Từng Đem Tình Yêu Gửi Biển Núi

Chương 9: 9: Hạt Giống Nảy Mầm 2




Giáo viên phát bài tập đã sửa lỗi xong, cậu ấy ở phía trước chơi cùng bạn học khác, đại biểu môn học phát bài tập tới cậu ấy, gọi tên cậu ấy, cậu ấy quay đầu nâng cằm về phía tôi: "Cậu đưa cho Lâm Ý đi.

"
Tôi đang lấy nước ở máy lọc nước.

Hoảng hốt nghe được cậu ấy nói tên của tôi, quay đầu lại thì đại biểu môn học đã đặt bài tập trên tay tôi, đứng ở một nơi cách xa phòng học, cách thật nhiều bạn học đang ngồi trong lớp, Chu Gia Dã không kiêng dè lại không chút nào để ý gọi Lâm Ý, bởi vậy nhận lấy rất nhiều ánh mắt của bạn học.

Cách vài bàn người, cậu ấy kêu tôi giúp cậu ấy đặt lên trên bàn, rồi sau đó lại cúi đầu cùng bạn chơi đùa.

Tôi không thể tránh được cùng cậu ấy tiếp xúc, dường như từ lúc tôi bắt đầu tiếp xúc với cậu ấy, vốn dĩ cũng không ở trong kế hoạch cuộc đời của tôi.

Thẳng đến ngày đó học thể dục, sau khi tập hợp xong, giáo viên nói phải tiến hành kiểm tra thể lực.

Điều này với tôi mà nói đó là sét đánh giữa trời quang.

Tôi hoàn hoàn toàn toàn không thích vận động, không chỉ riêng vận động, chỉ cần yêu cầu thân thể nhúc nhích tôi đều không thích, tôi chán ghét đi đường, chán ghét lao động, chán ghét bò cầu thang, chán ghét bất kỳ chuyện gì làm tôi cảm thấy mệt.

Từ nhỏ đến lớn, môn thể dục đối với tôi mà nói đều là một trận dày vò.


Cũng may nhân duyên tôi không tốt lắm, tính cách quái gở lại nội hướng, không có bạn bè gì, nên xem như dày vò cũng là bản thân tự thấy mất mặt, không có người để ý.

Ngày đó học thể dục, kiểm tra thể lực của bạn nam và bạn nữ khác nhau, chia làm hai giai đoạn, kiểm tra bạn nam trước.

Tôi cùng những bạn nữ khác ở bên cạnh sân thể dục chờ bạn nam kiểm tra xong, các bạn nữ đều đang nhìn Chu Gia Dã, họ khe khẽ nói nhỏ và lời nói vui đùa đều truyền vào lỗ tai tôi.

Người thích cậu ấy rất nhiều, rất nhiều rất nhiều, tôi ở trong nhóm người này là một người không có cảm giác tồn tại nhất.

Ngoại trừ lớp chúng tôi, còn có hai lớp khác cũng đang học thể dục, cũng đang nhìn theo Chu Gia Dã.

Có người quen biết cậu ấy, đi qua kêu gọi vài tiếng.

Cậu ấy vừa hoạt động tay chân làm chuẩn bị vận động vừa nghiêng đầu trả lời cái gì, tôi không nghe được họ nói chuyện nhưng tôi thấy lúc bắt đầu kiểm tra thể lực, bạn nữ kia làm động tác cố lên với cậu ấy.

Sau đó tôi bắt đầu nghe thấy bạn nữ trong lớp nhỏ giọng hỏi thăm người kia là ai.

Có người quen biết nói là bạn nào học lớp nào, học sơ trung cùng trường với Chu Gia Dã, nghe nói là bạn cùng lớp, quan hệ khá tốt, sinh nhật cô ấy còn mời khách ăn cơm, hát karaoke, Chu Gia Dã có đi còn tặng lễ vật.

Tôi đứng ở trong đó, không lên tiếng nhìn phía chân trời, hôm nay bầu trời đầy mây không có ánh nắng, không xem như thời tiết rất nóng.

Ngẫu nhiên tầng mây loãng, mới có thể lộ ra một chút ánh mặt trời.

Những hạng mục vận động này đối với cậu ấy mà nói đơn giản giống như ăn cơm uống nước, đối lập với các bạn nam khác bên cạnh ra vẻ mệt mỏi, giống như sân khấu này là của một mình cậu ấy, rất giỏi.

Tới hạng mục chạy bộ, cậu ấy dẫn đầu phía xa xa, cách hạng nhì một khoảng lớn, mọi người phía sau càng thêm mỏi mệt, kéo ra khoảng cách càng lớn.

