Từng Bước Trộm Tâm

Chương 9: Thỉnh cởi áo







      Lời của Lưu Lê làm cho Trọng Yên Nhi dừng bước, nàng chăm chú cắn môi dưới phức tạp nhìn Lưu Lê, trong lòng nổi lên cảm giác ấm áp. Bỗng nhiên chú ý thấy gì đó, quay lại đi tới trước mặt Lưu Lê.
     Trọng Yên Nhi giơ tay dừng nơi vạt cổ áo của Lưu Lê, vốn định giúp nàng chỉnh lại cổ áo, nhưng lại vô tình liếc thấy "thai ký" trên cổ nàng: "Đây là?"
    "Nga, không có gì, chẳng qua là vết sẹo lưu lại từ nhỏ mà thôi. Hài tử nghịch ngợm không hiểu chuyện. Tiểu thư không đi gặp vị Vũ vương kia sao? Liễu Nhi muội muội còn đang chờ ngoài cửa đây!" Lưu Lê theo bản năng rụt cổ, tay đưa cổ áo kéo lên, trong lòng thầm mắng hỏng bét. Cũng may y phục thời đại này cũng giúp che hình xăm đi hơn nửa, nếu như bị người khác phát hiện không biết có chuyện gì xảy ra a.
    "Hóa ra là vết sẹo..."
     Trọng Yên Nhi thấp giọng lẩm bẩm, mở tủ gỗ nơi góc tường lấy ra một cái khăn lụa, đích thân đem nó quàng một vòng trên cổ Lưu Lê, nói: "Như vậy liền che đi, không ai nhìn thấy. Ngươi đi chuẩn bị nước nóng đi, về ta sẽ dùng. Còn có... cảm ơn ngươi vừa rồi nói những lời đó." Trọng Yên Nhi gấp gấp khăn lụa, cánh môi tựa hồ như còn muốn nói gì đó, rồi lại ngại Liễu Nhi đang còn ở đó, cuối cùng vẫn là khẽ lắc đầu nuốt xuống, làn váy uyển chuyển lướt ra khỏi khuê phòng. Đóng cửa phòng thật cẩn thận, Lưu Lê dựa lưng trên cửa nhớ lại đêm hôm đó. Suy nghĩ một chút, Lưu Lê quyết định quên đi ký ức đêm đó, bắt đầu tìm kiếm ở giường Trọng Yên Nhi.
     Nàng không tin với năng lực tìm kiếm của nàng, viên Dạ Minh Châu không chân không tay lại có thể chạy thoát. Một lần nữa đem giường Trọng Yên Nhi cẩn thận lục soát từ trong ra ngoài một lần, Lưu Lê vừa chú ý động tĩnh ngoài cửa vừa cau mày kiên nhẫn tìm kiếm. Mở tủ gỗ vừa nãy ra, có thể thấy được đây là nơi cất y phục của Trọng Yên Nhi, ở chính giữa còn có đặt mấy cỗ yếm cùng tiết khố.
     Những đồ này tự nhiên sẽ không đem lại cho Lưu Lê chút hứng thú nào, nàng tiếp tục xem xét, chen cả nửa người vào tủ gỗ, đáng tiếc ở bên trong trừ có mấy viên chân trâu nàng nhìn không thuận mắt thì cũng chính là mấy quyển sách cũ nàng nhìn cũng không hiểu.
    "Pháp Khắc!"(từ này có nghĩa như F*uck) Lưu Lê chỉnh y phục chỉnh tề cất lại vào tủ gỗ. Cũng giống như ngày hôm đó, những chỗ nàng nên tìm đều đã tìm, cho dù không tìm được Dạ Minh Châu vậy cớ sao một bảo bối đáng giá một chút cũng không có đây? Hoa khôi kiểu gì vậy chứ, không phải là quanh năm nhận lễ vật sao...
     Lưu Lê đứng giữa căn phòng đảo mắt nhìn quanh, cố gắng nhớ xem có nơi nào mình bỏ sót hay không. Bỗng nhiên, trên tường có một bức họa làm Lưu Lê chú ý. Đó là một bức tranh phong cảnh, chú ý kĩ thấy bức họa không có thiết kế để treo lên tường, vấn đề là, nó lại được gắn ở phía sau tủ gỗ, bức tranh trên tường khôn khéo ẩn đằng sau. Bức tranh không nhỏ lại hảo hảo ở một vị trí như thế này, không phải rất kỳ quái sao?
