Từng Đem Tình Yêu Gửi Biển Núi

Chương 20: 20: Thi Cuối Kỳ 2




Chu Gia Dã nói: "Làm cậu chờ tớ lâu như vậy, đương nhiên phải mời cậu ăn một bữa cơm."
Cái logic này làm tôi ngốc: "Hẳn là tớ mời cậu ăn cơm chứ, cậu giúp tớ dọn cái bàn."
Chu Gia Dã búng tay một cái, nâng miệng cười: "Cũng đúng."
"..."
Chu Gia Dã phụt một tiếng, cười đến càng xán lạn: "Sao cậu lại ngây thơ như vậy."
Chúng tôi ngồi xuống ở một quán cơm gần trường học, tôi chưa từng ăn ở gần trường học, bởi vì người rất nhiều, đông đúc và ầm ĩ sẽ làm tôi cảm thấy không biết theo ai.
Bởi vì đêm nay không học tiết tự học buổi tối, học sinh ngoại trú đều trực tiếp về nhà, người trong quán không nhiều lắm.
Hiển nhiên Chu Gia Dã thường xuyên tới, ông chủ đều quen biết cậu ấy, chúng tôi đi vào, ông chủ liền ra tiếp đón, hỏi Chu Gia Dã có phải vẫn ăn như cũ hay không?
Thế nhưng Chu Gia Dã lấy thực đơn lại bắt đầu nói đồ ăn này có khẩu vị đặc điểm gì cho tôi nghe, giống như tết Nguyên Đán ngày đó ở phố Văn Hà, cậu ấy nói ba hoa chích choè chỉ vì muốn lừa gạt tôi ăn món gì đó.
Gọi đồ ăn, Chu Gia Dã đưa cho ông chủ thực đơn còn dặn dò một câu đừng để ớt cay.
Sau đó Chu Gia Dã lại đi ra ngoài cách vách mua trà sữa, cũng là ly có vị giống ngày đó tôi nói muốn uống ở phố Văn Hà.
Chu Gia Dã đặt trà sữa tới trước mặt tôi, lúc này mới nói: "Ngày mai phải thi cuối kỳ, tạm chấp nhận ăn cái này, sau khi thi xong lại mời cậu ăn một bữa lớn."
Chu Gia Dã thấy tôi chỉ lẳng lặng nhìn cậu ấy, hơi nhướng mày: "Như thế nào, không vui sao?"
"Không phải." Tôi nắm trà sữa trong tay, thật nghiêm túc mà nói: "Cảm ơn cậu."

Chu Gia Dã khẽ cười một tiếng.
"?"
Cơ thể Chu Gia Dã nghiêng về phía cái bàn, chống cằm lười biếng nhìn tôi: "Nếu cậu thật sự muốn cảm ơn tôi, đêm nay tâm trạng phải tốt lên, ôn tập một lát rồi nghỉ ngơi sớm, ngày mai tranh thủ thi tốt cho tớ.

Nghe được không?"
"Cho nên cậu mời tớ ăn cơm, mua trà sữa cho tớ là vì làm cho tâm trạng tớ tốt lên chút sao?"
"Ảnh hưởng cậu thi cuối kì, tớ không dám nhận tội này đâu."
Giọng điệu Chu Gia Dã vẫn cứ lười biếng.
Tuy nhiên tôi nghiêm túc nói: "Thật ra không liên quan đến cậu, cậu giúp tớ dọn cái bàn là đã giúp tớ nhiều rồi, tâm trạng tớ..

Đột nhiên không tốt là do vấn đề của tớ, tớ luôn luôn như vậy, rất khó khống chế cảm xúc hạ xuống, thật ra cậu không cần phải xen vào tớ, do tớ tự mình làm sai, không cần cậu phải chịu tội đâu."
"..."
"Lâm Ý."
Tôi vẫn cúi đầu: "Ừ."

