Tui Tưởng Tui Là Lương Thực Dự Trữ

Chương 12: Ghét bỏ



Lúc Thư Thời đến Kim Thượng đã là hai rưỡi chiều, buổi sáng Cô Hoạch Điểu làm việc nhà lâu quá, đi rồi lại quay về nấu ăn sau hai tiếng, căn bản không có đủ thời gian để cậu đi lại, đơn giản liền hẹn Trương Kỳ buổi chiều.

Cậu hôm nay mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản, khoác chiếc áo mỏng màu xanh trắng, bên dưới phối với quần yếm vào xanh nhạt, cả người thoạt nhìn tràn đầy sức sống thanh xuân. Dù cho đã đeo khẩu trang màu đen và đội mũ lưỡi trai màu trắng nhưng đôi mắt hồ ly xinh đẹp lộ ra bên ngoài cũng với nốt ruồi lệ chí ở khóe mắt bên phải cũng đủ câu dẫn, trên đường đi thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn.

Kim Thượng là công ty lớn số một số hai trong ngành, nên dù Trương Kỳ chỉ là một người đại diện bình thường đi chăng nữa thì cũng có phòng làm việc riêng của hắn.

Thư Thời bấm số tầng trên thang máy mà Trương Kỳ đã miêu tả, tìm được văn phòng, nâng tay gõ cửa ba tiếng.

Không bao lâu sau, bên trong truyền đến giọng nói của một người trung niên.

Lúc Thư Thời đẩy cửa bước vào thấy trong phòng còn có một người thứ 3 ngoài Trương Kỳ, là một chàng trai với mái tóc màu hạt dẻ nhạt, cậu ta đang ngồi trên sô pha cúi đầu nghịch điện thoại, nghe thấy có người đi vào cũng không ngẩng đầu.

Cậu sau khi vào cửa liền tháo khẩu trang xuống, vốn ánh mắt Trương Kỳ còn mang theo vẻ nghi hoặc lập tức sáng lên.

"Đây rồi, cậu làm anh phải ngóng lâu quá, thiếu chút nữa đã nghĩ cậu đổi ý rồi."

Nghe nói vậy, Thư Thời cười cười, hai má hiện lên hai lúm đồng tiền nhỏ, "Sao có thể chứ, em đã đến rồi đây mà."

Dường như do ngữ khí của Trương Kỳ quá mức thân thiện, chàng trai vốn đang ngồi nghịch trên sô pha rốt cuộc cũng tò mò ngẩng đầu lên, giây phút nhìn thấy diện mạo Thư Thời sắc mặt liền có chút khó coi, năm ngón tay đang nắm điện thoại cũng không tự giác được mà dùng sức một chút.

Khuôn mặt này, đối diện với khuôn mặt như vậy khiến cho Lâm Phi Huyền cảm giác nguy cơ rất lớn.

"Anh Trương, đây là ai vậy, anh giới thiệu chút được không?"

Trương Kỳ liếc nhìn Lâm Phi Huyền một cái, trong mắt có vài phần bất đắc dĩ, "Đây là Thư Thời, người mới mà anh chuẩn bị ký hợp đồng."

Rồi sau đó quay đầu giới thiệu với Thư Thời: "Đây là Lâm Phi Huyền, đến sớm hơn cậu hai tuần."

Thư Thời gật đầu chào hỏi cậu ta, "Xin chào."

Suy đoán trong lòng được chứng thức, dù cho trong lòng Lâm Phi Huyền không thoải mái nhưng trên mặt vẫn duy trì phong độ của mình, "Vậy sau này mọi người đều là sư huynh đệ đồng môn rồi."

Thư Thời đơn giản đáp lại một tiếng rồi xem bản hợp đồng mà Trương Kỳ giao cho, xác nhận không có vấn đề gì liền cầm bút trên bàn làm việc ký tên, nhưng cũng không ngừng lại: "Anh Trương, anh đã đáp ứng em, không đưa em đi tuyển tú, anh còn nhớ chứ?"

Trương Kỳ có chút sửng sốt, nghĩ thầm, tiểu tử này còn thông minh hơn vẻ bề ngoài, lúc trước hắn chỉ nói sẽ đáp ứng cho cậu đi diễn xuất, cũng không có nói sẽ không tham gia tuyển tú, hắn hoàn toàn có thể lấy lợi nhuận sau chương trình tuyển tú đầu tư vào diễn xuất, hoàn toàn không có xung đột.

Nhưng hiện tại nếu Thư Thời đang ký hợp đồng đã hỏi vậy, hắn tự nhiên không thể trả lời khác được: "Cậu nếu không muốn vậy thì không tham gia."

Thư Thời cười híp mắt: "Cám ơn anh Trương."

Sau đó liền lưu loát ký tên.

Lâm Phi Huyền một bên lén lút quan sát động tĩnh nghe trò chuyện cũng không khỏi sửng sốt, sau đó liền cảm giác trái tim đập hụt nửa nhịp.

Nếu đã nói không tham gia tuyển tú kia, hai người sẽ không có xung đột về lợi ích, về sau quan hệ chỉ đơn giản là đều cùng là nghệ nhân được Trương Kỳ dẫn dắt thôi.

