Từng Đóa Bọt Sóng

Chương 13: Đội phụ đạo tiếng Anh cấp bốn



Đường Nhất Bạch mỉm cười nhìn vào màn hình thì ánh mắt Vân Đóa luôn hơi trốn tránh.

Sau khi anh chụp xong bức anh thì trả điện thoại lại cho cô, Vân Đóa cúi đầu nhận và nói: “Cái đó, anh có phải học không? Tôi đi trước...” Cô nói xong thì muốn đứng dậy.

“Chờ một chút, Vân Đóa.” Đường Nhất Bạch nhẹ nhàng ấn cánh tay cô, hoàn toàn không dùng sức nhưng cô không đứng dậy nổi. Anh mấp máy miệng nói: “Tôi muốn hỏi cô một vấn đề.”

“Cái gì?”

“Tiếng Anh cấp bốn của cô được bao điểm?”

“652 điểm.”

Đường Nhất Bạch há to miệng, dường như anh bị mấy từ này làm cho kinh ngạc, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy ánh sáng: “Cô rất lợi hại.”

“Khụ khụ,” Vân Đóa được Đường Nhất Bạch khen thì có chút xấu hổ: “Cái này thì có cái gì, nghề cần nên có nghiên cứu thôi. Nhất định là tôi bơi không bằng anh.” Nói những lời này thật sự là dát vàng lên mặt mình, đúng là cô không biết bơi.

Đường Nhất Bạch cười nói: “Đối với một người tiếng Anh không được tốt, muốn qua tiếng Anh cấp bốn, cô có ý kiến gì không?”

Vân Đóa nghĩ là hiểu: “Muốn qua tiếng Anh cấp bốn không phải là anh chứ?”

Anh khẽ gật đầu, cũng thừa nhận rất thản nhiên.

“Vì sao anh muốn qua cấp bốn? Cấp bốn cũng không ảnh hưởng tới tốt nghiệp.” Vân Đóa không hiểu.

“Cũng không phải nhất định phải qua, tôi chỉ muốn thử xem.”

Vân Đóa nâng cằm nghiêng đầu nhìn anh, “Đường Nhất Bạch, tôi rất tò mò, vì sao anh muốn bỏ công học hành? Vận động viên chuyên nghiệp tới trường thường chỉ muốn có bằng mà thôi.”

“Tôi cũng rất tò mò, vì sao cô lại hỏi như vậy?” Đường Nhất Bạch kỳ quái liếc nhìn cô, “Nếu có thể làm tốt vì sao tôi không cố gắng làm tốt?”

Vân Đóa há to miệng, ý thức của tinh anh điển hình khiến cô có chút hổ thẹn. Cô nghĩ nghĩ rồi lại hỏi anh: “Vậy anh cảm thấy, anh học tốt có hữu dụng với anh không?”

“Có.” Anh gật đầu, “Đọc sách có thể làm cho con người trở nên cơ trí và tỉnh táo, khoáng đạt tầm mắt. Bằng bấp chỉ là một kinh nghiêm học tập. Cho dù có tờ giấy chứng minh hay không, kinh nghiệm vẫn sẽ tồn tại trong cuộc sống của cô. Cả người cô cũng sẽ vì nó mà thay đổi.”

“Cái đó, có người đã nói với anh thế này chưa: Anh đọ nhiều sách như vậy cũng không giúp được gì cho nghề nghiệp của mình, là một việc làm phí công vô ích?”

Đường Nhất Bạch cười cười, nụ cười của anh luôn ôn hoa như vậy, như gió xuân say mê. Anh nói: “Đương nhiên có, nhưng tôi cảm thấy không sao cả. Đọc sách vì muốn thay đổi chính mình, bơi lội vì muốn khiêu chiến chính mình, hai điều này không xung đột cho nên không cần phải chọn một bỏ một.”

Là một người đứng nhìn, Vân Đóa cảm thấy Đường Nhất Bạch quả thực có giác ngộ. Cảnh giới này, khí độ này, ý chí vừa trầm ổn lại kiên định, nỗ lực làm việc không gì sánh kịp, thật sự không giống một thanh niên hai mươi mốt tuổi. Cô đột nhiên phát hiện, điều đáng quý nhất ở ảnh có lẽ không phải là sức bật khí phách mà là tính chất đặc biệt trong tính cách của anh.

