Từng Bước Trộm Tâm

Chương 20: Nhà xí




   Nhà xí ở Đại Tần triều với nhà cầu nông thôn ở thế giới hiện đại cũng không sai biệt lắm, không quan tâm là ở nơi đâu, cũng là dùng những viên đá tảng xây thành bốn bức tường tạo thành không gian, sau đó dùng màn làm từ thanh trúc làm cửa sổ, phía trên ngay tại vị trí gần cửa dùng bút lông thô đề chữ "Nhà xí". Lưu Lê lo lắng sẽ bị mọi người phát hiện thân phận của mình, nàng lựa chọn vị trí vệ sinh tận cùng bên trong, hai cái lỗ tai từng thời từng khắc chú ý đến động tĩnh ở bên ngoài.
   Rốt cuộc cũng giải quyết xong hai việc gấp, bên ngoài nhà xí truyền đến tiếng bước chân, tiếp theo là màn trúc bị vén lên, sau đó mang theo thanh âm phũ xuống. Lưu Lê với động tác nghe trộm quen thuộc đứng tại chỗ mình đi vệ sinh, muốn đợi người nọ sau khi giải quyết xong rời đi thì sẽ đi ra.
  Ai ngờ trong nhà xí truyền đến mùi vị thật sự không thể chịu nổi làm người ta muốn ngu luôn, nàng kìm nén khó chịu, cất bước đi nhanh ra ngoài, lúc đi ngang qua ánh mắt lỡ đãng liếc nhìn màn trúc của nhà xí bên cạnh lúc nãy, chỉ thấy một nam tử anh tuấn mặc áo gấm màu vàng đang nửa ngồi ở nơi đó. Cảm nhận được sự xuất hiện của Lưu Lê, nam tử lập tức lấy gấm áo che lại giữa hai chân của mình, vừa mang ánh mắt cảnh giác dòm chừng Lưu Lê.
  "Thật ngại quá, thật ngại quá!" Lưu Lê mặc dù làm bộ như chưa thấy gì, nhưng lòng vẫn lo sợ mình bị bại lộ, nàng vừa nhanh chóng che kín hai mắt của mình vừa
đem đầu chuyển sang hướng khác. Hai chân từ từ cũng chuyển hướng muốn chạy trốn, nói: "Vị huynh đệ này, ngươi cứ từ từ giải quyết, ta liền không nán lại chỗ này quấy rầy ngươi."
  "Ngươi đứng lại!" Nam tử thấp giọng hô một tiếng, thanh âm của hắn có vẻ hơi suy yếu, nhưng lại không ảnh hưởng đến vẻ cường thế vô hình được tạo ra từ trong giọng nói. Nghe thấy lời nam tử nói, Lưu Lê bỗng dừng bước. Nàng không biết đối phương muốn làm gì, lại cứ như vậy bị câu nói "Ngươi đứng lại" của hắn mà không khỏi giật bắn cả người. Phía sau truyền đến một tràng âm thanh, Lưu Lê thật sự không muốn lưu lại chỗ này một chút nào, thâm thúy nói: "Huynh đệ , ngươi còn muốn như thế nào? Chẳng lẽ khi ngươi "giải quyết" cũng phải có ngươi bên cạnh phụng bồi sao? Ta thật ra không nhìn thấy gì hết, có gì cần nói trước hết ra ngoài nói được không? Ngươi không cảm thấy nơi này.... nơi này "không khí" thật sự không thích hợp để chúng ta đàm đạo sao?"
  Một cánh tay khoác lên bả vai của Lưu Lê, nàng không chút nào phòng bị, run lên một cái, liền nghe âm thanh của nam tử ở bên tai mình vang lên, hắn nói: "Nơi này "không khí" không thích hợp nói chuyện sao? Bản thân ta lại cảm thấy nơi này chính là chỗ rất thích hợp để nói chuyện phiếm đấy." Nam tử vây quanh trước mặt Lưu Lê, cẩn thận nhìn nàng ngũ quan xinh xắn, trong lúc nhất thời lại có loại cảm giác như đã từng quen biết nhau, hơn nữa còn là loại cảm giác lưu luyến si mê từ rất lâu. Nhưng rõ ràng, hắn căn bản là chưa từng nhìn thấy qua Lưu Lê, huống chi, hắn căn bản không có cách nào ngăn cản tâm tình si mê lưu luyến này.