     Lưu Lê nhìn thật kỹ bức họa, nàng không có đi tới kiểm tra, mà là quay người ra khỏi khuê phòng Trọng Yên Nhi. Thời điểm này có lẽ Trọng Yên Nhi chuẩn bị quay về, bức tranh này tốt nhất để tìm thời cơ khác hảo hảo đối đãi. Nàng đi tới hậu viện lấy nước nóng đã được chuẩn bị sẵn cho Trọng Yên Nhi. Diễn trò phải diễn cho chót, mấy chuyện phân phó như thế này nếu không làm tốt sao có thể được "chủ nhân" tín nhiệm đây.
      Lưu Lê không phí sức lực mang hai thùng nướcnóng lên khuê phòng Trọng Yên Nhi, đem nước đổ vào mộc dũng phía sau tấm bìnhphong, lại quay lại phòng bếp lấy hai thùng nước lạnh.  Đem nước lạnh đổ vào mộc dũng, Lưu Lê đưa tay mình vào thử nước, cho đến nhiệt độ vừa đủ, lúc này nàng mới đem thùng gỗ trả lại phòng bếp. Xong xuôi vẫn là giả bộ ngoan ngoãn biết điều ngồi ngốc ở khuê phòng Trọng Yên Nhi chờ nàng trở lại. Trọng Yên Nhi trở lại căn phòng mà không có Liễu Nhi đi theo, nàng dáng vẻ lộ chút mỏi mệt.
     Đi tới sau tấm bình phong lấy tay thử nước trong mộc dũng, lại đi ra nói với Lưu Lê: "Tiểu Lê, hầu hạ ta cởi áo, ta muốn tắm rửa."
     "Thỉnh cởi áo?! Ngươi nói thỉnh cởi áo cho ngươi... Ý gì đây?"
    Hai con mắt Lưu Lê trợn thật lớn, hai tay không biết để đâu cho phải. Nếu là ở thế giới hiện đại nàng có thể cự tuyệt thẳng thắn cái trò đùa quá lố kia, nhưng hiện tại đây? Lại nhìn Trọng Yên Nhi một thân tử y, Lưu Lê bỗng dưng cảm thấy mình có một đôi mắt xuyên thấu, có thể thấy được thân thể hoàn mỹ của Trọng Yên Nhi bị che dấu bởi mấy lớp y phục.
     "Đúng vậy. Liễu Nhi đi tới cửa hàng bên cạnh Ôn Hương lâu chọn son phấn bột nước, ngươi hầu hạ ta tắm rửa, không phải sao?" Trọng Yên Nhi tự nhiên nói.
    "Tốt nhất vẫn là tiểu thư tự cởi a, ta tay chân vụng về sẽ làm hỏng y phục của tiểu thư." Lưu Lê dựa người lên tấm bình phong kín đáo thở một hơi.
     Nàng cũng là nữ nhân không sai, nàng cũng thích nam nhân không sai, Trọng Yên Nhi có cái gì nàng cũng có cái đó không sai... nhưng nàng cũng thích nữ nhân nữa a, nàng đã cũng từng có bạn gái a, hơn nữa, nàng là nữ nhân cấm dục đã lâu a! Hiện tại bắt nàng làm việc này chẳng khác nào đem dục vọng của nàng nhảy vào hố lửa, như đem Trọng Yên Nhi đưa cho miệng sói của nàng.
     ''Tiểu Lê thật biết nói đùa, thân xiêm y này đâu phải giấy mỏng, như thế nào lại bị ngươi tay chân vụng về kéo hư. Nhanh lên một chút, chậm trễ nước sẽ nguội, đến lúc đó lại phiền Tiểu Lê ngươi chuẩn bị lại nước nóng đây!"
     "Được rồi." Ho khan vài tiếng, Lưu Lê đi tới bên cạnh mộc dũng.
     Trọng Yên nhi nâng hai cánh tay đợi nàng hầu hạ. Dung nhan tinh xảo không có tấm lụa mỏng cho dấu đã hoàn toàn bại bộ trước mắt Lưu Lê. Nàng tay khẽ nâng, dừng lại trước vạt áo Trọng Yên Nhi, nói: "Tiểu thư, ngươi có thể nhắm mắt lại được không? Mắt ngươi mở to nhìn ta như vậy, ta không được tự nhiên..."
    "Hảo." Trọng Yên Nhi gật đầu, ngay sau đó nhắm hai mắt lại. Lông mi cong dài đen nhánh trong không khí khẽ run, tựa như cùng nhịp với tay khẽ run của Lưu Lê.
