Mộc Ang nửa tỉnh nửa mê, không cảm thấy có chút sức lực nào. Nàng nằm đó, không biết mình đang ở đâu, chỉ biết tay chân đã bị xích lại. Nàng nghĩ đến Kha Lang, trong lòng vô cùng lo lắng.
“Hắn bị đánh đau như vậy làm sao chịu đựng được? Bọn người này thật là ác độc. Rốt cuộc chúng ta đã làm chuyện gì lại kinh động đến Lãnh chúa? Còn hoàng tử là ai chứ?”
Mộc Ang lờ đờ ngẫm nghĩ. Lại có người bước vào, người đó bước đến ngồi gần nàng. Bàn tay của hắn bắt đầu sờ lên người nàng, nàng không còn sức nên phản kháng yếu ớt.
Y Tung đưa tay lên người cô gái bị trúng mê hương đang nằm trên giường, không còn sức chống đối như lúc trong phòng giam theo lời Y Seng kể lại. Y Tung lần tay đến gương mặt, đến cổ, xuống ngực, một lúc thì đến eo. Sự phản kháng yếu đuối càng khiến hắn thích thú hơn, hắn kề sát người đến gần cô gái trước mặt. Mộc Ang nhắm nghiền mắt không muốn nhìn thấy gương mặt đang ghé sát. Y Seng đang đứng hầu, gục đầu không dám nhìn Lãnh chúa.
- Hai ngày nữa sau khi đưa ngươi đến quảng trường Thiên Địa, tên hoàng tử đó không dám đưa người đến giải cứu thì ngươi sẽ biết ta sẽ giày xéo ngươi như thế nào sau đó.
Y Tung nói vào tai Mộc Ang bằng một giọng đe dọa, âm trầm rất đáng sợ. Những ngón tay của Lãnh chúa bấu chặt vào da thịt cô gái trẻ. Y Tung như ngửi thấy được cả mùi sợ hãi lẫn với mùi da thịt của nàng. Cơ thể Mộc Ang run lên như để né tránh một cách bất lực sự đụng chạm, trong đời nàng chưa có một chàng trai nào chạm được đến thân thể nàng và với cách thô bạo như thế. Y Tung rời tay khỏi người Mộc Ang khi cảm thấy đã chẳng còn gì mới mẻ, đứng dậy đi ra ngoài. Y Seng cung cúc theo sau.
- Hai ngày nữa cho người tắm rửa sạch sẽ, trang điểm ả ta thật đẹp rồi đưa đến quảng trường Thiên Địa tế trời đất nạp tuỳ thiếp. Nếu tên hoàng tử đó không dám ra mặt, ta sẽ huỷ hoại người của hắn, khiến ả ta sống không bằng chết.
Mộc Ang nằm đó, lòng thầm mừng khi hai kẻ vừa rồi đã bỏ đi. Nàng nghĩ đến chuyện vừa rồi, nước mắt chảy ra từ hai khoé mắt xuống tóc nàng. Nàng cảm thấy thật uất ức, bị xúc phạm nhưng lại không thể phản kháng. Nàng không biết chuyện gì đã xảy ra với Kha Lang, chuyện gì sẽ xảy ra với nàng. Nàng cảm thấy thật bất lực, làm sao nàng có thể thoát được để đi tìm Đại Đế, để được trở về Đại Vân Đình? Nơi này thật đáng sợ đối với nàng.