"Tớ chỉ hy vọng cậu có thể vui vẻ một chút."
Chu Gia Dã giơ trà sữa lên, vươn tay đến trước mặt tôi, chạm ly vào trà sữa của tôi một cái: "Tới, cụng ly."
"Chúc cậu thi cuối kỳ thuận lợi."
Chu Gia Dã mỉm cười nhìn tôi, đôi mắt to tròn màu nâu.
Tôi cũng chủ động đưa cái ly chạm vào ly của cậu ấy một cái, chúc cậu ấy: "Cũng chúc cậu thi cuối kỳ thuận lợi, học kỳ sau như ý nguyện có thể vào giáo đội, đến lúc đó cậu mà thi đấu chắc chắn tớ sẽ làm cổ động viên."
Chu Gia Dã cười nhẹ một tiếng: "Còn nhớ sao?"
"Đương nhiên."
Lời Chu Gia Dã nói, tôi đều nhớ rõ.
Giống như ngày đó cậu ấy nói chờ thi cuối kỳ xong rồi sẽ mời tôi ăn một bữa lớn, trước sau tôi đều nhớ thương, nghĩ chờ đến nghỉ đông, ngày nào đó đi phố Văn Hà tìm cậu ấy ăn nhờ uống nhờ, tôi sẽ xem như những lời này đã được thực hiện.
Đáng tiếc không thể như nguyện, thi cuối kỳ xong, mẹ tôi liền đón tôi trở về đế đô.
Thành tích thi cuối kỳ phát tới hộp thư của phụ huynh, thành tích lần này là tôi thi tốt nhất từ nhỏ đến lớn, thi được hạng mười của lớp.
Tuy nhiên tôi vui sướng không có ai chia sẻ, mẹ tôi vẫn rất thất vọng bởi vì hòn ngọc quý trên tay cha ruột thi trường danh tiếng ở đế đô được hạng nhất.

Tôi lại một lần làm bà ta mang tai mang tiếng, bà ta muốn ngẩng đầu lên trước mặt mọi người trong nhà cha ruột lại thất bại.

Tôi bị ăn một cái tát, cả đêm nghe mắng vô số lần tôi đã nghe từ nhỏ đến lớn, hơn nữa buổi tối không ngoài ý muốn bị bỏ đói.
Có lẽ hoàn cảnh như vậy đã thành thói quen, tôi không cảm thấy đau khổ, cũng không có khổ tâm, thậm chí còn không rơi nước mắt, tôi yên tĩnh giống như một cái rối gỗ.

Bà ta phát ti3t không thấy tôi đáp lại, mắng đến càng thêm khó nghe nhưng mà tôi vẫn chỉ ngồi ngơ ngác như cũ, cho đến khi bà ta dùng bàn tay đánh tôi ngã xuống đất, mới kết thúc sự tức giận cuồn cuộn này.
Một ngày sau, bà ta cầm theo túi hàng hiệu bay đi du lịch nước ngoài, rời xa thứ rác rưởi làm bà ta mất mặt xấu hổ.
Mà sau đêm đó tôi dần dần chỉ như một cái rối gỗ, cái gì cũng không muốn làm, cái gì cũng không vui thích, cảm xúc rất suy sút lại không ra một giọt nước mắt, thứ duy nhất trước đây tôi có thể cảm thấy vui vẻ là viết vào vở cũng không nổi, mở vở ra vô số lần, nhìn trên mặt vở đầy chữ viết, xa lạ giống như không phải tôi viết.
Vì thế cả ngày tôi đều nằm ở trong phòng, giống một cái rối gỗ không dùng đến được đặt trong ngăn tủ.

