịn không được nhớ lại tình hình vừa rồi một chút, khi anh quay đầu lại trừng mắt tiểu nha đầu cố ý làm cái vẻ mặt hung ác, mà trên bàn còn bày một con đao......

Tay Cố Lẫm run lên, thiếu chút nữa đem cái hộp nhỏ rớt trên mặt đất, anh xấu hổ mà đứng ở nơi đó, cũng không biết nên giải thích như thế nào.

Không đúng, đây không phải vấn đề giải thích hay không giải thích, mấu chốt là...... Anh không có đem tiểu nha đầu dọa hư rồi đi?

"Niệm Niệm, em, em nghe anh nói......" Cố Lẫm đem âm thanh để thật sự nhẹ thật ôn nhu, thử thăm dò chậm rãi đi đến mép giường của Nhan Niệm Niệm, trong đầu nhanh chóng bàn tính nên làm tiểu nha đầu trấn định như thế nào.

Nhan Niệm Niệm mở đèn nhỏ trên đầu giường, cơ thể dò xét, một phen giữ chặt tay anh.

Cố Lẫm: "......" Phản ứng này dường như không giống như là bị sợ hãi.

Nhan Niệm Niệm kéo tay anh, Cố Lẫm theo lực đạo cô ngồi xuống trên giường, Nhan Niệm Niệm vạch trần chăn, kéo Cố Lẫm nằm đến bên cạnh cô, lại đem chăn che kín mít lại.

Cố Lẫm: "......" Chẳng lẽ là đang mộng du?

Nhan Niệm Niệm ôm lấy anh, đầu nhỏ ở hõm vai anh cọ vài cái, lẩm bẩm nói: "Cố Lẫm, anh phát cái gì điên a, anh nhìn xem anh, mặc áo tay ngắn quần đùi liền chạy tới, anh không biết lạnh à?!"

Cô vừa nói như vậy, Cố Lẫm mới phát hiện quả thật bản thân bị đông lạnh đến toàn thân lạnh lẽo, ổ chăn của tiểu nha đầu đặc biệt ấm áp, trên người cô cũng ấm áp, thơm thơm.

"Đừng, Niệm Niệm ——" Cố Lẫm muốn tránh ra, lại bị Nhan Niệm Niệm ôm đến càng chặt, "Cố Lẫm, anh làm gì?"

Nếu là ngày thường, Cố Lẫm tuyệt đối sẽ tiếp một cái "Em", nhưng hiện tại anh không có tâm tình đi đùa giỡn cô, tiểu nha đầu nóng hầm hập, thân thể anh quá lạnh, sẽ đem cô làm cho cảm mạo!

"Niệm Niệm mau buông ra, trên người anh quá lạnh!" Cố Lẫm cũng không muốn làm tiểu nha đầu lại phát sốt sinh bệnh.

"Không buông." Nhan Niệm Niệm "Lời lẽ chính đáng" mà từ chối, không những không có buông ra, còn hướng trong lòng ngực anh cọ cọ, "Có phải bị ác mộng hay không? Đừng sợ, có em đây."

Cô ngẩng đầu, ở trên má Cố Lẫm hôn một cái, "Đừng sợ, Cố Lẫm, em bồi anh."

Toàn thân Cố Lẫm đột nhiên liền mất đi sức lực.

Anh tùy ý để cô ôm thật chặt, lẳng lặng mà nằm một lát, cánh tay chậm rãi nâng lên, đem thân mình nhỏ nhắn thơm tho mềm mại của cô ôm ở trong lòng ngực, cằm để ở đỉnh đầu cô, cọ hai cái.

Không trong chốc lát, trên người Cố Lẫm liền nóng, vốn dĩ anh đã hỏa lực tráng, hiện tại bị Nhan Niệm Niệm vững chắc mà ôm, chăn lại trùm đến kín mít, càng đừng nói cô vừa mềm lại thơm như vậy.