  "Muốn dọa người sao!" Lưu Lê bị nam tử mang khí chất anh khí tuấn lãng đột nhiên nhảy vọt ra trước mặt bị dọa sợ hết hồn, nàng vỗ nhẹ tim của mình, miệng cố gắng hô hấp thuận khí, nhìn nam tử vẻ mặt có vẻ hơi tái nhợt, nói: "Ta nói này, ngươi không tội cho ngươi, cũng phải tội cho ta chứ? Ngươi muốn cùng ta nói chuyện gì? Thứ nhất, ta không có tiền; thứ hai, ta không có trêu chọc ngươi; thứ ba, ta vừa rồi quả thật là không nhìn thấy gì cả."
  "Ngươi có từng nghe qua một câu thành ngữ kinh điển hay không?" Khóe miệng nam tử cong lên lộ vẻ cười, đi lên một bước nhích tới gần Lưu Lê, tại thời điểm nàng lắc đầu tỏ vẻ không biết, nói: "Giấu đầu lòi đuôi. Ngươi tuy nói vừa rồi bản thân không nhìn thấy gì cả nhưng ai có thể bảo đảm lời ngươi nói là thật hay giả? Nơi này chỉ có ta và ngươi, nếu không phải ngươi nói láo, đó chính là do ta nghĩ xấu về ngươi?".
  "Thật xin lỗi, ta chưa từng nghe quá cái gì mà "giấu đầu lòi đuôi". Ta chỉ biết vừa rồi mình mới từ chỗ này chuyện nên giải quyết đều đã giải quyết, lúc muốn đi ra ngoài thì đã nhìn thấy ngươi. Hơn nữa, ngươi kia là phản ứng gì? Tại sao lại có bộ dạng kỳ quái như vậy, xin lỗi ngươi cảm thấy ta có hứng thú đối với ngươi chứ? Ngươi là muốn ta làm Thành Long dương liễu hay là nghĩ ta là thích khách muốn ám sát ngươi vậy?".
  "Tất nhiên là thích khách." Nam tử rất thẳng thắn trả lời, hắn nói cực kỳ nhẹ nhàng, tựa hồ đối với loại chuyện bị thích khách ám sát đã tập mãi thành quen.
  "Xin lỗi, ta chỉ là nữ.......khụ...tay trói gà không chặt. Ta là muốn nói...ta chỉ là kẻ tay trói gà không chặt, một công tử nghèo kiết xác, loại nghề nghiệp như thích khách này, ta thật sự không có khả năng đảm nhiệm."
  "Vậy sao?" Giọng nói của nam tử mang theo một tia chất vấn, ánh mắt hắn vẫn thủy chung dán chặt vào Lưu Lê, mang theo một tia dò xét kỹ càng, còn có một tia phức tạp không thể nào nhìn thấu. Trầm mặc một lúc, hai người cũng bởi vì không chịu được mùi vị từ nhà xí kia truyền tới mà đi ra khỏi nơi này.
  Nguyên lai lúc đầu nhà xí không có bóng người nào, nhưng bây giờ đây trước cửa đã có mấy người nam tử đang đứng, ở giữa có một người trung niên thấy nam tử đi ra ngoài, liền vội vàng chạy tới cảnh giác nhìn Lưu Lê, che phía trước nam tử nói: "Ngài đi vào đó đã lâu, không có xảy ra chuyện gì chứ?" Người nam nhân trung niên nói mang theo âm thanh lanh lảnh, trên mặt hắn bôi son phấn, nếu như thay y phục của nữ nhân giả trang thành người mẹ già e là khó có thể bị phát hiện.
  "Không có chuyện gì, ngươi mang bọn họ lui ra đi." Nam tử ra lệnh.
