Từng Đóa Bọt Sóng

Chương 8: Chân dài cũng là sai lầm



Mấy ngày thi đấu kế tiếp, Vân Đóa dần dần tiến vào trạng thái, không xông vào như thiêu thâ. Cô viết bản thảo dài vài trang rất tốt, được tòa soạn báo chọn dùng, hơn nữa bản thảo được đặt trên website “Sports Weekly”.

Ngoài ra, bức ảnh lần trước cô chụp bao gồm Kỳ Duệ Phong, Đường Nhất Bạch và Minh Thiên cũng được tòa soạn báo chọn dùng, đã trở thành bức ảnh cuối tổng kết cuộc thi.

Lần tranh tài này, Kỳ Duệ Phong vẫn khí phách như trước. Anh ta đăng ký tham gia bốn hạng mục riêng và hai hạng mục tập thể, cuối cùng lấy được bốn huy chương vàng và hai huy chương bạc, tiếp tục viết nên truyền kỳ về vua bơi lội của Trung Quốc.

Thật khéo là, hai trận đấu giành huy chương bạc đó, huy chương vàng đều nằm trên tay Đường Nhất Bạch.

Mà bản thân Đường Nhất Bạch, đăng ký tham gia hai hạng mục riêng và hai hạng mục tập thể, theo thứ tự là 50 mét bơi tự do nam, 100 mét bởi tự do nam, bơi tự do tiếp sức 4x100 nam, hỗn hợp tiếp sự 4x100 nam. Trong đó ba hạng mục trước cũng thu được huy chương vàng, hạng mục thứ tư thua ở Kỳ Duệ Phong, đạt được huy chương bạc.

Từ số lượng huy chương, Đường Nhất Bạch không địch lại được Kỳ Duệ Phong, nhưng xem hai người thi đấu thì không nói rõ được ai hơn ai kém rồi.

Kỳ thật theo Vân Đóa, so sánh vậy không được bởi vì lĩnh vực am hiểu của hai người khác nhau. Đường Nhất Bạch có sực bật lớn, am hiểu trận đấu cự ly ngắn, Kỳ Duệ Phong sức chịu đựng tốt, thích hợp khoảng cách dài, hai người không thể so sánh.

Nhưng mà truyền thông lại nói chuyện say sưa về việc này. Nguyên nhân có thể là quá trống trải yên lặng, cần tùy thời tùy chỗ tìm chủ đề tâm sự...

Có một đám phóng viên khác —— chủ yếu dùng hình dung của Vân Đóa là ‘kẻ thù’ —— thì mang ác ý lớn phỏng đoán so sánh hành động. Bọn họ cho rằng Đường Nhất Bạch và Kỳ Duệ Phong không thể so sánh, lý do không phải về chuyên nghiệp, mà vì hai người này không phải cùng một khóa sao. Kỳ Duệ Phong là quán quân Olympic, còn Đường Nhất Bạch thì sao? Ngay cả Thế Cẩm cũng không tham gia.

Nói như vậy cũng có đạo lý, nhưng đáng giận là, bọn họ mượn ý nghĩa này để phát huy, nói một ít có hay không, mặc dù không xác nhận cái gì nhưng giữa những hàng chữ đã dẫn độc giả vào một nhận thức đặc biệt: Đường Nhất Bạch đang giẫm lên Kỳ Duệ Phong.

Đường Nhất Bạch cũng nhìn thấy bài báo đó, anh dở khóc dở cười, “Nằm cũng trúng đạn.”

Kỳ Duệ Phong an ủi anh, “Người có thể đánh đồng với anh đây không nhiều lắm, cậu phải biết đủ đi!”

Mặc dù những lời này hơi vô sỉ một chút, nhưng cũng là lời nói thật.

Ngoại trừ lần đó ra, càng nhiều những phân tích khách quan hơn. Không ít người cho rằng, Đường Nhất Bạch xuất phát nhanh, sức bật trong nước rất mạnh, trạng thái thi đấu rất tốt.. vân vân. Về phần khuyết điểm ấy, tốc độ xoay người không đủ nhanh, đây là khuyết điểm rõ ràng nhất.

Khi Vân Đóa phỏng vấn Đường Nhất Bạch một lần nữa thì đưa ra một vấn đề chuyên nghiệp, “Anh cảm thấy vì lý do nào làm cho tốc độ xoay người trong nước của anh không được tốt?”

Đường Nhất Bạch mím môi, dùng một loại giọng điệu như xin lỗi, nói lời khiến cho người thường cực kỳ hâm mộ..., “Chân của tôi hơi dài.”

“Hả...” Xem ra cô còn chưa đủ chuyên nghiệp rồi, không đoán được câu trả lời này.

Cho nên câu hỏi kế là “Cách khắc phục như thế nào” cũng không cần hỏi, không thể chém đứt một đoạn chân chứ...

Căn cứ bài học trước kia của Vân Đóa, cô biết rõ vận động viên bơi lội thường ưu tiên chọn thân dài, cánh tay phát triển dài. Nhưng mà thân dài không có nghĩa là chân ngắn, bởi vì hoàn toàn thân cao mới được. Cô suy luận một chút, một vận động viên bơi lội cao 1m9, chân sẽ dài hơn người thường cao 1m7. Cho nên những ngày này Vân Đóa nhìn nhóm vân động viên, chân cũng rất dài nhưng cô không để ý nhiều đến vấn đề này.