*
Một dáng người đang trườn bò về phía cánh rừng nhỏ bên cạnh Thành Lãnh Chúa, toàn thân đã bị thương, máu me bê bết. Kha Lang nối ngôi lẩn trốn vào một nơi nào đó vì sợ bị bọn người lúc nãy phát hiện bắt về lại. Hắn biết mình là hy vọng duy nhất để cứu lấy Mộc Ang, nếu như chết trong lúc này thì không ai biết được chuyện gì đã xảy ra, không còn hy vọng gì cho nàng ấy cả. Kha Lang cố tựa vào một thân cây, tay lần vào trong ngực áo tìm kiếm, khi chạm được thứ cần tìm liền lấy nó ra. Thanh pháo tín hiệu bật rơi khỏi tay Kha Lang lăn xuống nền đất. Hắn hốt hoảng rướn người theo bắt lấy hy vọng cuối cùng cho cả hắn và Mộc Ang. Tia pháo bắn lên mang theo một màu xanh lá lấp lánh, Kha Lang nhìn theo, thả hy vọng của hắn vào tia sáng nhỏ kia.
Nhóm người ngựa phi thẳng đến cánh rừng nơi có pháo hiệu xuất hiện. Họ vận y phục màu đen lẫn với bóng đêm, ghìm cương cho ngựa đi chậm lại, tìm kiếm xung quanh. Cuối cùng họ nhìn thấy một người lạ mặt đang bị trọng thương nằm cạnh một gốc cây, thở thoi thóp. Người đó nhìn thấy có người đến thì cố gượng dậy, nói mấy lời trong hơi thở mệt mỏi:
- Ta biết... hoàng tử… của các người.
Nhóm người đó đưa kẻ lạ mặt lên ngựa rồi phi thẳng ra cánh rừng. Cảnh vật trong rừng trở lại yên ắng, những hàng cây nối tiếp nhau như những bóng đen tĩnh mịch. Kha Lang bất tỉnh sau khi đã cố hết sức đợi có người đến giúp.
“Tất cả đều nhờ vào ngài đấy, hoàng tử Xơng Ngỵ!”
*
Hoàng tử Xơng Ngỵ đang đi dạo ở hoa viên trong cung Lãnh chúa một mình thì thấy quận chúa Y La đang ngồi bên bàn đá gần hồ nước, tuỳ tùng đứng hầu bên cạnh, phía trên có một cái dù vải to chân cắm sâu xuống đất để che nắng cho nàng. Quận chúa Y La đã trả binh quyền lại cho Lãnh chúa nên ngoài những việc trong cung phải làm thì khá rảnh rỗi. Thấy Xơng Ngỵ đi đến từ xa thì nàng nhoẻn miệng cười chào. Hoàng tử gật đầu chào rồi đi về phía quận chúa, ngồi lại cùng trò chuyện.
- Quận chúa không còn bận ở quân doanh nữa nên tha hồ thư giãn, ngắm hoa uống trà, như thế cũng có cái vui riêng.
Xơng Ngỵ nói.
- Cũng phải! Chuyện ám sát vẫn chưa điều tra được gì nên chưa biết khi nào ta mới được đến quân doanh. Ta đã thấy nhớ cảnh thao trường rồi đó chứ!
Quận chúa Y La trầm giọng.
- Lãnh chúa cũng là bảo vệ danh tiếng cho người nên buộc lòng phải làm như vậy. Chuyện xảy ra trước mắt quá nhiều người, khó mà cho qua được.
- Cũng nhờ Lãnh chúa nhanh trí tìm ra cách để giúp ta. Người thường có lẽ phải nhiều ngày mới nghĩ tới được cách đó. Ta quả là may mắn.
Quận chúa lại mỉm cười, tay nâng ly trà lên uống, mày hơi nhíu lại nhưng tránh không muốn đối phương phát hiện.
- Lãnh chúa sáng suốt, sớm muộn gì cũng tìm ra được chủ mưu đằng sau để trả lại công bằng cho quận chúa.
- Ta cũng đang chờ ngày đó. Chỉ sợ Lãnh chúa quá nhiều việc khó lòng mà giải quyết được sớm. Bọn sát thủ đó không còn kẻ nào sống sót, muốn điều tra cũng không dễ. Kẻ chủ mưu thật là cao tay!
Quận chúa Y La cảm khái.
- Quận chúa có nghi ngờ người nào chăng?