Nghĩ đến đây, ánh mắt của Lâm Phi Huyền nhìn về phía Thư Thời cũng không còn mang theo đề phòng và địch ý nữa.

Trương Kỳ cũng không ngờ thái độ của Thư Thời lại kiên quyết như vậy, nhất định phải tham gia diễn xuất, dù sao khuôn mặt này ném vào đâu cũng không flop được.

Cho nên sau khi Thư Thời ký hợp đồng xong, hắn tâm tư vừa động, hỏi: "Có muốn mời một lão sư đến dạy diễn xuất không? Như vậy đến khi cậu tiến tổ cũng có thể thích ứng nhanh hơn."

Thư Thời thật ra cũng muốn đi học lắm, muốn xem xem người khác diễn xuất ra sao, nhất là sau màn hình là như nào, nhưng nghĩ đến tình huống hiện tại của cậu, đừng nói là duy trì hình người không được lâu, muốn ra khỏi nhà còn phải canh thời gian, không thể cố định. "Em hiện tại không có phương tiện di chuyển, sau rồi nói."

Câu trả lời này nghe quá chiếu lệ, Trương Kỳ không khỏi thở dài trong lòng, đứa nhỏ này hẳn cũng chỉ dạo chơi thôi, có lẽ sẽ không kiên trì được bao lâu, đáng tiếc cho khuôn mặt như vậy.

Lúc Thư Thời ra khỏi văn phòng đã gần ba rưỡi, cậu nhìn thoáng qua đồng hồ rồi đi về phía thang máy.

Lúc này nếu vội về nhà luôn hẳn là vẫn kịp.

Nhưng không may, lúc này có một đoàn người đi đến, có ít nhất mười mấy người trước mặt, ngăn chặn đường đi của Thư Thời.

Người cầm đầu đám người đó là Diệp Vọng vẻ mặt kiêu ngạo mặc bộ vest màu ghi, phía sau nửa bước là một đàn ông thoạt nhìn có chút buồn bã, người đàn ông mập mạp một mực nói chuyện, dường như đang không ngừng giới thiệu với Diệp Vọng cái gì đó.

Lúc Thư Thời nâng mắt nhìn thấy đại mỹ nhân, tim cậu như ngừng đập trong chớp mắt, thiếu chút nữa là xoay người chạy biến.

Nhưng dù sao đi nữa thì cậu vẫn nhớ bây giờ cậu đang ở dạng người, đại mỹ nhân hẳn sẽ không nhận ra cậu đâu, bèn chậm rãi dựa vào tường bước đi, cố gắng bình tĩnh lướt qua đám người này.

Đề phòng vạn nhất, cậu còn đè chiếc mũ lưỡi trai trên đầu mình xuống, lại thắt chặt khẩu trang trên mặt, xác nhận toàn thân đều đã che kín mới nhấc chân đi về phía trước.

Khi Thư Thời một mình bước vào cùng với nhóm người của Diệp Vọng, không biết là do bộ dáng Thư Thời khả nghi hay người đàn ông mập cảm thấy hành động của cậu kỳ quặc mà mở miệng gọi lại Thư Thời: "Này, cậu kia, lại đây chút."

Thư Thời sửng sốt, quay đầu nhìn bốn phía, xác định không còn người nào khác mới chậm rãi đi tới.

Trời biết đây là lần đầu tiên cậu đến công ty, chỉ biết mỗi Trương Kỳ với Lâm Phi Huyền mà thôi, ba nội mập kia là ai cậu có biết đâu!

Lát nữa chào hỏi như thế nào? Hay là thôi không chào hỏi luôn?

Nhưng có thể đi bên cạnh đại mỹ nhân hẳn cũng có chức vụ cao, vạn nhất mình không chào hỏi cẩn thận liền đắc tội người ta thì sao?

Cậu nghĩ như vậy, bước chân cũng càng ngày càng chậm, người đàn ông mập dường như có chút không kiên nhẫn: "Nhanh chân lên!"

Đại mỹ nhân ở ngay trước mặt, Thư Thời vốn đang hoảng sẵn trong lòng, tiếng quát lớn của ba nội này còn khiến cậu luống cuống hơn, tăng nhanh tốc độ lại không chú ý dưới chân, vô tình loạng choạng ngã sang một bên.

Trong lúc vội vàng cậu chỉ kịp nắm lấy thứ bên cạnh để chống đỡ, hoàn toàn không có thời gian tự hỏi.

Lúc Thư Thời còn chưa phản ứng được đã bị mùi đàn hương quen thuộc bao phủ, nháy mắt cảm thấy dưới tay cậu không phải là vải quần áo mà là khóa đoạt mệnh.

Càng khiến cậu muốn chết hơn là cậu, cậu còn túm lấy áo vest của đại mỹ nhân xuống...... Giờ phút này trong đầu Thư Thời chỉ có hai chữ xoay quanh đến vô hạn tuần hoàn "Xong rồi xong rồi xong rồi xong rồi......"

Biến cố diễn ra trong nháy mắt khiến cho mọi người đều choáng váng.

