Từng Bước Trộm Tâm

Chương 4: Lập bang





   Đốt lên cây nến thơm trong phòng, Lưu Lê tận lực khom người không để cho bóng của mình chiếu lên trên cửa. Nàng rón rén đi tới chỗ giường ngủ đối diện tủ gỗ, vừa tìm kiếm Dạ Minh châu vừa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Làm việc xấu đã khó, làm việc xấu một cách chuyên nghiệp cẩn thận càng khó hơn. Lưu Lê vén gối lên, mỗi chỗ Lưu Lê cho rằng người bình thường sẽ cất giấu đồ ở đó đều tìm qua một lần. Cuối cùng nàng đi đến một kết luận, đó là Trọng Yên Nhi chắc chắn không phải là người bình thường, nếu không tại sao quanh đi quẩn lại trong phòng mà đến nửa ngày cũng không tìm được hộp gỗ chứa Dạ Minh châu đây?
  Lưu Lê ngồi ở mép giường lấy tay gãi gãi sau ót, nàng lại nghĩ có lẽ nào bà chủ không đưa Dạ Minh châu cho Trọng Yên Nhi không? Nếu là như vậy, nàng có ném cả gian phòng đi cũng không thể tìm thấy nửa điểm dấu vết. Từ ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân nhỏ đến cơ hồ như không thể nghe thấy, may mắn đặc thù nghề nghiệp rèn luyện độ nhạy cho thính giác Lưu Lê đến một trình độ cực kỳ nhạy bén. Nàng cảnh giác khom lưng đi ra sát đến cửa, nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần liền vội vã một hơi thổi tắt cây nến.
  Lưu Lê nhích tới cạnh cửa ngưng cả hô hấp, đợi đến khi cửa bị người bên ngoài nhẹ nhàng kéo ra liền lấy tốc độ "sét đánh không kịp che tai" xoay người qua từ sau choàng lấy người vừa vào, tay phải bịt miệng, tay trái đóng cửa lại, đặt người trong lòng ép lên cửa.
  "Aaa! Ngô... Ngô..." Thanh âm người trong ngực Lưu Lê truyền ra, mặc dù không thốt được câu từ tròn chữ nhưng đủ để Lưu Lê xác định đó chính là Trọng Yên Nhi. Trọng Yên Nhi vừa đẩy cửa tiến vào khuê phòng của mình đã thấy một mảnh tối đen, tiếp theo là bị người từ sau không chế, cả quá trình diễn ra đều trong sự im lặng không tiếng động. Nàng có thể cảm nhận được ngón tay người nọ lạnh như băng, cứng rắn hoàn toàn khống chế mặt của mình, nàng theo bản năng phát ra thanh âm giật mình sợ hãi, nhưng sau an tĩnh lại. Nàng còn ngửi thấy hương vị cây cỏ mát lạnh từ phía người đằng sau truyền vào mũi, tạo cho nàng cảm giác đối phương sẽ không làm hại nàng. Nghĩ vậy liền ngừng nức nở, bình tĩnh cùng đợi xem đối phương muốn là gì tiếp theo.
   Lưu Lê cũng không vì Trọng Yên Nhi ngừng kêu mà buông tay đang che trước mặt nàng ra, hô hấp của nàng cũng trở nên dồn dập, hẳn là do một chuỗi hành động kia tạo thành. Gian phòng tối đen yên lặng vô cùng kỳ dị, Lưu Lê từ phía sau ghì lấy Trọng Yên Nhi, phun nhiệt khí lên đỉnh đầu của nàng. Lưu Lê không mở miệng nói bất cứ thứ gì, nói chuyện là thứ tối kỵ trong lúc hành động, vì căn bản có một số người thính giác cực nhạy bén, tỉ như nàng, chỉ cần gặp một lần sau đó luôn nhớ mà dễ dàng nhận ra giọng nói ấy.
