Dựa vào người Tiệp Hạo, Lăng Duệ suy nghĩ đến quên trời quên đất, thân thể cũng chậm rãi biến đổi trở nên khô nóng.
"Uy...A Duệ.." Tiệp Hạo bất mãn hô tên người trong lòng. Khó nén ức chế nghĩ, ngồi cạnh hắn mà còn thất thần được, sức hút hắn kém vậy sao?
"Ân?" Thu hồi ý tưởng lại, Lăng Duệ liếc Tiệp Hạo từ trên xuống, ánh mắt âm trầm khó giấu được tia nóng bỏng.
"Chúng ta đi thôi. Mọi người đang đợi."
Lăng Duệ gật đầu đứng dậy kéo phắt Tiệp Hạo dậy.
Khóe miệng Tiệp Hạo co rút, nhìn dáng vẻ chẳng hề tốn sức lực nào của Lăng Duệ chợt cảm thấy đau trứng.
Người yêu của hắn quá cường hãn, làm sao bây giờ! >.<~
—★—
Thế cục thủ đô đang ở thế chân vạc, ba thế lực đối đầu kiềm chế lẫn nhau, nhưng chẳng ai có ý tưởng nhân nhượng sống hòa bình, thế nên khi bọn họ muốn hợp tác với một thế lực để triệt tiêu thế lực còn lại, mọi người liền nghĩ đến vị cực phẩm của Thiên khuôn viên.
Khi Lăng Khuyết tiết lộ bản thân cùng Lăng Duệ là thiếu gia của Thiên khuôn viên, điều đầu tiên mọi người nghĩ đến dĩ nhiên là — người không cùng một nhà không vào chung cửa.
Thứ hai, chính là phái đảng Tây Bắc chết chắc rồi!
Chẳng qua mọi sự lại chẳng dễ dàng như bọn họ tưởng.
Nếu không phải đã xác định rõ hai vị Lăng là thiếu gia Lăng gia, bọn họ còn tưởng hai người là kẻ thù truyền kiếp của Lăng gia.
Hai đứa con Lăng gia trở về chào đón không phải vui mừng, mà là chặn ngay ngoài cổng, lực lượng quân Lăng gia ồ ạt vây quanh chĩa súng vào bọn họ.
Đến cả Li Âm mặt than cũng không nén được xuất hiện vết nứt, càng đừng nói tới mọi người đang đặc biệt bị đả kích. Chỉ có hai anh em điềm tĩnh nhìn chằm chằm vị trí cổng như đợi chờ việc gì đó.
Không lâu sau, lực lượng quân Lăng gia tách ra nhường đường cho chính chủ đi tới.
Lăng Duệ nhàn nhã nhấc chân bước lại gần tay khoác lên vai người đàn ông, khóe môi tà tà nhếch lên, thân thiết nói:"Lão già, mẹ tôi đâu rồi? Con trai cưng về mà không ra đón, chậc, coi chừng tôi bỏ nhà đi nữa cho coi."
Mọi người:"....." Đây là tình huống gì!!?
Lăng Khuyết: =_=||
Ba Lăng thản nhiên gạt tay Lăng Duệ, mỉm cười nói:"Ồ, đi đi. Tôi xem anh giải quyết vụ này thế nào."
Lăng Duệ tủm tỉm đáp:"Chả sao cả. Chỉ cần nuốt trọn được Lăng gia, chẳng sợ phái đảng Cẩu Đản gì đó."
Mọi người:"....." người phái đảng Tây Bắc mà biết Lăng Duệ nói tên phái đảng họ kiêu ngạo thành trứng chó, hẳn sẽ không tức chết đi ha?
Ba Lăng khinh miệt hừ một tiếng:"Chỉ sợ anh nuốt không trôi."
Đúng là Lăng Duệ có năng lực thâu tóm thế lực thủ đô, chẳng qua con người này, ham mới mẻ nhiệt tình nhiều nhưng làm việc chẳng tới nơi không đến chốn, dã tâm của nam nhân lại bị sự lười biếng nghiền nát thành phấn bay trong gió.