  "Vâng, nô tài tuận lệnh!" Nam nhân trung niên liếc nhìn ra tín hiệu cho đám người phía sau nhanh chóng rút lui, đám nam tử phía sau lập tức nhận lệnh đứng cách xa mười thước, tuy nhiên ánh mắt của bọn họ thủy chung vẫn dừng lại trên người nam tử, chú ý mọi cử chỉ hành động của hắn không có một chút sơ sót.
  "Xem ngươi hẳn là đang bận, nếu không có việc gì thì ta đi trước đây, vẫn còn bằng hữu đang chờ ta quay trở lại." Lưu Lê không nhìn cũng thấy đám người đứng cách mười thước kia, nàng có chút gấp gáp trở về, dĩ nhiên, đánh chết nàng cũng sẽ không thừa nhận mình là đang không hi vọng Trọng Yên Nhi và Tần Hạo hai người bọn họ sẽ ở chung một chỗ quá lâu.
  "Chờ một chút, tại hạ....Tần Hiên, không biết cao tính đại danh của công tử?
  "Ta tên Lưu Lê, Lưu trong Lưu lạc khắp nơi, Lê trong Lê Minh Lê." Lưu Lê sảng khoái nói, tên chỉ là danh hiệu, đối với nàng thật không quá quan trọng, nhưng là loại làm cho người khác có phương thức nhớ kỹ tên mình.
  "Nguyên lai là Lưu huynh, Lưu huynh không lẽ là định đi đấu giá Quốc hoa? Nếu là như vậy, ta và ngươi cùng đường." Tần Hiên cười nói, so sánh hành động mới vừa nãy đã có chút tự nhiên hơn cũng bớt đi chút khí phách uy hiếp.
  "Quốc hoa có cái gì tốt mà đấu giá, cũng là cho những người sống an nhà sung sướng kia chơi đùa, chỉ là thuận tiện để cho họ một phen khoe khoang quyền thế tiền tài của bản thân mà thôi. Những dân nghèo dưới đáy xã hội kia, ngay cả kiếm kế sinh nhai cũng là cả một vấn đề, làm gì có ai rảnh rỗi nhàm chán mua cái loại Quốc hoa về chiều chuộng chăm sóc chứ?" Lưu Lê liếc mắt, cảm thấy Tần Hiên và Tần Hạo giống nhau đều thích tụ tập náo nhiệt. Quả nhiên, người có lòng tốt thì cách nhìn tương tự như nhau.
  Trầm mặc một lúc, Tần Hiên cảm thấy lời của Lưu Lê đúng là đáng để tâm, hắn cười cười nhưng sau đó hỏi: "Lưu huynh, lời của huynh đúng là đáng để tâm, nhưng không biết trong vườn hoa "túy" này, Lưu huynh thích thưởng thức loại danh hoa nào nhất?" Tần Hiên cười vô cùng thâm ý, tựa hồ đây là vấn đề nhìn bình thường nhưng cũng không bình thường, mà là có chứa chút ám hiệu mang ý nghĩa dò xét.
  "Thích thưởng thức....danh hoa?" Lưu Lê có chút ngạc nhiên, nàng đối với hoa cũng không có nghiên cứu sâu sắc, có thể gọi tên trừ hoa hồng thì còn có mùi hương quái vị từ Hải đường. Suy nghĩ chốc lát, Lưu Lê hướng Tần Hiên ngoắc ngoắc ngón tay, nói: "Bằng hữu của ta đang ở chỗ đấy giá quốc hoa kia đợi ta. Đi, chúng ta hiện ta qua đó, ta dẫn ngươi đi nhìn một lát hoa cỏ mà ta thích thưởng thức nhất. Lưu Lê không có một chút kiêng kỵ, nàng túm ống tay áo của Tần Hiên, cũng không cần biết hắn có ghét bỏ hay không, lôi kéo theo hướng đi đến chỗ đang đấu giá Quốc hoa. Đứng ở đằng xa, nam nhân trung niên thấy chủ tử của mình bị Lưu Lê kéo đi, lập tức dậm chân, tức tốc phân phó người phía sau đuổi theo các nàng. Vừa ngại mệnh lệnh từ chủ tử của mình, bọn họ cũng không dám quá gấp gáp, chỉ có thể ở cách mười thước chú ý các nàng.