   A, thật là bế tắc! Lưu Lê trong lòng thầm kêu to. Nàng nhíu mày nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, rất im ắng, trừ tiếng cười vang nhẹ từ phía phòng cách vách. Lúc này không chạy định đợi tới khi nào?! Lưu Lê cắn môi dưới, con ngươi đảo vài vòng, nàng ôm lấy vòng eo mềm mại mảnh khảnh của Trọng Yên Nhi dán chặt vào người mình, một bước sải kéo người của cả hai về phía trước, ép Trọng Yên Nhi lên cửa, lại ngay lập tức nhanh chóng xoay người, tay trái mở cửa thật nhanh, tay phải dùng sức đẩy Trọng Yên Nhi ngã xuống đất, thừa dịp Trọng Yên Nhi đang chật vật hỗn loạn chạy thật nhanh ra khỏi phòng, bước nhanh xuống cầu thanh rời khỏi Ôn Hương lâu.
  "Fuck!" Lưu Lê đi trên đường cái, mặt mày nhăn nhó ngửa mặt lên trời lớn tiếng chửi thề. Dạ Minh châu đẹp đẽ quý hiếm như thế, hết lần này tới lần khác trượt khỏi tay nàng. Nhưng Lưu Lê là ai, nàng là "đệ nhất" trộm a, không những là một tên trộm cao tay mà còn là một tên trộm cực kỳ cố chấp. Trừ khi viên Dạ Minh châu kia ngay tại trước mắt nàng mà vỡ vụn, chứ nếu không nàng phải lấy bằng được nó về tay. Đi trên đường phố nhưng chẳng có đích đến, Lưu Lê cũng không có ý định thuê một gian phòng qua đêm.
  Ở xã hội hiện đại, nàng đã có thói quen thỉnh thoảng ngủ lại nơi đường xá, nàng đó là bắt buộc, nhiệm vụ vẫn là hàng đầu. Lưu Lê không ngủ nhiều, cũng không thích ngủ, thời gian không có nhiệm vụ phải thực hiện sẽ cùng bỏ thời gian ra dành cho bạn gái, hai người cùng trải qua thời gian rảnh rỗi, ngọt ngào ấm áp. Hiện tại không có ai thân thích, cũng chẳng có bạn gái bên cạnh, Lưu Lê đưa tay xoay xoay chiếc nhẫn, đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy thì thầm: "Ta nhớ ngươi."
   Màn đêm đã sớm tấu lên bản nhạc thuộc về nó, không giống như thế giới hiện đại từng dãy đèn nê ông đều lên đèn. Cả một vùng nơi thành ngoại yên tĩnh mà vẫn đầy sức sống tươi mát được chiếu sáng bởi ánh trắng, bóng đổ xuống đường, điểm khuyết là ánh sáng ấm phát ra từ vài chiếc đèn lồng. Lưu Lê hưởng thụ không khí an nhàn, nhất thời quên hết phiền não, định lại tâm tình. Nàng giống như thi sĩ say rượu, vẻ mặt mơ hồ lộ ra nhu nhược câu hồn, ngả nghiêng lả lướt đi theo hướng ánh trăng chiếu tới, miệng hát lẩm bẩm.
  Không biết đã đi được bao lâu, chợt có hai tên ăn mày quần áo lam lũ tay chống gậy trúc tay cầm bát vỡ chặn lại trước mặt Lưu Lê. Tay bọn họ run rẩy cẩm bát vỡ, dùng âm âm vô lực đáng thương nói với nàng: "Xin công tử thương xót, làm phúc cho chúng ta vài đồng. Chúng ta... chúng ta đã mấy ngày không có chút gì vào bụng rồi. Cầu xin công tử bố thí chút ít."