- Chuyện xảy ra ngay trong cung, nếu nghi ngờ thì ai cũng đáng nghi. Đó cũng là cái khó khi muốn điều tra tiếp, nếu làm thẳng tay có phải triều đình lại một phen kinh động nữa sao?
- Quả là như vậy!
Xơng Ngỵ nhận thấy vị quận chúa này thật tinh tường, quả là có thể làm tướng giỏi hoặc cũng có thể là nguy cơ của anh trai nàng.
- Ngày mai là ngày tổng kết lễ hội đấu võ, ta đang rất mong được xem các đấu sĩ lần này thi đấu, chắc sẽ rất thú vị.
Quận chúa đổi chủ đề trò chuyện.
- Ta cũng rất mong được xem họ. Hôm qua ta có đến xem những đấu sĩ đấu loại, rất hay, ngày mai sẽ rất quyết liệt, chiến binh Ngạn Tây quả là dũng mãnh hơn người.
Xơng Ngỵ hưởng ứng theo.
- Hôm qua ngài có đến đó xem à? Vì là những vòng đấu loại nên chỉ có vài quan viên đến dự cho có lệ, nên ta cũng không có mặt.
- Ta là vì tò mò vì chưa được xem bao giờ, phần cũng thích võ thuật nên đến đó.
- Ngày mai chúng ta cùng đến xem náo nhiệt vậy. Ngài có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau khi ngài cùng vua Hoa Nam đến Ngạn Tây là khi nào không?
Quận chúa lại chuyển chủ đề. Xơng Ngỵ gật gù nhớ lại chuyện nhiều về năm trước.
- Lần đó là bảy năm trước, khi ấy ta chín tuổi.
- Còn ta lúc đó đã mười một. Chúng ta cũng gặp trong hoa viên này, đấu võ rồi rượt đuổi rất vui.
Quận chúa cười vui vẻ khi gợi lại kỉ niệm của hai người.
- Lúc đó ta thật là còn trẻ con lắm, lần đầu được đi xa cùng cha, vẫn còn nghịch ngợm làm phiền quận chúa. Những lần sau quận chúa sang Hoa Nam ta mới có dịp đưa người đi chơi trong cung để bù lại.
- Khi ấy ta vẫn còn là công chúa cưng của cha. Ta chỉ luyện võ để rèn sức khoẻ, cũng là vì ham thích, có biết đâu sau đó lại cầm quân đi diệt loạn tặc khi anh trai ta lên ngôi Lãnh chúa, lúc đó ta mười lăm tuổi. Cha ta mất, anh trai lên ngôi lúc mười bảy tuổi, loạn tặc hoành hành. Anh ấy chẳng tin tưởng ai để có thể giao binh quyền trọng yếu, chỉ có mỗi ta là thân cận nhất. Cuối cùng cũng dẹp yên được loạn tặc, anh ấy cũng đã vững vàng thành một Lãnh chúa vạn người nể sợ.
- Quận chúa đúng là cánh tay đắc lực của Lãnh chúa.
- Còn ngài thì giờ đã là hoàng tử nối ngôi của Hoa Nam, mang trên người trọng trách của một quốc gia, một vị minh chủ mới.
- Sinh ra trong hoàng tộc thì biết chắc có một ngày phải cống hiến cho đất nước. Ai cũng có bổn phận riêng của mình, không được chối từ.
- Ta chỉ biết cố gắng giúp cho anh trưởng, chỉ mong anh ấy sẽ làm Lãnh chúa tốt, lãnh đạo Ngạn Tây ngày càng đi lên.
- Tình cảm anh em của Lãnh chúa và quận chúa thật đáng quý, hiếm có trong hoàng tộc.
- Vậy gia đình hoàng tộc ở Hoa Nam thế nào? Nghe rằng anh em các người cũng rất tốt, giúp đỡ lẫn nhau. Các ngài như vậy cũng là đáng quý vô cùng.
