Kiếp trước, Nhan Niệm Niệm cũng đã từng ngồi xe của Cố Lẫm, nhưng mà cô chỉ ngồi một lần, đã bị Liễu Như Chân cảnh cáo.
Lúc ấy, vẻ mặt của Liễu Như Chân rất là nghiêm túc, nói vị Thái Tử gia cao quý này kỳ quái tàn nhẫn, tính cách cực kỳ vặn vẹo.
Lúc đầu Nhan Niệm Niệm cũng có chút sợ hãi Cố Lẫm, không riêng gì mặt của anh, còn có ánh mắt lạnh lùng kia của anh, quét vào trên người giống như là dao thổi qua, lạnh như băng không mang theo một chút nhiệt độ. Nghe lời Liễu Như Chân nói xong, càng thêm ghi tạc ở trong lòng, không còn tới quá gần Cố Lẫm.
Ai biết, đến cuối cùng lại là anh......
"Nhìn cái gì?!" Âm thanh không kiên nhẫn vang lên.
Nhan Niệm Niệm nháy mắt mấy cái, lúc này mới phát hiện mình vậy mà nhìn chằm chằm Cố Lẫm đến xuất thần. Cố tình cô còn ngồi ở vị trí kế bên tài xế, vừa vặn nhìn thấy má phải bị thương của Cố Lẫm.
"Cố Lẫm, anh cho em mượn điện thoại của anh dùng một chút đi?"
Cố Lẫm cười nhạo một tiếng, "Của cô đâu?" Tiểu nha đầu có điện thoại, hôm qua anh còn nhìn thấy, trên điện thoại còn làm đẹp mà dán chút blingbling thủy toản.
"Anh Lẫm, mượn một chút mà." Bàn tay của Nhan Niệm Niệm đưa đến trước mặt Cố Lẫm.
Đúng lúc là đèn đỏ, Cố Lẫm cúi đầu xuống, ánh mắt đen kịt rơi vào trên tay của cô.
Tay của thiếu nữ tinh tế trắng nõn, ngón tay thon dài, nhìn lại rất có sức lực, lòng bàn tay non mềm, bên trên đó lại có một tầng vết chai mỏng.
Nghĩ đến cái rương gỗ đựng đàn ghi-ta kia trong phòng của cô, Cố Lẫm hiểu rõ vết chai mỏng kia là do đâu.
Lấy điện thoại từ trong túi ra, Cố Lẫm tùy tay ném tới, Nhan Niệm Niệm vừa nhấc tay, vững vàng tiếp được, phát hiện màn hình đã giải khóa.
Gia hỏa này, biểu hiện không kiên nhẫn đến cỡ nào, nhưng trước khi ném điện thoại lại đây, lại dùng vân tay giải khóa màn hình. Nhan Niệm Niệm nắm vuốt điện thoại màu đen, quay đầu nhìn anh, chậm rãi lộ ra một nụ cười tươi.
"Cười cái gì?!" Thiếu nữ cười đến rất là sáng lạn, đôi mắt nai con tròn xoe cũng cong lên, Cố Lẫm nhíu mày, "Không phải muốn mượn dùng sao? Không cần liền trả lại cho tôi!"
Ánh mắt dữ dằn, bên tai lại có chút phiếm hồng, Nhan Niệm Niệm thu hồi ánh mắt, nhếch môi cười trộm, ngón tay cực nhanh ở trên màn hình ấn vài cái.
Trong xe vang lên tiếng chuông leng keng leng keng của điện thoại, Cố Lẫm nhìn lại, đây không phải là điện thoại của anh.
"Đây là số của em, anh Lẫm, em lưu lại rồi." Nhan Niệm Niệm ở trong danh bạ của điện thoại anh lưu số của mình vào, đưa điện thoại trả lại cho Cố Lẫm.
Cố Lẫm không nhìn, trực tiếp đưa điện thoại nhét về túi áo.
Nhan Niệm Niệm lại lấy điện thoại của mình ra, lưu dãy số vừa mới gọi tới lại, cẩn thận nhìn mấy lần, ghi ở trong lòng.
Ngày trường học tựu trường là khác nhau, lớp mười hai sớm nhất, lớp mười một chậm hơn một ngày, học sinh mới lớp mười là ngày thứ ba, cho nên xe ở cổng trường học không phải rất nhiều.
Cố Lẫm tùy tiện dừng xe lại ở ven đường, hai tên nam sinh như gió lao đến, "Anh Lẫm!"