Dù có thâu tóm, e rằng khi xong việc liền vứt qua một bên mặc kệ rối loạn sau khi hợp nhất, thế nên ba Lăng mới nói cậu nuốt không trôi.
"Đừng quên tôi đối với việc chống đối mấy người, đặc biệt kiên trì." Lăng Duệ cũng không chịu thua thiệt, lập tức phản bác.
Đúng vậy. Chỉ để chống đối ba mẹ Lăng mà Lăng Duệ chạy tới H thị xa xôi ở đó suốt bốn năm trời...đủ để biết cậu kiên trì cỡ nào. (Đây cũng là lí do mà Lăng Khuyết chưa từng gặp Lăng Duệ.)
"Cha con các người khẩu chiến đủ chưa? Tôi muốn đi gặp mẹ!" Lăng Khuyết bất mãn bĩu môi gắt.
Hai đương sự im lặng. Lăng Khuyết huênh hoang đi thẳng vào nhà.
Thật nhìn không ra, thì ra Lăng Khuyết thanh nhã cũng có thể ngưu bức như vậy.
Sau khi câm lặng lần thứ n, mọi người đưa ra kết luận —— người Lăng gia đều là kẻ quái dị, sóng não bất thường.
Đến khi gặp được Lăng phu nhân, giới hạn cuối của bọn họ lần nữa được nới rộng.
Bởi vì, câu đầu tiên khi mẹ Lăng gặp con trai chính là như vầy:"Con trai, thân là trưởng tử Lăng gia, con nhất định phải ở mặt trên cho ta!"
Nghe vậy, Lăng Duệ biết, cả Lăng gia đều biết rõ nội tình của cậu dưới sự điều tra gắt gao của lão mẹ.
Tiệp Hạo tuyệt vọng:"...." Muốn đè người ta thì phải vượt qua đám Lăng gia ngưu bức này.
Lăng mẹ:"Tiệp gia chủ là bạn trai của A Duệ sao?"
Tiệp Hạo trầm mặc gật đầu, tự cảm thấy đây có lẽ là ngày khó khăn nhất từ khi mạt thế bắt đầu.
Lăng mẹ:"Sao A Duệ lại không có phẩm vị như vậy chứ!?"
Tiệp Hạo câm lặng. Chẳng lẽ hắn tệ vậy sao?
Lăng Duệ thản nhiên trả lời:"Chẳng qua là bạn trai, cũng không phải người yêu." Cho nên không cần thiết suy xét tới phẩm vị.
Mọi người đồng loạt ném cho Tiệp Hạo ánh mắt đồng tình.
Tiệp Hạo thầm ai oán, Duệ à em còn có thể vô tình hơn không? Hắn bước tới cạnh Lăng Duệ nắm tay cậu, cười nhạt:"Duệ nhất định sẽ yêu tôi, tôi cũng sẽ yêu Duệ thật tốt."
Lăng Duệ:....nhất định không chỉ mình cậu cảm nhận được ý ngoài mặt chữ, đúng không?
Lăng mẹ hếch mày nhấp chút trà, mỉm cười nhìn Lăng Khuyết ngồi bên cạnh:"Khuyết nhi à, anh trai con đã như vậy rồi, con nhất định phải gánh trọng trách nối dõi tông đường cho Lăng gia a."
Báo ứng cười trên nỗi đau người khác đến quá nhanh làm Khắc Hoàng câm nín không nên lời.
Tiệp Hạo cười đến vô cùng xinh đẹp, vỗ vai Khắc Hoàng:"Người anh em, hãy vượt qua nỗi đau này, cố lên." Lăng mẹ nói vậy, có nghĩa là bà đã chấp nhận hắn rồi, hắn chỉ có thể thắp nến cho kẻ chết thay thôi.
Lăng Khuyết: sao mẹ có thể đối xử với con như vậy chứ! X﹏X. Lẽ ra con mới nên là người được thiên vị nha! Nha! Nha!
Khắc Hoàng: Con đường thỉnh vợ xa xôi như thế, hiện tại mới chỉ bắt đầu! Thiên lý ở đâu! Công bằng ở đâu!