Tim Cố Lẫm đập càng lúc càng nhanh, trên người dần dần mà toát ra một tầng mồ hôi.

Nhan Niệm Niệm thấy anh không lạnh, chậm rãi buông lỏng anh ra, "Anh là từ cửa sổ tiến vào? Cầm cái hộp nhỏ kia nhìn cái gì vậy?"

Cô vừa hỏi như vậy, Cố Lẫm đột nhiên ủy khuất.

Anh lấy ra di động, đem tin nhắn từng cái đưa cho Nhan Niệm Niệm xem, "Nhìn ra đây là cái gì không?"

Nhan Niệm Niệm: "Đều là chúc anh sinh nhật vui vẻ."

Cố Lẫm cắn răng, "Đúng rồi, đều là chúc anh sinh nhật vui vẻ, mọi người đều canh giờ gửi chúc phúc cho anh, chính là! Nơi này không có tin của bạn gái anh gửi!"

Nhan Niệm Niệm sửng sốt, "Anh...... Sẽ không bởi vì cái này mà lén lút vào đây đi?"

Cố Lẫm mặt không chút thay đổi, mắt đen lẳng lặng mà nhìn cô.

Nhan Niệm Niệm: "Anh, anh......"

Cô cũng không biết nên nói cái gì, nửa ngày mới ở ngực anh đấm một chút, "Anh sao lại ấu trí như thế! Anh trai! Anh là người trưởng thành rồi a!"

"Người trưởng thành thì làm sao vậy?!" Cố Lẫm hừ lạnh một tiếng, "Người trưởng thành cũng cần bạn gái chúc phúc! So với chưa thành niên càng cần hơn nữa!"

Nhan Niệm Niệm không biết nói gì mà nhìn anh, nửa ngày nở nụ cười, "Anh thật đúng là......"

Cô nâng tay lên, đôi tay bưng mặt anh, ở trên môi anh nhẹ nhàng hôn một cái, ngẩng đầu, con ngươi xinh đẹp trong suốt màu hổ phách lẳng lặng mà nhìn anh, "Cố Lẫm, sinh nhật vui vẻ."

"Hy vọng thân thể anh trai khoẻ mạnh, bình an suôn sẻ."

Khóe môi hơi mỏng của Cố Lẫm cong lên, "Hừ, là anh ăn sinh nhật, em ước nguyện làm cái gì?"

Nhan Niệm Niệm cười nói: "Em đây giữ lại, qua hai tháng nữa lại hứa." Dù sao hai tháng sau chính là sinh nhật cô.

"Cái quà gì? Hiện tại có thể cho anh đi?" Cố Lẫm duỗi cánh tay dài, dò ra nửa cái thân thể, từ trên bàn lấy cái hộp nhỏ thắt nơ con bướm màu đen kia qua.

Nhan Niệm Niệm: "Ừm...... Cái kia, cái quà này đi...... Vừa không trân quý, lại không tinh xảo, nếu không...... Anh chờ một chút, sáng sớm em dậy sớm một chút, ra ngoài mua cái khác cho anh?" Anh chờ đợi món quà như vậy, trong lòng Nhan Niệm Niệm thật sự không có yên lòng, cô cũng không muốn cho anh thất vọng.

Hiện tại mua quà?

Cố Lẫm đen mặt, ngón tay thon dài nắm khuôn mặt trắng nhỏ của Nhan Niệm Niệm, "Em được lắm Nhan Niệm Niệm, em có tự giác của người làm bạn gái hay không, không canh giờ gửi tin nhắn thì thôi, quà còn phải để trời sáng mới đi mua?"

Nhan Niệm Niệm vội vàng giải cứu mặt của mình, "Không phải hiện tại đi mua, chính là, chính là cái quà này nếu là anh không hài lòng, em liền đi mua một cái khác."

Cố Lẫm hừ một tiếng, nhanh chóng mà mở cái hộp nhỏ ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.