Cửa tay lái phụ mở ra, Nhan Niệm Niệm xuống xe, cười lên tiếng chào: "Hai người khỏe." Hai người kia cô đều biết, là bạn bè tốt của Cố Lẫm, một người gọi là răng vàng lớn, một người gọi là cây non, thường thường hay quậy cùng với Cố Lẫm.
Đôi mắt của Kim Nhai lập tức trợn tròn: "Tê ——"
Miêu Thú dời hai bước, tiến đến bên cạnh Cố Lẫm vừa mới xuống xe, thấp giọng hỏi: "Anh Lẫm, đây là bạn gái của anh sao?"
Kim Nhai cũng lấy lại tinh thần, vụt một cái nhảy đến bên cạnh Cố Lẫm, "Anh Lẫm, chị dâu nhỏ thật xinh đẹp! Cũng là học ở trường chúng ta? Trước kia làm sao em lại chưa từng thấy?"
Miêu Thú lắc đầu, "Không phải học ở trường chúng ta đâu, nếu là trường học có nhân vật như thế, làm sao chúng ta có thể không biết?"
Khóe môi hơi mỏng của Cố Lẫm cong lên một chút, con ngươi đen sì lười biếng nâng lên, "Đây là em gái của tôi."
"Em gái?" Kim Nhai sửng sốt một chút, cười ý vị thâm trường, "À, em gái nha......"
Nhan Niệm Niệm đã cầm cặp sách từ ghế sau ra, vừa vặn nghe thấy bọn họ nói chuyện, cô cũng không để ý, "Tớ tên là Nhan Niệm Niệm."
Kim Nhai còn chưa kịp phản ứng lại, sắc mặt Miêu Thú đã thay đổi.
Nhan Niệm Niệm cười xua xua tay, "Anh Lẫm, em đi vào trước nha."
Đợi cô rời đi đi, Miêu Thú đè thấp giọng hỏi: "Anh Lẫm, cô ấy chính là...... Con gái của bà mẹ kế kia của anh?"
"Ngọa tào!" Lúc này Kim Nhai mới quay lại, "Là cô ấy?!"
Cố Lẫm nhẹ gật đầu.
Kim Nhai không dám tin tưởng nhìn bóng dáng mảnh khảnh của Nhan Niệm Niệm, "Cô ấy, làm sao cô ấy dám lên xe của anh Lẫm?"
Lông mày Cố Lẫm nhướng lên, "Đúng nha, làm sao cô ấy lại dám?"
Tiểu nha đầu nhìn kiều kiều mềm mềm, làm sao lại không sợ anh? Làm sao lại vừa quen thuộc lại tự nhiên mà thân cận với anh như vậy? So với mẹ đẻ và chị em ruột cùng mẹ còn thân cận hơn? Không chỉ không lo khi mình ngồi lên xe của anh, còn tự tác chủ trương mà lưu số của cô vào điện thoại của anh.
......
Nhan Niệm Niệm ngựa quen đường cũ tìm được phòng giáo vụ.
Kiếp trước, cô đi ra từ trong nhà, tìm xe buýt cũng rất lâu, chờ tới trường học càng thêm hai mắt đen thui (*), nghe ngóng nửa ngày mới tìm được phòng giáo vụ.
(*) Kiểu na ná mù đường ấy.
Nhưng mà bây giờ cô đã sinh sống ở cái trường học này gần một năm, mỗi một chỗ kiến trúc ở trường học đều rất quen thuộc. Nhan Niệm Niệm tự mình đến phòng giáo vụ báo danh, nhận đồng phục và sách giáo khoa, nhưng mà lần này, cột ghi tên người liên hệ khẩn cấp cô không ghi tên Liễu Như Chân, mà là viết tên Cố Lẫm xuống, đem dãy số vừa rồi mới tới tay bên trong điện thoại cũng viết lên.
Nhan Niệm Niệm được chia vào lớp mười hai ban hai, giống y như kiếp trước, cô nhớ rõ Cố Dao là ở ban ba, mà Cố Lẫm là ở ban năm.
Cấp ba là một toà lầu dạy học đơn độc, ban một ban hai ở tầng ba, ban ba ban bốn là ở tầng hai, ban năm ban sáu ở tầng một, cầu thang ở chính giữa, hai lớp cùng tầng phân ở hai bên cầu thang.