Cô ca ngợi anh từ tận đáy lòng: “Tôi cảm thấy cho dù anh làm gì, nhất định sẽ lấy được thành tựu bất phàm.”

“Cảm ơn, nhưng mà ngay cả tiếng anh cấp bốn tôi cũng không qua.” Lúc Đường Nhất Bạch nói những lời này có chút ưu thương, anh cảm thấy học đại học bốn năm mà không qua được tiếng Anh cấp bốn là một khuyết điểm.

Được rồi, cấp bốn quả thật là cấp bậc mà đa số học sinh đều có thể qua được. Đường Nhất Bạch nói tiếng Anh kém cũng không phải là khiêm tốn, anh là một vận động viên chuyên nghiệp, nếu như ngay cả tiếng Anh cũng học vô cùng giỏi thì mới đúng là gặp quỷ. Vân Đóa cũng hiểu rõ được điểm này, cô nói: “Thật ra tiếng Anh cấp bốn rất dễ qua, anh làm vài đề, nắm chặt ý nghĩa đề mục là được. Bây giờ học từ đơn cũng không kịp nữa, còn một tháng là tới cuộc thi... Không đúng, không phải anh còn phải tham gia cuộc thi bơi lội mùa đông sao? Sẽ không ảnh hưởng tới việc huấn luyện của anh chứ? Nếu không sang năm anh thi lại đi?”

“Không sao, sau khi huấn luyện xong đọc sách là một cách thả lỏng với tôi. Ừ, như vậy...” Anh có chút không xác định nhìn cô: “Làm chút đề coi như được sao?”

Vân Đóa bị anh chọc cười: “Anh hỏi tôi sao? Tôi cũng không biết, dù sao làm bài với tôi mà nói, không phải là thả lỏng. Nếu như anh không phiền thì... mỗi ngày huấn luyện xong làm một bài đọc tiếng Anh, sau khi làm xong thì tự so đáp án. Ngoài ra, rút thời gian làm một, hai đề thực. Bây giờ luyện nghe cũng không kịp, thấy được đáp án nào thuận mắt thì ghi vào. Dịch cũng không cần luyện, đến lúc đó sẽ làm cuối cùng, có thể được nhiều hay ít điểm mặc cho số phận. Viết thì cũng làm theo cảm giác, chút ý luyện một chút sách tiếng Anh, viết sạch đẹp là được rồi.”

Cô nói một đống, Đường Nhất Bạch tiêu hóa rồi đáp: “Cho nên, trên cơ bản tôi chỉ cần luyện bài đọc?”

“Bingo! Thời gian của anh có hạn, chỉ luyện cái này là được rồi. Thiếu niên,” Vân Đóa vỗ vai anh, nói nghiêm túc: “Thi không qua cũng không sao, đừng tạo áp lực lớn cho mình. Anh phải biết rằng, cấp bốn cấp sáu là cuộc thi may rủi, tất cả đều có thể xảy ra.”

Đường Nhất Bạch cười, lộ ra hàm răng trắng sáng: “Được.”

Hai người đứng dậy rời đi. Vân Đóa không biết trúng gió gì, lúc đi xuống cô nhảy từng bậc từng bậc, vì chứng minh chân mình không ngắn như vậy, cô còn nhảy cả hai bậc, kết quả không cẩn thận dẫm lên mép bậc thang, trượt chân.

Thấy mặt cô ngã chạm đất, Đường Nhất Bạch phản ứng rất nhanh, anh kéo cánh tay cô, dùng sức nhấc lên.

Sau đó, hai chân cô cách mặt đất, cứ như vậy bị anh xách lên... xách lên...

Lúc này, Vân Đóa cảm giác mình như một khối thịt khô bay trong gió.

May mà anh nhanh chóng để cô xuống.

