Tung Hoành Cổ Đại

Chương 355: Mưu đồ Phía sau



Cuối cùng Ôn Yến lắc đầu với Thiên Sơn, cô thật sự đã hết cách.

Thiên Sơn lập tức rơi nước mắt, nàng đã không còn là cô gái nhiều năm trước không có gia đình ấm áp nữa, nàng biết lão phu nhân dùng cả tính mạng mình để giành chút khả năng cứu sống cháu trai.

“Tỷ tỷ, đợi ta, ta đi cùng tỷ.” Bà lão đã nói trước đó lảo đảo bước lên, thấy bà lão trong lòng Thiên Sơn đã không còn thở, nước mắt bà tuôn rơi, thấp giọng nỉ non, nói xong thì bà đứng dậy, sự kiên quyết trong mắt đúng lúc đập vào mắt Ôn Yến.

Ôn Yến đứng dậy ngăn bà lão muốn đập đầu vào cửa huyện nha môn, nhẹ giọng nói một câu: “Lão nhân gia, bà không muốn gặp lại cháu trai một lần sao?”

Lời của Ôn Yến khiến bà lão sững người một lát rồi nước mắt tuôn xuống như mưa.

Nếu có thể sống tiếp, cả nhà đoàn tụ thì ai muốn chết, bà cũng hết cách, họ đã quỳ ở đây một ngày nhưng huyện nha lại chỉ nói với họ rằng không có quặng mỏ, điều này khiến lòng họ nguội lạnh, cũng khiến họ tuyệt vọng.

“Ta thật sự không có cách nào, chúng ta đã tìm hơn một năm nhưng không tìm thấy, chỉ đành cầu xin quan phủ giúp đỡ nhưng quan phủ…”

Bà lão nhìn nha dịch khuôn mặt sốt ruột ở nơi không xa rồi lại nhìn cảnh tượng vắng vẻ trong cửa quan phủ, bà vẫn không nhịn được thở dài.

“Lão phu nhân, bà đợi một chút cho ta nghĩ cách được không?” Trong lời Ôn Yến nói đã mang theo sự khẩn cầu, cô không chắc người của Long Phi Môn có tìm được quặng mỏ hay không, điều bây giờ cô có thể làm chính là không để họ hành động theo cảm tính.

“Cô nương vừa nãy có bản lĩnh, chắn chắn cô cũng là người có bản lĩnh, cầu xin cô nể tình cháu trai cháu gái đáng thương của ta mà tìm giúp chúng ta với.” Bà lão vừa nãy đã thấy Thiên Sơn vọt lên nhào vào người bà lão ở cửa huyện nha, bà và bà lão đã chết vừa nãy đều nhận định Thiên Sơn là người có bản lĩnh.

Họ đã trải qua quá nhiều sự tuyệt vọng, không muốn bỏ qua bất kỳ một tia hy vọng nào dù là nhỏ nhất, cho nên vừa dứt lời, quỳ xuống trước mặt Ôn Yến.

“Cô nương, chúng tôi thật sự không còn cách nào, xin cô giúp đỡ chúng tôi, cầu xin cô.” Thấy bà lão quỳ xuống, những người trước đó vẫn quỳ ở cửa huyện nha đều đồng loạt dập đầu liên tục với Ôn Yến, dường như chỉ có làm vậy thì cô mới đồng ý.

“Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức đi tìm, mong mọi người về trước, sức khỏe là của mình.” Ôn Yến đau lòng không thôi, thậm chí cô còn không dám nghĩ, nếu Tống Vĩnh Kỳ biết quốc gia mà mình cố gắng cẩn trọng duy trì, dân chúng mà chàng luôn lo lắng lại tuyệt vọng như vậy thì chàng sẽ đau lòng thế nào.

“Cô nương đúng là Bồ Tát chuyển thế, chỉ cần tìm được chồng con chúng tôi, thôn chúng tôi sẽ đắp tượng vàng cho cô rồi ngày ngày thăm viếng, cầu cho cô nhiều con nhiều phúc, tuổi thọ kéo dài.” Bà lão nhỏ giọng đảm bảo, chỉ là lời này nói với ngữ khí không chắc chắn khiến trái tim Ôn Yến càng thêm chua xót.

Đáy lòng họ đã biết hy vọng tìm được người thân và con trai mình đã rất nhỏ, rất nhỏ.

“Chỉ cần có một tia hy vọng, chúng ta cũng không được từ bỏ.” Ôn Yến cúi người nói với bà lão, chỉ là lời này càng giống như đang nói với bản thân cô.

“Chúng ta không được từ bỏ, không từ bỏ.” Bà lão được Ôn Yến dìu tay đỡ dậy, đôi mắt đục ngầu của bà nhìn chằm chằm Ôn Yến, lặp đi lặp lại câu “không từ bỏ”.

“Mọi người về đi, có tin gì ta sẽ nghĩ cách thông báo cho mọi người.” Ôn Yến đưa bà lão vào đám người rồi nhẹ giọng nói. Chỉ là lời còn chưa dứt đã thấy trong đám người vây xem xung quanh lại có rất nhiều người quỳ xuống, hô to với Ôn Yến: “Bồ Tát sống cứu mạng.”