Nhan Niệm Niệm ôm đồng phục và sách giáo khoa, đi vào tầng ba, bên ngoài phòng học ban hai nam nữ phân thành hai hàng, hiển nhiên đang sắp xếp chỗ ngồi. Nhìn thấy Nhan Niệm Niệm, ánh mắt của mọi người không hẹn mà cùng mở to một cái cấp bậc.
Nhan Niệm Niệm đi đến đội ngũ phía trước, chủ nhiệm lớp Trương lão sư đứng ở chỗ đó, "Thưa thầy, em là học sinh chuyển trường, Nhan Niệm Niệm."
Trương lão sư đã biết trong lớp mình có một học sinh mới chuyển tới, còn tưởng rằng sẽ có cha mẹ theo tới, không nghĩ tới chỉ thấy được có một người. Nhưng mà, ông làm chủ nhiệm lớp cũng có chút năm tháng, dạng cha mẹ gì cũng đều gặp, tình huống trong nhà của học sinh cũng không giống nhau, học sinh chuyển trường mới tới này có lẽ ông cũng hiểu được, không hỏi cái gì, gật gật đầu, "Đi xếp hàng đi."
Trường học sắp xếp chỗ ngồi cũng không phải dựa theo thành tích, mà là căn cứ vào cái đầu cao thấp, nhưng mà cũng không có dùng một cây thước đo đến đo đọc nghiêm khắc như vậy, có lẽ là dựa vào từ thấp đến cao, có bạn học muốn ngồi cùng cũng có thể ngồi vào cùng một chỗ.
Nhan Niệm Niệm đi thẳng tới ở giữa, "Bạn học, tớ có thể ngồi ở chỗ này không?"
Hiển nhiên Mạnh Hiểu Viên không ngờ tới vị bạn học mới xinh đẹp đến không tưởng nổi này vậy mà chủ động đến nói chuyện với mình, hưng phấn đến đôi mắt tỏa sáng, âm thanh cũng có chút lơ mơ, "Được, có thể nha!"
Nhan Niệm Niệm đứng ở phía trước Mạnh Hiểu Viên, quay đầu cười nói: "Cậu tên là gì?" Đương nhiên cô biết tên của Mạnh Hiểu Viên, kiếp trước hai người bọn họ vẫn luôn ngồi cùng bàn, người con gái hoạt bát đáng yêu này giúp cô rất nhiều. Nhưng mà, hiện tại cô lại chỉ có thể làm bộ không biết cô nàng.
"Tớ gọi là Mạnh Hiểu Viên, cậu có thể gọi tớ là bánh trôi nhỏ." Mạnh Hiểu Viên vươn tay, "Để tớ cầm đồ giúp cậu nha."
Đồ vật của mọi người đều đặt ở phòng học, Nhan Niệm Niệm lại ôm quần áo và sách giáo khoa, cô cũng không khách khí, đưa đồng phục cho Mạnh Hiểu Viên, "Cảm ơn cậu, bánh trôi nhỏ."
Mấy nam sinh đứng trong đội ngũ song song với Nhan Niệm Niệm cũng có chút kích động, nghiêng lỗ tai nghe các cô nói chuyện. Bạn học mới không chỉ có dáng dấp đẹp mắt, âm thanh còn đặc biệt dễ nghe, dễ chịu nói không nên lời. Đến lúc đó mấy người bọn họ có thể ngồi xung quanh bạn học mới, quả thật là một phúc lợi lớn.
Đội ngũ từ trước về sau, theo thứ tự tiến vào phòng học, Nhan Niệm Niệm tính toán cũng không sai, cô vừa vặn ngồi cùng bàn với Mạnh Hiểu Viên.
Mạnh Hiểu Viên gục xuống bàn hỏi: "Niệm Niệm, cậu chuyển từ trường học nào tới đây vậy?"
Nhan Niệm Niệm nhét đồng phục và sách giáo khoa chỉnh tề vào bên trong ngăn bàn học, "Tớ là từ Tân Thành tới đây."
"À......" Mạnh Hiểu Viên nghĩ nghĩ, "Vậy học tịch (*) của cậu cũng chuyển qua đây sao?"
(*) Học tịch: Sổ ghi tên cũng như tư cách của học sinh một trường nào đó.
"Không có."
"Vậy chẳng phải là cậu còn phải chuyển về Tân Thành đi thi đại học sao?" Lúc thi tốt nghiệp trung học nhất định phải trở về chỗ của học tịch, cũng may Yến Thành và Tân Thành đều dùng bài thi đại học giống nhau.