  "Ôi chao?" Lưu Lê đứng lại trước mặt bọn họ, nhìn hai tên ăn mày phía trước đột nhiên nàng lại nhớ lại khi bé bị cha mẹ vứt bỏ nơi đầu đường xó chợ. Khi đó nàng vẫn là một đứa trẻ, tóc tai bù xù ngồi bên bồn hoa không biết phải làm sao. Thỉnh thoảng sẽ có vài người tốt bụng đưa tới bánh bao nóng cho nàng ăn, nàng sẽ mừng đến quỳ xuống dập đầu cảm ơn người ta. Đối với nàng khi đó mà nói, bánh bao chính là thứ ăn ngon nhất trên thế giới này, mà người đã cho nàng bánh bao chính là thần tiên từ trên trời hạ phàm. Lưu Lê thở dài đưa tay móc móc trong tay áo, vốn định cho bọn họ một tấm ngân phiếu, giải quyết bữa ăn trước mắt cho bọn họ. Chẳng qua là ngân phiếu còn chưa kịp lấy ra Lưu Lê đã phát hiện trước mặt mình lại xuất hiện một tên ăn mày, rồi chớp mắt đã thấy vài tên khác lại đây, bọn họ đầu tóc tán loạn, mặt đen bẩn không thấy rõ dáng vẻ. Nếu cứ cho mỗi người một tờ không phải nàng sẽ hết sạch sao?
  Suy nghĩ một chút trong đầu Lưu Lê chợt hiện lên một ý tưởng, nàng vén khóe miệng hỏi đám ăn mày: "Các ngươi tất cả chỉ có những người này thôi sao? Các ngươi ở đâu, dẫn ta tới chỗ các ngươi sống, ta có vài lời muốn nói cho các ngươi... Hơn nữa, ta có thể giúp các ngươi có đủ ba bữa cơm một ngày, không lo gì."
  "Công tử nói thật?" Một người trong đám ăn mày ngẩng đầu lên hỏi Lưu Lê, đôi mắt to không ngừng nhảy lên.
  "Đương nhiên là thật, ta luôn luôn giữ lời. Đi thôi, các ngươi dẫn ta đi. Ta muốn nhìn thấy "hang ổ" của các ngươi, để xem tất cả có bao nhiêu người."
  "Rất nhiều rất nhiều người, chúng ta tụ tập ở phía đông thành. Nếu như công tử không chê thì theo chúng ta qua xem." Tên ăn mày đang nói thanh âm có chút mềm nhẹ, lúc nói chuyện theo thói quen chớp chớp mắt. Lưu Lê gật đầu, đi theo đám người, xuyên qua một mảnh đất vắng vẻ không có người trồng trọt, không có ánh đèn nên chỉ dựa vào cảm giác mà tránh ra những chỗ gồ ghề, tiến lên phía trước. Lưu Lê cũng không lo những tên ăn mày này ở nơi hoang vu đây mà có ý đồ giết hại mình, phần vì Lưu Lê khá tự tin ở bản lĩnh của mình, phần vì Lưu Lê có chút tín nhiệm tên ăn mày trẻ tuổi lúc nãy. Trực giác nữ nhân nhạy bén của Lưu Lê mách bảo nàng, tên ăn mày trẻ tuổi đó nếu tắm rửa chải chuốt một phen hẳn là một tiểu nha đầu thanh tú đàng hoàng đi.
  Không bao lâu đã thấy ánh lửa rọi ra từ một phòng lớn phía xa xa. Lưu Lê hài lòng gật đầu, lại tăng thêm một phần tín nhiệm. Đi theo đám ăn mày vào căn phòng hoang rộng lớn, Lưu Lê làm đám đông ăn mày chú ý. Bọn họ nhích tới gần nhau, dùng một loại ánh mắt nghi ngờ nó chừng Lưu Lê, không rõ vì sao Lưu Lê lại tới hang ổ của bọn họ. Quả nhiên có rất nhiều ăn mày a! Lưu Lê cảm thán trong lòng. Trừ xung quay đống lửa không có người ngồi, phòng lớn như vậy chứ ít nhất mấy chục tên khất cái. Nếu như không nhầm thì tất cả ăn mày của Tĩnh thành này cũng đều tụ tập ở đây cả. Thật sự không có chỗ đặt chân, Lưu Lê không thể làm gì hơn ngoài việc ngồi lên trên cánh cửa, lộ ra nụ cười ôn hòa gần gũi, nói: "Trước khi nói vào việc chính, ta trước tiên xin tự giới thiệu ta tên Lưu Lê, Lưu trong Lưu lạt bốn phương, Lê trong Lưu Minh Lê. Tiện thể hỏi mọi người một việc, các ngươi đã từng nghe nói đến Cái Bang bao giờ chưa?"