Khi bị người đàn ông mập bên cạnh phản ứng lại mà quát lớn, Thư Thời đã nhanh chóng buông áo vest của đại mỹ nhân ra, rối rít xin lỗi: "Rất xin lỗi, tôi không cố ý......"

Lúc này không chỉ khiến cho cậu muốn chết quách luôn mà còn làm xấu mặt đại mỹ nhân QAQ.

Diệp Vọng cũng không đáp lại lời xin lỗi của cậu, sau khi kéo áo vest lên trực tiếp lùi lại non nửa bước, tạo ra khoảng cách giữa hai người, thậm chí còn không liếc mắt nhìn Thư Thời một cái, cũng không quan tâm đến tình cảnh xấu hổ hiện giờ.

Người đàn ông mập bên cạnh là chủ tịch đương nhiệm của Kim Thượng Entertainment, sau khi chứng kiến một màn liền hiểu Diệp Vọng có lẽ tâm trạng đáng không tốt, vội vàng kéo Thư Thời sang một bên nhỏ giọng mắng mỏ "Sao còn đứng đây làm gì?", sau đó tươi cười xin lỗi Diệp Vọng: "Diệp tổng, tên nhóc ngu ngốc này cũng không biết từ đâu đến mà lỗ mãng như vậy, ngài đừng để ý..."

Thư Thời cảm giác được hầu hết tầm mắt mọi người đều đặt trên người mình, đáng ra phải xấu hổ đến mức không thể ngẩng đầu lên, nhưng cậu chỉ chú ý đến vẻ mặt không cảm xúc của đại mỹ nhân, thậm chí mày đều níu lại, sau khi Diệp Tứ tiến lên giúp hắn sửa sang quần áo, hắn còn lấy tay phủi phủi chỗ vừa bị chạm qua, giống như bị thứ gì đó dơ bẩn chạm vào.

Tuy rằng Thư Thời biết đức hạnh của đại mỹ nhân bên ngoài chính là như vậy, hắn cũng không biết cậu là ai, phản ứng này cũng không đáng trách.

Nhưng cậu không nhịn được vẫn cảm thấy ủy khuất.

Sáng nay trước khi ra khỏi nhà còn nhét cho mình một túi thịt khổ, còn dặn Cô Hoạch Điểu buổi trưa làm món sườn cừu cho mình, chỉ sau vài tiếng đã ghét bỏ cậu như những thứ khác.

... Không thể chấp nhận được.

... Đau lòng thay cho hồ ly ta.

Ánh mắt từ Thư Thời bên cạnh quá rõ ràng, Diệp Vọng vừa nhìn sang liền bắt gặp đôi mắt hồ ly của Thư Thời vẫn còn rưng rưng. Vẻ mặt của Diệp Vọng ngưng lại, sau đó thu hồi ánh mắt, ngắt lời gã Thái bên cạnh vẫn còn đang giải thích, nói: "Đến lúc đi rồi."

Nói xong hắn cũng phớt lờ những người khác, lập tức nhấc chân đi về phía trước.

Thái Kim Thượng vốn muốn gọi tên nhóc đang che kín kia tới, giáo huấn hai tiếng, cho Diệp tổng thấy nhân viên trong công ty gã ăn mặc như thế nào, nhưng lại không nghĩ tới lại rước đến phiền toái cho chính mình, chưa kể đến chuyện đầu tư của Diệp thị, chưa cho hắn nhớ đời đã không sai rồi.

Bây giờ Diệp Vọng nói như vậy, một câu oán hận cũng không dám nói, đáp ứng xong liền đi theo sau bước chân của Diệp Vọng.

Bỏ lại một mình Thư Thời tại chỗ.

Buổi tối, sau khi Diệp Vọng về nhà liền thấy được con hồ ly ngốc đang nằm bất động trên tầng cao nhất của giá leo trèo, đưa lưng về phía mình.

Rõ ràng đã nghe được tiếng mở cửa vậy mà cũng không thèm phản ứng, còn lấy mông hướng về phía cửa, quả nhiên là tính tình cũng khó chịu hơn.

Diệp Tứ cầm cặp tài liệu đi theo sau, nhìn thấy tiên sinh thay giày rồi bước đến giá dành cho mèo kia, ý muốn ôm tiểu hồ ly đang giả chết xuống.

Nhưng ngoài dự đoán của mọi người là tiểu hồ ly vốn trước nay chưa hề để ý bị ôm, nay lại né tránh tay của tiên sinh, di chuyển thân mình sang bên cạnh không thèm để ý.

Thậm chí ngay cả đầu cũng không ngoảnh lại, vốn cái đuôi đang rũ xuống ở ngoài cùng thu lại, không để cho tiên sinh đụng tới dù chỉ một sợi lông.

Bàn tay đang duỗi ra của Diệp Vọng ngượng ngùng dừng lại giữa không trung, hắn thu tay lại, nhìn con hồ ly ngốc đang thu mình thành một đoàn kia, cảm thấy có chút khó hiểu, hồ ly ngốc này lại làm sao vậy?

———

Chiến sĩ thi đua mode off _(;3 /


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.