Nhan Niệm Niệm gật gật đầu, "Ừm, có thể tớ sẽ trở về sớm." Sinh nhật của cô là ở sau Nguyên Đán, cách hiện tại cũng chỉ có thời gian bốn tháng, dựa theo pháp luật Hoa Quốc, cô qua hết sinh nhật mười tám tuổi cũng không cần tiếp tục ở lại bên cạnh Liễu Như Chân. Nếu là đến lúc đó không có việc gì, Cố Lẫm cũng không có nguy hiểm, sau Nguyên Đán thì cô sẽ trở lại Tân Thành.
"À......" Mạnh Hiểu Viên có chút tiếc nuối, "Nếu cậu có thể ở lại đến kỳ thi tốt nghiệp trung học thì tốt biết bao, nếu là tớ học tập mệt mỏi, ngẩng đầu nhìn mặt cậu của một cái, lại giải lao lại nâng cao tinh thần, cảnh đẹp ý vui."
Nhan Niệm Niệm: "......"
......
Nhan Niệm Niệm không trọ ở trường, không cần dự tiết tự học buổi tối, buổi chiều lên lớp xong liền đeo cặp sách đi về phía cổng trường.
Cố Lẫm ngồi ở trong xe, ngón tay khỏe mạnh khoác trên tay lái, như có như không mà gõ một cái, ánh mắt đen sì thỉnh thoảng nhìn về phía cổng trường.
Kim Nhai và Miêu Thú ngồi ở phía sau, Kim Nhai che lấy cái bụng sắp đói đến bẹp, "Anh Lẫm, chúng ta còn phải đợi ai nha?"
"Không chờ người, ông đây muốn ngồi một chút."
Khuỷu tay của Miêu Thú nhẹ nhàng đẩy Kim Nhai, cái cằm hướng chỗ cổng trường một chút, bóng dáng của Nhân Niệm Niệm vừa vặn xuất hiện ở chỗ cổng trường.
Trong lòng Kim Nhai "Ngọa tào" một tiếng, anh Lẫm không phải là chờ cô "Em gái" này đi?
Nhan Niệm Niệm cũng thấy xe Cố Lẫm, bước chân của cô nhanh hơn, vừa muốn tới đó, có người lại ngăn ở trước mặt cô, "Bạn học Nhan."
Nhan Niệm Niệm học âm nhạc từ nhỏ, luyện tai là kiến thức cơ bản, đối với âm thanh của người khác cô rất là mẫn cảm, không cần ngẩng đầu cô cũng biết người tới là ai —— lớp trưởng Mạc Thừa Hi.
"Bạn học Mạc, có chuyện gì sao?" Vừa nghĩ đến kiếp trước mình chết ở bữa tiệc sinh nhật mười tám tuổi của Mạc Thừa Hi, làm cho ngày quan trọng như vậy của người ta rối loạn, Nhan Niệm Niệm liền có một loại áy náy đặc biệt.
Mạc Thừa Hi cúi đầu, đối diện với đôi mắt nai con tròn xoe của cô, áy náy trong ánh mắt kia khiến cậu có chút nghi ngờ, "Bạn học Nhan vừa tới Yến Thành, nếu như gặp phải khó khăn gì, có thể nói với tớ. Tớ là lớp trưởng, giữa bạn học chung lớp cũng phải giúp đỡ cho nhau."
"Cảm ơn bạn học Mạc, nhưng mà, tớ cũng chưa gặp phải khó khăn gì." Cậu là có lòng tốt, nhưng Nhan Niệm Niệm vẫn không muốn có bất kỳ gút mắt gì với cậu.
Mạc Thừa Hi "Ừm" một tiếng, dời bước chân đi, cậu nhìn ra Nhan Niệm Niệm khách khí xa cách. Trên thực tế vừa rồi nếu không phải chủ nhiệm lớp gọi cậu lại, nói tình huống trong nhà của học sinh chuyển trường mới tới tương đối phức tạp, dặn dò cậu chú ý nhiều một chút, cậu cũng sẽ không chủ động ngăn cô lại.
Nhan Niệm Niệm nói một tiếng "Tạm biệt", bước chân đi về phía trước, đột nhiên lại dừng lại.
Xe của Cố Lẫm, không thấy.
=====
Ngày beta: 18/10/2020. Chủ Nhật mưa gió rét mướt, thích hợp rúc trong chăn chạy deadline.