Nếu không phải dì giúp việc làm xong cơm đúng giờ tới kêu tôi ăn, có lẽ tôi sẽ vẫn luôn nằm ở kia cho đến lúc chết đi.
Tôi vốn có sức ăn rất nhỏ, dạ dày đã từng bị đói lả, thật vất vả điều trị tốt lên, hiện tại lại trở thành có thể ăn hay không đều được.
Dì giúp việc thay đổi rất nhiều món ăn, tôi không muốn phụ lòng dì nên thử ăn một chút nhưng mà ăn cơm dường như chỉ là thân thể này ra mệnh lệnh, trừ bỏ máy móc hoàn thành nhiệm vụ, không có bất kì cảm giác gì, hậu quả cố ép ăn cơm là nôn mửa s1nh lý.
Tinh thần tôi rất kém cỏi, thật buồn ngủ, lại trước sau mất ngủ, thật nhanh tôi gầy xuống, quần áo vốn vừa người lại trở nên dài rộng, ngày kia tôi nhìn qua tủ kính thấy ảnh ngược của mình, vô cùng tiều tụy.
Không biết tôi nôn khan đến lần thứ mấy, dì giúp việc lo lắng nói: "Đi xem bác sĩ đi, dì đi với con."
Tôi uống miếng nước, nuốt xuống cảm giác nôn khan.
Rồi sau đó lắc lắc đầu.
Tôi thật sự kháng cự bệnh viện, cũng thật chán ghét nơi nhiều người.


Vốn dĩ tôi hướng nội, trong khoảng thời gian này thậm chí sinh ra cảm giác sợ hãi đám đông, tưởng tượng đến muốn đi đến nơi nhiều người, dường như cảm thấy sợ hãi ánh sáng.
Khi đó tôi còn không rõ vì sao ánh mắt dì ấy nhìn tôi tràn đầy lo lắng, tôi chỉ là tâm trạng xấu một chút, buồn một chút, muốn ăn ít hơn một chút, thật lâu trước kia tôi vốn như vậy, chỉ là lần này lại nghiêm trọng hơn mà thôi, đây lại không phải sinh bệnh, vì sao phải đi bệnh viện?
Cho đến mấy ngày ăn tết, dì giúp việc mua rất nhiều đèn lồ ng chữ Phúc trở về dán ở phòng.

Dì ấy treo đèn lồ ng, quay đầu lại hỏi tôi treo chỗ đó đẹp không?
Tôi máy móc gật đầu, nói đẹp.
Vào đêm sau, dì giúp việc gọi con gái dì còn đang học tiểu học cùng nhau lại đây làm vằn thắn với tôi, dì ấy bắt nồi lên, cô bé ở bên cạnh hỏi không ngừng khi nào có thể ăn.
Tôi đi rửa tay, quay đầu lại khi thấy đèn lồ ng treo cửa phòng tôi, chúng tôi vừa nãy vẫn luôn ở phòng bếp làm vằn thắn, phòng tôi không có bật đèn, lúc này bóng đêm rớt xuống, đèn lồ ng sáng lên thật rõ ràng, dịu dàng như mộng ở trong bóng đêm.
Rất giống tết Nguyên Đán ngày đó, Chu Gia Dã cùng tôi đi qua phố Văn Hà cũng có thật nhiều đèn lồ ng màu đỏ.
Tôi giống rối gỗ khô khan nằm hơn nửa tháng, không cảm giác được đau khổ, cũng không có cảm xúc cao thấp.
Thế nhưng giây phút đó đôi mắt giống mất đi cảm xúc bỗng nhiên rơi lệ đầy mặt.
Tôi rõ ràng không có đau khổ và đau thương, chỉ là đột nhiên tôi thấy rất nhớ Chu Gia Dã.
Nhớ đến ngày đó Chu Gia Dã mời tôi ăn cơm chúc tôi thi cuối kỳ thuận lợi, lúc đưa tôi đi nhà ga chờ xe buýt, chuyện cậu ấy trở lại dọn cái bàn kia, cậu ấy nói nếu không tìm thấy ai giúp đỡ thì có thể tìm cậu ấy.
Chu Gia Dã còn nói, Lâm Ý, vui vẻ một chút đi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.