Thì ra chân dài cũng là sai lầm!

Khó trách cô cảm thấy Đường Nhất Bạch không giống những người khác, bởi vì chân anh ta dài cho nên có vẻ không hòa hợp sao?

Vân Đóa có chút đồng tình nhìn Đường Nhất Bạch. Cô cảm thấy Đường Nhất Bạch làm sai nghề rồi, mặt mũi này, vóc người này, vì sao phải đi bơi chứ, đi xưng bá ở showbiz rất tốt!

Ngày thi đấu cuối cùng, nội dung không nhiều lắm, thi đấu hết sẽ cử hành lễ bế mạc. Ngày này, thời gian của các vận động viên cũng thư thái hơn không ít. Vân Đóa nhìn Đường Nhất Bạch bị người vây quanh cầu chụp ảnh chung, có người của truyền thông, cũng có nhân viên trong cuộc thi, còn có người tình nguyện. Cô nhớ mình còn chưa chụp ảnh chung cùng Đường Nhất Bạch, vì vậy giữ vững tinh thần đi qua.

Đường Nhất Bạch bao 1m89, cao lớn vững chãi, giống như cây tùng. Anh cao hơn tất cả những người xin chụp ảnh chung cho nên rất dễ dàng vượt qua mọi người mà thấy được Vân Đóa.

Vân Đóa thấy ánh mắt của anh, đột nhiên nói lắp, “Tôi, cái đó, tôi cũng muốn chụp cùng anh một bức ảnh....”

Đường Nhất Bạch nhếch miệng cười cười, nụ cười ấm áp như xóa xuân phảng qua, làm cho lòng người khá hơn. Anh gật gật đầu: “Được.” Nói rồi anh tách đám người và chủ động đi tới.

Thật sự là quá nể tình rồi. Vân Đóa có chút kích động, mà thầy Tôn càng kích động hơn cô, cầm máy ảnh chỉ huy tư thế và chỗ đứng của bọn họ, lại còn nói đùa: “Phải chụp toàn thân thôi, chụp nửa người thì không nhìn thấy Vân Đóa!”

Đầu Vân Đóa hiện mấy vạch đen, tức giân bất bình nói: “Em làm gì thấp như vậy!”

Ngay lúc thầy Tôn sắp ấn nút chụp thì bên cạnh Vân Đóa xuất hiện thêm một người. Cô liếc nhìn chỉ thấy cánh tay anh ta. Ngửa đầu, lại ngửa đầu, lại ngửa.... Rốt cục nhìn thấy mặt, hóa ra là Kỳ Duệ Phong.

Vẻ mặt Kỳ Duệ Phong lạnh lùng, “Không cần cảm ơn.”

Thật sự rất muốn đá văng anh ta ra! Ánh mắt Vân Đóa nhìn chằm chằm vào anh ta, nhưng mà, nếu cô làm như thế thật thì chính cô mới là người có khả năng lớn bị bắn ra!

Kỳ Duệ Phong vừa đứng vững, bạn nhỏ Minh Thiên vọt đến cạnh anh như cơn gió, cầm kẹo que trong miệng, “Anh à, em tới rồi,” sau đó cậu ta lại gọi, “Anh Lăng Diệp, tới chụp ảnh!”

Trịnh Lăng Diệp yên lặng đi tới, yên lặng đứng bên cạnh Đường Nhất Bạch.

Vì vậy, kế hoạch chụp ảnh hai người mở rộng thành năm người, Vân Đóa quýnh quýnh nhìn về máy ảnh, “Thầy Tôn, mau chụp.” Cô lo rằng chậm một chút thì sẽ có chuyện, không tốt thì cả đội bơi lội quốc ra sẽ đến chụp chung.

Chụp ảnh xong, Vân Đóa lấy trong ba lô một cái áo T-shirt màu trắng mới tinh. Cái áo này cô mua san phẩm tuyên truyền, trên mặt có in tên và địa điểm cuộc thi đấu lần này, kiểu chữ màu lam được thiết kế thành hình bọt sóng, nhìn vô cùng xinh đẹp. Vân Đóa mở áo ra, nhìn về phía mấy vị vân động viên, “Có thể ký tên cho tôi không?”

Cô vốn muốn tìm Đường Nhất Bạch ký, nhưng mà bây giờ, nhiều thêm vài chữ ký cũng không sao cả.

Áo T-shirt cotton màu trắng nhanh chóng có thêm nhiều chữ như gà bới.

Vân Đóa cất ký áo đi, đến giờ thì cô cũng nên tạm biệt những người này. Cuộc thi chỉ ngắn ngủn tám ngày, thời gian cô tiếp xúc với bọn họ không nhiều nhưng bọn họ để lại ấn tượng rất sâu với cô, làm cô vốn chỉ muốn ứng phó nhưng lại có chuyến đi không tệ. Vân Đóa chúc phúc từ đáy lòng, “Cố lên, hi vọng về sau mọi người có thể bơi với thành tích tốt hơn nữa.”

Kỳ Duệ Phong: “Điều đó còn phải nói sao!”

Đường Nhất Bạch: “Được.”

Minh Thiên: “Chị à, cho em phương thức liên lạc được không? Sau này còn thường trò chuyện!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.