Sau đó Vân Đóa và Đường Nhất Bạch tới tiệm sách của trường mua một bộ đề cấp bốn, Đường Nhất Bạch cũng cài đặt một phần mềm dịch dưới sự đề cử của Vân Đóa. Vân Đóa đồng ý giúp Đường Nhất Bạch phụ đạo, mỗi ngày cô và anh sẽ làm một bài đọc, sau đó Đường Nhất Bạch làm chỗ nào không hiểu có thể hỏi cô.

Với Vân Đóa mà nói thì đây là một chuyện khá thoải mái.

Buổi chiều, Đường Nhất Bạch trở lại trung tâm huấn luyện đội bơi lội quốc gia, huấn luyện viên của anh là Ngũ Dũng nhìn thấy anh thì nói: “Tập huấn Championship mùa đông bắt đầu, quy củ cũ, nửa tiếng trước giờ ngủ phải tự động nộp điện hoại lên, đừng để tôi phải đi tìm cậu. À, đúng rồi, không phải cậu thích được phỏng vấn sau, buổi họp báo tin tức ngày mai cậu cũng tham gia đi.” Ngũ Dũng nói tới đây thì lạnh lùng cười, phối hợp với vẻ mặt thổ phỉ, thoạt nhìn rất dọa người.

Đường Nhất Bạch biết rõ Ngũ Dũng đang nói móc anh việc anh tự tiện phối hợp với Vân Đóa về bài báo kia. Anh sờ sờ mũi nói: “Không phải người thích phỏng vấn là Minh Thiên sao?”

“Minh Thiên mà đi... buổi họp báo này sẽ không kết thúc.”

“Được, em đi.” Đường Nhất Bạch gật gật đầu, cũng không giải thích nữa.

Ngũ Dũng cảnh giác hơn, thằng nhóc thối này đồng ý dứt khoát như vậy, không phải là nó có âm mưu gì chứ?

Quả nhiên, Đường Nhất Bạch cẩn thận nhìn ông, “Nhưng mà tổng quản Ngũ, chuyện điện thoại...”

“Ha ha.” Ngũ Dũng lại cười lạnh, vẻ mặt “tôi biết ngay”: “Chuyện điện thoại không bàn nữa. Cậu đừng có ở trong phúc mà không biết, cậu nhìn Minh Thiên xem, cho dù có tập huấn hay không thì mỗi ngày đều phải nộp điện thoại. Cậu cũng muốn trải nghiệm sao?”

“Không phải, tổng quản Ngũ, gần đây em phải chuẩn bị cho cuộc thi tiếng Anh cấp bốn, cần dùng phần mềm dịch trên di động, với lại, có lẽ phải dùng điện thoại liên lạc với người phụ đạo.”

“Đường Nhất Bạch, đủ rồi, vì điện thoại mà mỗi ngày cậu đều đấu trí với ông đây, nhưng mà lý do cậu tìm ngày càng thối nát! Thi cấp bốn cái quỷ gì, có quan hệ gì với cậu? Mẹ nó, ngày càng không thành thật, hôm nay luyện thêm!”

“Thật sự, thầy xem, đề thi em cũng đã mua rồi.” Đường Nhất Bạch nói xong, lấy chứng cớ cho Ngũ Dũng xem.

Ngũ Dũng quét mắt nhìn bìa bộ đề, sau đó yên lặng nhìn Đường Nhất Bạch: “Vì được chơi điện thoại nhiều một chút, cậu cũng liều mạng thật.”

Đường Nhất Bạch hết chỗ nói. Tín nhiệm giữa người với người sao lại ít ỏi như vậy!

Xem ra đành phải uất ức cho Kỳ Duệ Phong rồi....

Buổi tối, lúc Vân Đóa nhìn thấy trên cánh tay mình có vết máu ứ đọng nhàn nhạt, đó là chỗ Đường Nhất Bạch đã nắm.

Sức của người này thật lớn!

Tắm rửa xong, Vân Đóa thấy WeChat có tin nhắn, cô mở ra xem xét thì kinh ngạc. Kỳ Duệ Phong cao ngạo lạnh lùng như vậy lại chủ động nhắn tin cho cô?

Kỳ Duệ Phong: Vân Đóa.

Vân Đóa: QQ? Chuyện gì thế?