      Lưu Lê nhíu mày giải khai vạt áo ngoài của Trọng Yên Nhi, bàn tay linh hoạt thường ngày trở nên chậm chạp lúng túng, rốt cục cởi xong xiêm y bên ngoài. Lưu Lê thở dài một hơi, tiếp tục cởi lớp trung y phía trong. Bóng tối làm cho những giác quan của người ta trở nên nhạy cảm, Trọng Yên Nhi tựa hồ cảm nhận được một hương thơm cỏ cây mát lạnh xông vào trong mũi, nàng mơ hồ nhẹ nhíu mày, nói: "Tiểu Lê, có phải mỗi người đều có một mùi hương riêng, bất đồng không? Hay là cũng có rất nhiều người đều có điểm tương đồng?"
      "Không biết, có lẽ mỗi người đều có điểm riêng. Như mấy vị đại thúc kia trên người luôn có mùi hôi hám khó chịu, nhưng không hẳn là đều giống nhau." Lưu Lê đem trung y nàng cởi xuống, yếm phấn hồng mơ hồ hiện ra.
     Nhìn da thịt mịn màng của Trọng Yên Nhi, Lưu Lê bỗng nổi lên cảm giác muốn ôm nàng vào lòng, nhưng vẫn là không thể. Nàng dùng sức mà lắc đầu đem tà niệm trong đầu văng thật xa, đứng thẳng lên nói: "Tiểu thư, tiết khố... ngươi tự mình cởi đi. Ta ra ngoài hóng gió một chút, nơi này quá nóng."
     Nói xong cũng không quan tâm Trọng Yên Nhi có đồng ý hay không liền trực tiếp chạy ra khỏi cửa trở về gian phòng của nàng. Tựa lưa vào tường, Lưu Lê tay ôm ngực thở hổn hển.
    Một nữ tử như Trọng Yên Nhi cho dù an tĩnh đứng một chỗ cũng đủ làm cho người khác nổi lên những ý nghĩ kỳ quái, dục vọng này nọ. Huống chi nàng cũng không phải Liễu Hạ Huệ, lại không có định lực cực mạnh của đệ tử cửa Phật.
      Cầm lấy bình trà lạnh uống trực tiếp mấy ngụm lớn, nước trà lạnh tưới vào tâm đang bùng lửa cũng giúp nàng dần dần an tĩnh. Lưu Lê đi lòng vòng vài vòng, cuối cùng mất thăng bằng ngã trên giường. Giường này không thoải mái bằng giường ở Lăng phủ, nhưng dù sao cũng có thể giúp người ta ngủ một giấc, giảm bớt mệt mỏi buồn phiền.
      Nhìn trần nhà chăng vài tấm vải lụa trắng trên đầu, Lưu Lê vứt gối ở một bên, nghiêng đầu gối lên tay từ từ chìm vào giấc ngủ. Trong ánh trăng mờ, nàng tựa hồ phảng phất nghe thấy bước chân đi vào phòng, tới gần nàng lưu lại một tiếng thở dài nhợt nhạt khe khẽ, sau đó không lâu lại nghe thấy thanh âm khép cửa, rồi không gian lại yên tĩnh như trước đó chỉ là ảo giác của nàng. Lần sau ngủ nhất định phải nhớ khóa cửa.
     Lưu Lê đang ngủ tự nói với mình, ý thức vẫn mơ hồ, những ký ức ở thế giới hiện đại không ngừng tràn về. Trong mơ, nàng nhìn thấy khuôn mặt nàng vẫn luôn tưởng niệm hiện ra trước mặt nàng, thật chân thực, tùy ý lôi kéo tay nàng mà không để ý ánh mắt khinh bỉ càn rỡ của mọi người xung quanh, cười nhẹ nói với nàng: "Lê, ánh mắt của bọn họ so với lưỡi dao còn sắc bén hơn, cho dù ta bị cắt làm trăm mảnh, thiên sang bách khổng, nhưng ta vẫn sẽ trước sau như một yêu ngươi. Nhất định là như vậy, nhất định!"
     Nhất định, chúng ta phải thật hạnh phúc! Lưu Lê trong tiềm thức la lớn lên, cho đến khi nàng từ mộng tỉnh lại, nàng mới phát hiện đây tất cả chỉ là mộng mà thôi. Mà dù sao, những ký ức tốt đẹp duy nhất của Lưu Lê về thế giới hiện đại cũng chỉ thuộc về bạn gái nàng.
     "Ta vẫn ở nơi này a..." Lưu Lê đờ đẫn nhìn bố trí căn phòng, hết thảy không có gì thay đổi. Nàng vẫn là nàng, "cẩu huyết" đáng chết xuyên đến Tần triều.