  Lưu Lê lôi kéo Tần Hiên một đường không nhanh không chậm, chờ hai người đi đến chỗ Trọng Yên Nhi, Tần Hiên đã đầu đầy mồ hôi thở hỗn hển không đứng thẳng thắt lưng nổi. Rất khinh thường liếc mắt, Lưu Lê giúp Tần Hiên nhuận khí, nói: "Đồng dạng là họ Tần, người cùng Tần huynh đúng là khác biệt thật là lớn. Ngươi thân thể nhỏ này, mới chạy chậm một lúc như vậy lại thở gấp thành như vậy....Vậy ngươi...." cùng người yêu làm cái loại "chuyện nên làm" thì làm gì được bây giờ? Đừng trách Lưu Lê tư tưởng quá hạ lưu, thật sự bộ dạng của Tần Hiên bây giờ thức sự rất giống mới vừa bị thiến làm tiểu thái giám. Nàng ngó nhìn xung quanh, phát hiện Tần Hạo vẫn chưa trở lại, liền hướng Trọng Yên Nhi nói: "Yên Nhi cô nương, vị này là ta lúc đi....Ách...Là ta mới quen biết, Tần Hiên Tần công tử." đem hai chữ "nhà xí" nuốt vào bụng, nàng cũng không thể nói với Trọng Yên Nhi là lúc ở nhà xí quen biết với Tần Hiên, nói ra thật mất mặt.
  "Nguyên lai là Tần công tử." Trọng Yên Nhi lặp lại lời của Lưu Lê, lễ phép hướng Tần Hiên cười nói.
  "Yên Nhi? Có phải là hoa khôi ở Ôn hương lâu Trọng Yên Nhi cô nương?" Tần Hiên cuối cùng cũng đem hô hấp điều hòa lại, hắn cẩn thận nhìn ngắm dung nhan của Trọng Yên Nhi qua tấm khăn che bằng lụa, nở một nụ cười không sâu không cạn.
  "Không dám nhận, chỉ là hư danh trong chốn phong trần mà thôi." Trọng Yên Nhi nghiêng đầu nhìn Lưu Lê, nàng đem một ít lông cỏ lúc nãy trước khi Lưu Lê vào nhà vệ sinh đã kín đáo đưa cho nàng trả lại cho Lưu Lê, ôn nhu nói: "Lưu công tử, Yên Nhi cũng không phải là loại dễ bị người khác đùa giỡn. Cử chỉ trêu chọc mới vừa rồi của công tử trước khi rời đi, có thật không?"
  "...." chuyện gì a! Lưu Lê nhướng mày, nàng sỉ nhục ho khan vài tiếng lôi kéo Tần Hiên ở tới cây cỏ "đuôi chó" ngồi xổm xuống. Chỉ vào khe hở trên tảng đá chỉ chỉ cỏ "đuôi chó", nói: "Tần công tử không phải mới vừa hỏi ta trong vườn hoa "túy" ta thích nhất là loại danh hoa nào sao? Ta hiện tại có thể trả lời ngươi, ta thích thưởng thức nhất không phải là những bó hoa tươi ở thơm bốn phía kia, mà là gốc cây sinh trưởng ở khe hở của tảng đá này. Nó không phải là cỏ bình thường, nó có tên là cỏ "đuôi chó.".
  "Cỏ "đuôi chó"? A, thật sự không biết tại sao Lưu huynh ngươi lại thưởng thức gốc cây cỏ dại vô cùng bình thường này. Trong vườn hoa "túy" này đông đảo các loại danh hoa, như có Mẫu Đơn kia, vừa mang dáng dấp phú quý đoan trang, vừa hiển thị rõ sự đắt tiền, thật sự là Hoa Trung Chi Vương được chọn tốt nhất." Tần Hiên đối với lời nói của Lưu Lê có chút tò mò, một bụi cây cỏ vô danh, làm sao có thể cùng những danh hoa trong vườn hoa "túy" đánh đồng chung được.
