Tui Yêu Bà, Ngốc

Chương 7: Lánh mặt nhau



Ngày hôm sau, dường như nó và hắn thường hay tránh xa làm cô và anh khó chịu- Như!!!! Mày làm cái trò gì vậy??? - cô vừa chạy vừa ôm cổ nó

- Phiền quá! tránh ra cho chụy mày học - nó vừa quăng cô sang 1 bên vừa ôm cuốn sách

- chồi ôi, hôm nay làm siêng dữ vậy, chắc hôm nay trời sập quá

- tầm bậy tầm bạ - nó không vừa cãi lại

- Anh Bảo ơi, đi chơi với em!!!! - tiếng của 1 cô gái vang lên

Anh và hắn bất ngờ quay lại

- Th.. Thư... Sao em ở đây - hắn ấp úng nói

- Tại em nhớ anh - cô gái mắt long lanh nhìn hắn

_________________-___

Giới thiệu nhân vật mới

* Trần Minh Thư

- Người đã đặt ra giao ước với hắn, nhưng giao ước ấy đã bãi bỏ từ lâu, nhà giàu, học giỏi nhưng chảnh chẹ, ranh ma.

______________________

Khi câu nói của Thư nói xong cũng chính là lúc nó và cô bước ra. Bỗng, mặt nó tối sầm lại

- Như... Như - hắn bất ngờ khi thấy nó

-............ - nó không nói gì cả quay lại và bước đi

- không như bà thấy đâu - hắn đẩy Thư ra và giải thích

Khi hắn nói xong thì nó đã đi mất

- Ai vậy anh???? - Thư ngây ngô hỏi

Cô thấy tình hình căng thẳng liền nói

- Này, mấy người định đứng đây đến chừng nào. Vô học đi, chuông reo rồi kìa - cô lấy tay kéo hắn và anh vào lớp

- Ê này...... Cô dám lôi chồng tương lai của tôi đi đâu đấy - Thư nắm lấy tay cô và nắm chặt

- Mày nói gì đó con kia??? - Cô đổi tính 180 Độ

- Tao bảo bỏ tay chồng tao ra,Điếc à??? - ả ta vặn lại câu hỏi

Chác....... 5 ngón tay của cô in vào má Thư, Ả giả vờ ngã và khóc

- Anh....... Anh Bảo, nhỏ đó tác em - à vừa ôm má vừa thút thít

- Thôi thôi đi vô lớp hết nào mọi người - hắn xua xua cô và anh vào lớp

- Mày được lắm, dám làm nhục mặt tao, nhớ đấy Trương Hạ Vi, Trần Tuyết Như -ả ta vừa cười vừa nói

Trong lớp học, hắn thì ra sức giải thích cho nó, còn nó thì quay qua đống sách vở mà đọc. Nó chăm học đột xuất. Nó muốn để lại thành tích trước khi nó nhắm mắt, thời gian của nó không còn nhiều nữa. Chỉ hết năm học này thôi, Nó sẽ tạm biệt mọi người, kể cả hắn

Sau tiết học, nó nhanh chân chạy về 1 mình, 1 đoạn đường vắng, hẹp. Rất yên tĩnh làm nó thoải mái. Nó ghé qua 1 quán trà sữa tên Honey, chọn 1 góc trong quán để ngồi

-Em dùng gì? - cô bồi bàn lễ phép nói

- cho em 1 soda nhé chị - nó lễ phép nói lại

- đợi chị 1 chút nhé em - cô bồi bàn chạy vào

1 lát sau..

- của em đây - cô bồi bàn để ly soda lên bàn và lui đi

không gian thật yên tĩnh, nó khẽ ngân nga theo điệu nhạc, nơi này luôn làm nó có cảm giác an toàn. Làm nó không có cảm giác lo âu muộn phiền ( chị chết ở đó luôn nhá) ( Như: Chết cái đầu bà)

Ngồi chán chê rồi, nó trả tiền rồi ra khỏi quán

- Meoooooo - tiếng một con vật phát lên dưới chân nó

Nó liền cúi đầu xuống nhìn con vật ấy

Một con mèo tam thể sơ sinh, trông nó khá yếu ớt. quan trọng nhất, thân hình nó ướt nhẹt và run lấy bẩy. Nó lật đật lấy khăn tay lau cho con mèo. Một lúc sau

- Này, đừng đi theo chị - nó xua xua con mèo. Nhưng càng xua nó càng chạy theo

Bỗng.....

- Gâu.... Gâu - con chó bẹc-giê chạy từ đâu ra và sủa

Nó giựt mình ôm con mèo chạy. Sau một hồi chạy thoát khỏi con bẹc giê thì, một bình hoa rời xuống đỉnh đầu nó

- BỤP!!!! - tiếng bình hoa vỡ vào đầu nó. nó loạn choạng ngã nhào, con mèo bị văng ra

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.