      Trời đã lờ mờ sáng, từ ngoài cửa sổ truyền tới tiếng xe ngựa 'đát đát' chạy dưới đường, còn có thanh âm đám lái buôn gào thét rao hàng. Lưu Lê ngồi trên giường, vuốt vuốt mặt cho tỉnh táo, đi tới mở cửa sổ. Mặt trời đỏ rực rỡ đầu mùa hè đang chậm rãi bay lên cao, vẫn như mọi ngày, nhưng dường như hôm nay lại có chút khác biệt.
     Những chùm nắng sáng sớm bung tỏa lấp lánh, soi sáng cả một vùng đất, Lạc Tĩnh thành lại bắt đầu một ngày mới chìm dưới ánh mặt trời, sôi nổi mà đẹp đẽ nên thơ, cổ kính mà tràn đầy sức sống. Tâm trạng cũng theo đó mà lên, cũng tốt, thật thần kỳ, nàng giờ đây lại có thể chân chính hòa làm một với không gian này, có bao nhiêu thần kỳ chứ.
     Mỉm cười đứng nhìn đường phố một lúc, bỗng trên đường cái truyền đến tiếng gào thét quen thuộc: "Lưu Lê, Lưu Mặc ở đây... Lưu Mặc ở đây!" Đây là thanh âm Lưu Mặc! Lưu Lê thăm dò nhìn xuống phía dưới đường, có thể thấy thân hình bé nhỏ của Lưu Mặc đang chen chúc trong đám người hối hả vẫn chưa tỉnh ngủ, hướng lên Ôn Hương lâu gào to. Mình la tên của mình, việc này thật mới mẻ.
     Lưu Lê bắt đầu cười cười, nàng liền hiểu thực ra nàng muốn gọi mình. Có việc? Trong đầu nàng hiện ra vô số vấn đề, liền trực tiếp đi xuống, mặt cũng không lau. Ban ngày không phải thời gian hoạt động của Ôn Hương lâu, Lưu Lê to gan từ cửa chính đi thẳng ra ngoài, nhanh chóng đi đến bên cạnh Lưu Mặc, ỷ vào chiều cao vượt trội của mình "túm" lấy Lưu Mặc "xách" nàng tới gian hàng son phấn ngay cạnh, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
     "Bang chủ, ngươi không biết sao? Sáng nay ta tới Tiểu tửu quán, vừa tới thì có một đám quan phủ tới, nói là đang tìm người. Bọn họ đưa cho ta một bức họa, đây đây, bảng chủ người xem.... Chân dung trong bức họa này rõ ràng là ngươi a Bang chủ."
      Lưu Mặc móc ra từ trong ngực áo một tờ giấy nhăn nhăn nhúm nhúm đưa cho Lưu Lê, mở ra. Bức họa vẽ một nam tử, tuy nói là nam tử nhưng xem ra chính là một khuôn mặt hoàn hảo đa tình nhược nam nhược nữ, nhìn kỹ chính là Lưu Lê khi cải trang nam tử.
      Phía dưới bức họa đề một dòng chữ bằng bút lông: Ngoại tôn Lăng Thị lang mấy ngày gần đây vô cớ mất tích, nếu có người nhìn thấy vị này mời đến Lạc An phủ cung cấp tin tức, treo thưởng hai mươi lượng. Ngoại tôn Lăng Thị lang Lăng Đức Khiêm?? Lưu Lê đọc xong bỗng có cảm giác muốn ngửa cổ cười to, chỉ sợ là Lăng Mị Như cùng Lăng Đức Khiêm hai phụ tử cáo già này phát hiện nàng tẩu thoát liền muốn bắt nàng trở về, mà lại vừa sợ bại lộ chuyện Thiên Tộc nên mới nghĩ ra loại bố cáo tìm "Cháu trai" để thăm dò tin tức.
     Lưu Lê tức giận nghiến răng xé nát bố cáo ném lên không trung, hảo cảm vốn có dành cho "ân nhân" Lăng Mị Như này coi như từ giờ hoàn toàn bay hết. Nàng cúi đầu suy nghĩ, nói với Lưu Mặc: "Ngươi tìm vài người trong bang, nói bọn họ chuẩn bị đi gặp quan phủ một chuyến''
     "Đi một chuyến? Ta không rõ ý tứ Bang chủ." Lưu Mặc mặt khó hiểu hỏi "Ha hả, đương nhiên là..." Lưu Lê thâm ý nheo nheo hai mắt, nói: "Tạo hữu hảo với toán quan binh, tiện thể cung cấp vài tin tức về vị ngoại tôn Lăng Thị lang kia luôn a!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.