- Đã là anh em thì nên sát cánh cùng nhau. Ta cũng may mắn khi có anh trưởng giúp đỡ ta rất nhiều.
Lần này Xơng Ngỵ là người nhấp một ngụm trà, nheo mắt thật nhẹ, tránh để đối phương nhìn thấy.
Liu Thạc ra hoa viên tìm hoàng tử. Thấy hoàng tử đang ngồi cùng quận chúa thì từ từ đi đến, cúi người hành lễ.
- Đã nghĩ ra cách giải thế trận của ta rồi à?
Xơng Ngỵ hỏi Liu Thạc.
- Dạ thưa hoàng tử! Thế trận của ngài khó giải quá nên thần đành ra đây xin người về chỉ dạy cho. Thần có ngồi trong đó cả ngày cũng không tài nào giải được, xin hoàng tử bỏ qua mà giúp thần nhìn ra thế trận đó.
Liu Thạc ra chiều khó nghĩ, năn nỉ hoàng tử tha cho mình không phải ngồi phá trận hết ngày.
- Ngươi không thấy ta và quận chúa đang trò chuyện sao?
Xơng Ngỵ ra chiều tức giận.
- Thôi xin hoàng tử hãy về giải trận, kẻo hộ vệ của ngài lại mất cả ngày ngồi suy nghĩ.
Quận chúa Y La bật cười.
- Vậy ta xin phép quận chúa quay về để chỉ bảo hộ vệ của ta đánh trận.
Xơng Ngỵ đứng dậy cúi chào quận chúa rồi rời đi.
- Ngươi thật ngốc, thế trận đơn giản như vậy mà không giải được. Lần sau, ngươi phải ngồi cho tới khi giải ra mới thôi, không được chạy đi tìm ta nữa, biết không?
Xơng Ngỵ vừa đi vừa nói với Liu Thạc. Liu Thạc nhăn nhó xin hoàng tử bớt giận. Cửa biệt điện khép lại, Xơng Ngỵ ngồi xuống, chờ Liu Thạc bẩm báo.
- Thưa hoàng tử! Người chịu trách nhiệm chi trả cho việc ăn ở của Kha Lang và Mộc Ang sáng nay đến quán trọ thì không thấy họ đâu cả.
- Họ đã rời đi rồi à?
Xơng Ngỵ hơi chau mày, trong lòng cảm thấy lưu luyến.
- Họ rời đi mà không từ biệt, có lẽ đã thấy chúng ta quá phiền phức. Ta còn định cho họ biết thân phận của mình trước khi tiễn biệt, như vậy xem như không có gian trá gì với nhau, ngày sau gặp lại vẫn là bạn bè.
- Chuyện là tư trang và ngựa của họ vẫn còn ở quán trọ. Chủ quán trọ nói họ ra đi từ chiều hôm qua đến giờ vẫn chưa thấy về lại.
- Sao lại có chuyện lạ như vậy? Các Hắc Liên có nghe ngóng được tin tức gì không?
Xơng Ngỵ bắt đầu thấy bất an trong lòng, nhưng vẻ mặt ôn tồn thường thấy vẫn còn đó, chỉ có bàn tay để trên gối lúc này đã siết lại thành nắm đấm.
- Đêm qua có một nhóm người đánh nhau ở đoạn đường gần quán trọ, người rất đông.
- Chẳng lẽ người đó lại ra tay? Nhưng tại sao lần này lại nhắm vào hai người bọn họ? Động cơ là gì chứ?
- Có một chuyện lạ nữa là đêm qua Hắc Liên đã nhìn thấy pháo hiệu nổi lên, khi đến nơi thì không gặp ngài hay thần nhưng cứu được một người ở trong cánh rừng gần Thành Lãnh chúa. Người đó thương tích khá nặng, còn nói là biết hoàng tử. Ngài nghĩ xem tất cả chuyện này là như thế nào?