Người ở đây đều xem ngây người, gọi tên Chu Gia Dã.

Cậu ấy đón lấy trận hoan hô reo hò, người đầy nồng nhiệt chạy về phía chung điểm, cậu ấy giống như vai chính được trời sinh, sống trong cái nhìn chăm chú của mọi người.

Kiểm tra thể lực bạn nam đã xong, giáo viên nói họ có thể tự do hoạt động, cậu ấy bị bạn nam khác kề vai sát cánh mang đi, la hét đã lâu không cùng nhau chơi bóng, cũng chỉ có thể học thể dục mới bắt được cậu ấy.


Cậu ấy như người nổi tiếng được mọi người ngăn đón rời đi, mà tôi buồn bực vì sắp bắt đầu kiểm tra thể lực.

Toàn bộ quá trình vô cùng dày vò đau khổ, tôi trầm mặc dựa theo giáo viên yêu cầu làm xong các hạng mục phía trước, tới chạy bộ 800m mới là vở kịch lớn làm tôi sợ hãi nhất.

Tôi và Trương Nam Nam còn có Tưởng Chanh đứng chung một chỗ, theo tiếng ra lệnh, từ vạch xuất phát bắt đầu vô cùng dày vò, mỗi lần chạy xong 800m cả người tôi đều như khoác thêm một tầng nước, phổi đều sắp nôn ra, nhớ lại cảm giác đau khổ đó vẫn còn rất mới mẻ.

Mới đầu Trương Nam Nam và Tưởng Chanh còn ở phía sau cùng tôi chạy chậm rãi nhưng chạy đến vòng thứ hai, giáo viên nói lại không chạy nhanh lên thành tích có thể sẽ không đạt tiêu chuẩn.

Tôi không muốn liên lụy họ nên bảo họ không cần chạy cùng tôi.

Với tôi mà nói, chạy tới chỗ cũng đã gọi là chiến thắng nhưng đối với họ lại không phải, tôi không muốn thiếu họ nhân tình lớn như vậy.

Vì thế đoạn ác mộng dài dòng này cuối cùng chỉ còn lại một mình tôi bị ném ở xa xa cuối cùng.

Tầm mắt của tôi bắt đầu mơ hồ, cảm giác hô hấp đau đớn tới cực hạn, làm toàn bộ cơ thể tôi như máy móc cũ xưa chịu đựng quá tải, tùy lúc sẽ sụp đổ vì không thể chịu được sức nặng.

Tôi nhìn lên bầu trời, xem trời đầy mây che khuất ánh sáng, không muốn làm bản thân cũng giống như những người đang xem Chu Gia Dã, ý định dùng cách này tới chứng minh thật ra tôi cũng không thèm để ý lắm.

Thế nhưng giây phút cậu ấy ôm gió chạy về phía chung điểm thật lóa mắt, đón nhận cơn gió thổi tóc mái đã có chút dài của cậu ấy, mặt tràn đầy hăng hái, nồng nhiệt.

Cho dù mây che khuất mặt trời vẫn sẽ có ánh sáng từ tầng mây rơi xuống.

Cho dù tôi không muốn nhìn cậu ấy, vẫn liếc mắt xem cậu ấy.


Đa số mọi người đều đã chạy tới chung điểm, kết thúc bài kiểm tra, tốp năm tốp ba giải tán đi tự do hoạt động.

Chỉ có thầy thể dục còn đứng ở chung điểm chờ tôi, Trương Nam Nam và Tưởng Chanh cũng ở đó.

Tôi cảm thấy may mắn vì giây phút tôi bị mất mặt không có bao nhiêu người nhìn thấy.

Khoảng cách vẫn cách tôi rất xa rất xa, chân cẳng tôi bủn rủn như đeo ngàn cân, tốc độ chạy bộ thậm chí còn chậm hơn bà cụ gần đất xa trời đi đường.

Thầy giáo cũng đã cất bút và vở, tôi nhìn đoạn đường làm tôi tuyệt vọng, tôi nghĩ nếu không thì từ bỏ đi, dù sao có chạy đến chung điểm cũng đã vượt thời gian, dù sao đều sẽ không đạt tiêu chuẩn, vì sao tôi còn muốn nhận lấy đoạn đường đau khổ cuối cùng này.

Bước chân tôi chậm rãi ngừng lại, đôi tay chống ở đầu gối khom lưng, th ở dốc từng ngụm từng ngụm giống như người sắp chết liều mạng hít lấy không khí.

Thế nhưng ngay lúc này, tôi nghe thấy giọng nói của Chu Gia Dã.

"Tiếp tục chạy đi Lâm Ý, đừng dừng lại, tới chung điểm rồi lại nghỉ ngơi.

".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.