Trong phòng nào đó của tầng một ký túc xá đội bơi lội quốc gia, có người giận dữ hét lên: “Cái cô gái này! Đường Nhất Bạch, gọi cô ta là em gái trứng, nhanh lên!

Đường Nhất Bạch cầm di động, không để ý tới lời nói của Kỳ Duệ Phong: tôi là Đường Nhất Bạch.

Vân Đóa: Gạt người, Đường Nhất Bạch có điện thoại của mình, hôm nay tôi thấy rồi.

Đường Nhất Bạch: Không lừa cô, điện thoại di động của tôi bị huấn luyện viên thu rồi.

Vân Đóa: Hả? Xoa xoa đầu, không khóc ~

Đường Nhất Bạch dở khóc dở cười, trả lời cô bằng dấu chấm lửng.

Vân Đóa: Đường Nhất Bạch, sức của anh thật lớn, cánh tay tôi xanh mét rồi! QAQ

Đường Nhất Bạch: Vậy lần sau tôi sẽ dịu dàng một chút.

Vân Đóa cũng không trả lời anh.

Đường Nhất Bạch cảm thấy lạ, chính mình cũng không rõ ràng, anh ngẩng đầu nhìn thì thấy ánh mắt Kỳ Duệ Phong sâu kín, muốn nói lại thôi.

“Làm sao vậy?” Đường Nhất Bạch hỏi.

Hôm nay Kỳ Duệ Phong thấy Đường Nhất Bạch làm bài tiếng Anh thì bị dọa, sau đó Đường Nhất Bạch muốn mượn điện thoại thì anh cũng đồng ý, nhưng mà có một điều kiện: Anh phải giám thị Đường Nhất Bạch.

Cho nên bây giờ Đường Nhất Bạch và Vân Đóa nói chuyện thì có người thứ ba vây xem.

Kỳ Duệ Phong ý vị sâu xa nhìn Đường Nhất Bạch: “Cậu thật hèn mọn bỉ ổi.” anh nói xong, chỉ vào câu nói của Đường Nhất Bạch.

Lần sau tôi sẽ dịu dàng một chút.

Đường Nhất Bạch đọc lại lời này hai lần, cũng không biết có phải có lời ám chỉ quấy phá không, anh cũng cảm thấy mình bỉ ổi...

Sau đó Kỳ Duệ Phong dùng giọng bỉ ổi hơn hỏi Đường Nhất Bạch: “Cậu làm gì em gái trứng vậy? Khiến cánh tay của cô ấy cũng bị ứ máu vậy.”

“Em chỉ kéo cánh tay cô ấy một chút.”

Kỳ Duệ Phong khinh thường bĩu môi: “Kéo một cái mà bị ứ máu? Cậu là thủy thủ Popeye sao?”

Đường Nhất Bạch có chút bất đắc dĩ: “Cô ấy yếu như con thỏ nhỏ.”

“Anh thích con thỏ nhỏ.”

Đường Nhất Bạch không thể không thừa nhận, mặc dù anh làm bạn tốt nhiều năm với Kỳ Duệ Phong nhưng anh thường xuyên không theo kịp suy nghĩ của Kỳ Duệ Phong.

Anh cũng không quan tâm anh ta nữa, nghiêm túc thảo luân vấn đề mình gặp phải với Vân Đóa. Kỳ Duệ Phong thấy Đường Nhất Bạch không hề áp lực thực hiện sự nối tiếp giữa bỉ ổi hạ lưu và nghiêm trang, anh ta không nhịn được mà cảm thán, cầm thú chính là cầm thú. Sau đó, Kỳ Duệ Phong không muốn nhìn thấy bất kỳ chủ đề nào có liên quan tới tiếng Anh nữa, vì vậy ở trên giường đọc truyện tranh.

Kỳ Duệ Phong đọc truyện tranh một lát rồi ngẩng đầu nhìn Đường Nhất Bạch: “Cầm thú, cậu cảm thấy em gái trứng thế nào?”

Một tay Đường Nhất Bạch cầm di động, một tay dùng bút viết viết. Nghe thấy câu hỏi của Kỳ Duệ Phong thì ngẩng đầu lên, khẽ nhếch miệng: “Rất đáng yêu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.