- Ở đất Ngạn Tây này, ta chỉ đưa pháo hiệu cho một người. Đó là Kha Lang!
Xơng Ngỵ trong lòng thật sự như sóng cuộn, người đứng dậy đi lại cửa sổ vẫn đang đóng kín, định đưa tay mở ra để hít lấy chút khí trời cho bình tĩnh lại nhưng lại thôi vì bàn tay đang run lên.
- Nếu Kha Lang đã bị thương mà bên cạnh không có Mộc Ang thì đêm qua trận đánh đó chính là nhắm vào họ. Bọn người đó có phải người do ‘người đó’ phái đến không còn chưa biết vì cách thức khá khác thường. Đêm nay ngươi hãy lẻn ra ngoài gặp hắn để nắm tình hình. Ta muốn biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
- Thần đã rõ! Hoàng tử yên tâm!
Liu Thạc nhận lệnh rồi lui ra chuẩn bị cho hành động đêm nay. Hoàng tử Xơng Ngỵ ngồi sụp xuống bên bàn khi cánh cửa vừa khép lại. Người cảm thấy như đã dùng rất nhiều sức lực để giữ bình tĩnh, không lộ ra vẻ bất thường gì trước mặt Liu Thạc. Bao nhiêu năm qua, không ai có thể nhìn thấu điểm yếu của người hoặc làm người mất kiểm soát tình hình trước mắt, đó là vũ khí lợi hại nhất mà người đã tạo cho mình. Nhưng lúc này đây, khi chưa thể biết được chuyện gì đã xảy ra với Mộc Ang và Kha Lang, người như không thể kiểm soát nổi bản thân.
“Nàng đang ở đâu? Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao chúng lại nhắm vào nàng? Ta đã liên lụy nàng rồi sao? Nàng không được gặp chuyện gì. Nàng không được biến mất như thế!”
*
Liu Thạc cẩn trọng đi vào trong cửa biệt điện. Hoàng tử Xơng Ngỵ ngồi bên ánh nến, tay cầm một quyển sách, thư thái lật giở từng trang trong khi chờ đợi người đi làm nhiệm vụ bí mật về.
- Thưa hoàng tử! Người đó đúng là Kha Lang. Khi thần đến hắn nhìn như chỉ còn nửa mạng sống, bị thương khá nặng. Đúng như người nói, đêm qua họ đã bị tập kích trên đường về, nhưng người bắt họ là một người khác chứ không phải người chúng ta nghĩ.
Liu Thạc hơi nhăn mặt khi nói đến người đã bắt hai người đó đi.
- Người đó là ai? Ngoài người kia ra còn có người khác nhắm vào ta sao? Ta lại có thêm người phải đối phó à?
Xơng Ngỵ bàng hoàng trong lòng, đặt quyển sách xuống vì tay lại bắt đầu run.
- Người đó là Lãnh chúa Y Tung.
Liu Thạc ghé sát tai hoàng tử, chỉ sợ từ ‘Lãnh chúa’ bị lọt ra ngoài.
- Lãnh chúa cho rằng họ là gián điệp làm việc cho ngài ở Ngạn Tây nên đã bắt về điều tra. Mộc Ang đã bị giữ lại trong cung, bọn lính nói hai ngày nữa sẽ đưa đi tới quảng trường Thiên Địa tế nạp thiếp cho Lãnh chúa. Còn Kha Lang đã bị nhốt vào chuồng chó, định đem ra bãi săn làm ‘mồi nhử’, nhưng may mà hắn thoát được nên báo tin cho người đến giúp.
- Tập trung tất cả Hắc Liên ở Ngạn Tây, lên kế hoạch giải cứu Mộc Ang bằng mọi giá, rồi đưa họ về Hoa Nam cùng ta.
Xơng Ngỵ dứt khoát ra lệnh.