  "Mẫu Đan đúng là Hoa Trung Chi Vương quả không sai. Ngươi cứ nghĩ thử xem, nếu như đem trồng trong đất khô hạn, nó còn có thể sống được không? Ta thưởng thức cỏ "đuôi chó", cũng là bởi vì nó có sinh mệnh ương ngạnh, ngươi nói không sai, nó là cây cỏ dại bình thường, nhưng người đừng quên, càng là người bình thường, càng là sự vật bình thường, ngược lại có thể sáng tạo ra kỳ tích." Lưu Lê chỉ lên cỏ "đuôi chó" trước mắt. tự tin nói: "Đừng xem nó "thiếu lông thiếu cánh", những đoạn cuộc sống của nó nhất định sẽ cực kỳ dài. Tính mạng của nó, chính là không ngừng ương ngạnh, kiên trì sự sống, còn có chính là, không ngừng cùng vận mệnh đấu tranh." Lưu Lê trong con ngươi hiện ra một tia ảm đạm, nàng khổ thật, nàng cảm thấy nàng với gốc cây cỏ "đuôi chó" này thật giống nhau, sống là phải dựa vào bản thân, vĩnh viễn cũng không khuất phục số mệnh.
  Lời nói của Lưu lê làm cho Tần Hiên trầm mặc, hắn quay đầu nhìn về Trọng Yên Nhi, người nãy giờ vẫn luôn đứng phía sau lưng Lưu Lê, thấy ánh mắt của nàng luôn đặt trên người Lưu Lê. Hắn đứng dậy chủ động đưa tay về phía Lưu Lê kéo nàng dậy, nói: "Không biết Lưu huynh đã từng nghĩ qua chưa, sáng tạo kỳ tích, nếu như không có quyền thế, thì làm thế nào để sáng tạo ra kỳ tích. Cỏ "đuôi chó" tuy có tính ương ngạnh đầy nghị lực sinh tồn, nhưng thủy chung không thể lên được nơi thanh nhã, cao quý. Hoa cỏ bất đồng, hôm nay ngươi là một kẻ bình dân, ngày khác có thể bước vào kim loan đại điện, trở thành quan lớn quyền quý."
  "Ta là đang nói cỏ "đuôi chó", làm sao ngươi lại vòng vo làm quan rồi?" Người này suy nghĩ luân chuyển thật là nhanh mà.
  "Haha, chỉ là muốn biết Lưu huynh có muốn làm quan không?" Tần Hiên cong môi nở nụ cười, ánh mắt thâm thúy như biển.
  "Không biết, ta đối với làm quan không có khái niệm, thật vui vẻ là được. Làm quan mà nhiều hủ bại, ta cũng không muốn biến thành một kẻ bị dân chúng tức giận mắng chửi chỉ trích đâu." Nàng trộm đồ đã thành thói quen đời này này sợ là không thay đổi được, nếu là làm quan mà còn đi ăn trộm, không bị người ta mắng chết mới là lạ. Huống chi nàng chữ to chữ nhỏ còn không biết rõ, tài nghệ thì không có, làm sao mà đi làm quan đây? Không lẽ trộm nhiều hơn, lấy bạc đi mua chức quan? Không bằng nàng cầm bạc đi làm ăn, thật kiêu ngạo mà đi làm ăn lớn.
  "Quan tham vua bại; quan hủ vua trách." Tần Hiên thở dài, đưa lưng về phía Lưu Lê đứng chấp tay, nói: "Lưu huynh, thật sự....vô cùng muốn sẽ gặp lại Lưu huynh. Sang năm triều đình tổ chức khoa cử, đến lúc đó, mong rằng Lưu huynh có thể tham gia, một năm thời gian, chắc cũng đủ cho Lưu huynh chuẩn bị, Lưu huynh, có thể đáp ứng ta không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.