Ôn Yến ngạc nhiên nhìn đám người rất đông quỳ xuống, đang định lên tiếng thì có một người trong đám người đang quỳ đã nói: “Cô nương, người cầu xin cô vừa nãy là người của thôn Lý, chúng tôi là người thôn Chu Vương, thôn chúng tôi cũng có hơn bảy mươi thanh niên trai tráng bị đưa đi đào mỏ.”

“Bồ Tát sống, cầu xin cô cứu họ, họ cũng đã đi hơn một năm rồi mà không có tin tức gì, chúng tôi vốn định xem xem chuyện bên phía thôn Lý này Huyện thái gia có quan tâm hay không cho nên mới không đi cùng, cầu xin cô cứu người thôn chúng tôi…”

“Cô nương, chúng tôi là người thôn Liễu Chính, thôn chúng tôi có hơn một trăm người bị đưa đi đào mỏ, cũng không có tin tức…”

“Cô nương, thôn chúng tôi có hơn mười người…”

“Bồ Tát sống, thôn chúng tôi còn có hơn bảy mươi người…”

“…”

Mọi người nhao nhao nói, lòng Ôn Yến càng trĩu nặng, cô không ngờ lại có nhiều người mất tích như vậy.

“Thiên Sơn, bố trí cho mọi người đăng ký, ghi rõ tuổi tác, họ tên, thời gian mất tích và hỏi kỹ tình huống khi bị đưa đi của người mất tích.” Ôn Yến lời ít ý nhiều dặn dò xong thì quay người rời đi.

Lời bảo đảm cô không dám nói, đặc biệt là khi biết số lượng người mất tích là vô cùng lớn.

Nhưng cô sẽ cố gắng hết sức, không chỉ vì Tống Vĩnh Kỳ mà càng vì cô là môn chủ của Phi Long Môn.

Buổi tối khi Thiên Sơn đưa danh sách ghi chép cho Ôn Yến đọc, sắc mặt cô lập tức thay đổi.

“2342 người, lượng người lại nhiều đến thế…”

“Con số này là một phần mười số lượng người lao động đang ở độ tuổi khoẻ mạnh của thành Khắc Châu.” Giống như Ôn Yến, sắc mặt Thiên Sơn cũng khó coi, mặc dù trước đó họ đã dự liệu được thành Khắc Châu có vấn đề.

“Trước hết để Mãn thúc gửi chút tiền cho những gia đình có người già yếu tàn tật, chi phí ít nhất có thể chống đỡ được một tháng, cho dù có tìm được người không thì vẫn phải sống tiếp.”

Ôn Yến nói xong thì vùi đầu vào tài liệu Thiên Sơn đưa, cô hy vọng có thể tìm được dấu vết để lại trong đây, có thể giúp những người dân khốn khổ ấy tìm được người chèo chống của mình.

Mấy người Ôn Yến không biết rằng lúc này ở thành Khắc Châu, Huyện thái gia Vu Chính Mẫn bị dân chúng vây chặt không ra khỏi huyện nha đang nâng ly nói chuyện vui vẻ cùng người khác.

“Không phải chủ tử nói Ôn Yến rất lợi hại à, sao có thể dễ dàng bị lừa được?” Người ngồi cạnh Vu Chính Mẫn nịnh hót nói.

“Là chủ nhân xem trọng nàng, chỉ là một nữ nhân mà thôi, có gì khó đối phó chứ. Nếu nàng dám đến thành Khắc Châu thì chúng ta giữ nàng ở lại cũng tốt, là nàng tự tìm chết, chúng ta cũng không có cách, phải không?” Người đàn ông được nịnh nọt vẻ mặt đắc ý nói chuyện với Vu Chính Mẫn, trên mặt đều là vẻ kiêu ngạo, hiển nhiên không để Ôn Yến vào mắt.

“Nhưng chuyện quặng mỏ, lỡ như bị nàng điều tra được thì sao? Đến khi đó Vương gia chắc chắn sẽ nổi giận.” Vu Chính Mẫn do dư rất lâu, cuối cùng vẫn nói.

“Ngươi cho rằng nàng có bản lĩnh gì mà tra được quặng mỏ? Hơn nữa cho dù nàng tra được cũng chẳng sao, cùng lắm thì đưa nàng vào, ta bắt rùa trong hũ, đến khi đó đưa nàng cho Vương gia, chắc chắn Vương gia sẽ khen hai chúng ta làm tốt.”

“Vậy có cần nói cho Vương gia một tiếng không, bên phía Vương gia…” Vu Chính Mẫn hiển nhiên không tự tin như người cao lớn này, hắn ở vị trí Huyện phủ thành Khắc Châu nơm nớp lo sợ nhiều năm, bây giờ hắn không mong cầu có bao nhiêu thành tích mà chỉ mong bình an sống ở phủ nha Khắc Châu.

Hắn rất rõ mấy năm nay mình làm việc cho Vương gia, đợi đại sự của Vương gia thành công thì chắc chắn mình sẽ được phong thưởng không ít.

Hắn không dám mạo hiểm nhưng mà người đối diện hắn hiển nhiên không như vậy, hắn mong muốn công lao to lớn…

Chỉ là chuyện này có thể thành công lao hay không, Vu Chính Mẫn nghĩ cũng không dám nghĩ, người kia là môn chủ Phi Long Môn đó…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.