- Hoàng tử! Chuyện này rất có thể là bẫy muốn bắt ngài và triệt hạ tay chân của ngài. Nếu tất cả Hắc Liên cùng lộ diện, kế hoạch không thành công thì người sẽ mất cả mạng lưới đã dày công sắp đặt bao năm qua. Xin người xem xét lại, hành động này không thể bất cẩn được.
- Nhưng họ là ân nhân của ta sao ta có thể khoanh tay đứng nhìn được? Hơn nữa, Kha Lang đã buộc lòng tìm đến ta nhờ giúp đỡ, nghĩa là ta chính là hy vọng duy nhất mà họ có được trong lúc này, lần này nếu phải kinh động cả hệ thống Hắc Liên Đội ta cũng phải làm. Ngươi hãy mau thu xếp, không được có sơ suất gì cả. Chúng ta còn hai ngày để chuẩn bị, Y Tung chọn ngay ngày ta sẽ lên đường về lại Hoa Nam chính là muốn xem ta phải làm sao, nên ngày đó ta không thể nán lại. Khi đến Hoa Nam ta sẽ hạ trại chờ Hắc Liên đưa họ đến đó. Ngươi cũng không được ở lại mà phải đi cùng ta để tránh bị nghi ngờ.
- Hoàng tử! Thần không dám nhưng... nhưng nếu kế hoạch thất bại thì phải làm thế nào?
Liu Thạc phân vân.
- Nếu không thể cứu được người ra thì hãy tìm cơ hội giết nàng ấy đi. Y Tung đã cho rằng họ làm việc bí mật cho ta thì một khi rơi vào tay Y Tung hắn sẽ huỷ hoại, sẽ giày vò nàng ấy, như vậy còn đau khổ hơn chết. Ta thà để nàng ấy chết trong tay ta hơn là bị hắn làm hại.
Xơng Ngỵ vừa ra lệnh cho thuộc hạ giết chết Mộc Ang một cách dứt khoát và nhẹ nhàng.
- Nhưng ngươi tuyệt đối không được thất bại, nếu nàng ấy phải chết sẽ có người đau đớn rất nhiều, khổ sở rất nhiều. Đó là cách cuối cùng, ngươi hiểu chứ?
- Thần hiểu! Kha Lang đã nhờ chúng ta giúp đỡ, nếu kết quả không như ý muốn thì hắn chắc chắn sẽ khó mà sống nổi với thương tích đang có và đau lòng tột độ.
Liu Thạc nghĩ hoàng tử đang nói đến Kha Lang, người cũng đang lo lắng cho Mộc Ang từng giờ và mạng sống đang bị đe doạ.
- Ngươi hiểu vậy là tốt, tất cả giao cho ngươi xử lý. Ta mệt rồi. Ta cần nghỉ ngơi. Tối mai chúng ta còn một lễ hội đấu võ phải tham gia.
Xơng Ngỵ cho phép Liu Thạc lui ra, lên giường nằm. Hoàng tử không thể nào chợp mắt được khi biết Mộc Ang đang ở đâu đó trong cung Lãnh chúa này, rất gần nhưng lại rất xa, không chạm đến được. Người mong đến ngày có thể cứu được nàng, nhìn thấy nàng an toàn không bị tổn thương gì.
“Y Tung! Món nợ này có ngày ngươi phải trả lại cho ta!”
Khi cả Ngạn Tây chìm vào giấc ngủ. Trên mái ngói biệt điện, nơi có hoàng tử Hoa Nam đang thao thức vì lo lắng cho người con gái mà người thương mến, một bóng người đã nằm chờ đợi rất lâu để nghe câu chuyện giữa hoàng tử và thuộc hạ về cuộc giải cứu sắp tới, lúc này đã lặng lẽ rời đi, nhẹ nhàng như một cơn gió. Trong đêm tối từ một góc tường, một con quạ mang theo một bức mật thư bay lên cao, hướng thẳng về phương bắc xa xôi, nơi có nhiều dãy núi tuyết và những cơn gió bão.