  "Chưa từng nghe." Tên ăn mày trẻ tuổi khi nãy nói chuyện với Lưu Lê nhỏ giọng trả lời, mà những tên khác thì rối rít lắc đầu tỏ vẻ chưa nghe qua, ánh mắt như cũ cảnh giác Lưu Lê, sợ nàng đem con của mình đi bán lầy tiền. Tựa như cảm giác được đám ăn mày sợ mình, Lưu Lê khẽ cười một tiếng, trong đầu hiện ra một đống vốn tiểu thuyết võ hiệp nàng đã đọc qua. Nàng đứng dậy đi tới bên đống lửa, dùng gậy gỗ trên mặt đất gẩy lửa, khiến nó nổ lách tách.
   Ngồi lại trên cánh cửa, Lưu Lê thu lại nụ cười, đề cao thanh âm để tất cả mọi người có thể nghe thấy, nói: "Thật ra các ngươi không cần sợ ta, trước kia ta cũng giống các ngươi ăn mặc rách dưới mà ngồi trên đường van cầu xin ăn. Khi đó một cái bánh bao cũng đủ để ta vui mừng thật lâu. Khi đó ta còn nhỏ, trời mưa sét đánh còn không có chỗ trú, chỉ có thể nấp dưới mái che mà ôm lấy người cho đỡ lạnh mà thôi. Bởi vì đã trải qua loại khổ sở này rồi nên ta thề sau này sẽ không để bản thân khố rách áo ôm, lưu lạc làm ăn mày nữa. Tự tôn của mỗi người các ngươi ta tin rằng các ngươi cũng không muốn ngày ngày ra đường quỳ lạy cầu bố thí, đêm đêm về nơi phòng hoang này nghỉ ngơi."
  "Đâu có ai muốn vậy!" Mấy tên ăn mày trong phòng trăm miệng một lời, lời Lưu Lê nói khiến bọn họ thật cảm khái, đồng thời nửa tin nửa ngờ ngó chừng Lưu Lê, bọn họ không tin được vị công tử mặt mày đẹp đẽ quần áo ngăn nắp này lại từng trải qua những việc như thế.
  "Ha hả, ta biết các ngươi cũng không muốn. Hiện tại ta cho các ngươi một con đường, có thể giúp các ngươi ngày ngày đều không phải lo lắng ba bữa cơm, thậm chí có thể có những thứ trước kia không thể có, nếu may mắn còn được nhiều hơn. Ta vừa nãy hỏi các ngươi đã từng nghe qua Cái Bang bao giờ chưa, nếu các ngươi đều chưa từng nghe qua thì bây giờ ta liền lập một bang, gọi Cái Bang. Mà ta dĩ nhiên là Bang chủ. Về phần các ngươi muốn gia nhập hay không là hoàn toàn do các ngươi tự nguyện." Lưu Lê nhất nhất nhìn quét qua cả đám ăn mày, phát hiện họ đang nhìn mình với con mắt nghi ngờ, căn bản không hiểu Cái Bang này là để làm gì.
  Nàng đứng dậy đi đến bên đống lửa, nói: "Cái Bang, ý nghĩa cũng như tên, là một bang phái của những kẻ khố rách áo ôm. Ta hy vọng Cái Bang có thể kéo tất cả những kẻ khốn cùng, nghèo mà không hèn lại với nhau, cùng nhau đi lên, để cho Cái Bang có thể nhận được sự tôn trọng của người đời, càng có thể làm nó trở thành bang phái lớn trong thiên hạ!" Haha, Lưu Lê thỏa mãn cất tiếng cười trong lòng. Nếu Tần triều không có Cái Bang thì đại tỷ ta tự sáng lập ra một phiên bản Cái Bang, dù sao cũng không thể quay lại thế giới hiện đại, không bằng từ bây giờ xây dựng chút sự nghiệp, sau này không chừng lại có thể thoải mái một chút.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.