Tung Hoành Cổ Đại

Chương 372: Mưa gió nổi lên



"Không ổn rồi, cần phải dập lửa trước đã, thế lửa càng cháy càng to, nhỡ đâu lửa cháy lên người mẹ, nhỡ mà mẹ bị hủy dung, vậy thì Phụ hoàng sẽ thích người phụ nữ khác luôn."

Kinh Mặc là con gái, vậy nên cô bé hiển nhiên cũng hiểu rất rõ tầm quan trọng của nhan sắc.

"Kinh Mặc, mở núi là một việc nặng nhọc, cần rất nhiều sức lực, nếu chúng ta đi dập lửa trước thì chắc chắn sẽ không còn sức đâu mà mở núi nữa." Trọng Lâu cũng nghiêm túc vô cùng, hiển nhiên trong lòng cậu thì việc mở núi mới là quan trọng nhất.

Đệ cũng tự biết việc mở núi tốn rất nhiều thời gian, vậy đến lúc đó thế lửa quá lớn không thể dập tắt thì tính sao đây? Nhỡ mẹ bị lửa thiêu chết thì sao?" Kinh Mặc sốt ruột la lớn, trước kia cô bé vốn chỉ cho rằng Trọng Lâu là một tên nhát cáy thôi, nào ngờ vào lúc quan trọng như vậy mà chỉ số thông minh của cậu ta cũng tụt dốc không phanh.

"Vậy nếu như những kẻ khác biết chuyện chúng ta có năng lực đặc biệt thì phải làm sao? Bây giờ người xấu rất nhiều, bọn họ nhất định sẽ bắt cóc chúng ta, ép buộc chúng ta ngày nào cũng phải làm việc khổ sai giống các thúc, các bá trên ngọn núi này vậy." Rõ ràng là cảnh khổ mà các thợ mỏ và công nhân ở đây phải gánh chịu đã trở thành một cơn ác mộng ám ảnh Trọng Lâu.

"Kinh Mặc thấy vẻ kiên định vững vàng trên khuôn mặt cậu thì chỉ bất lực mà nói: "Vậy đệ ở đây mà mở núi một mình đi, tỷ đi dập lửa."

"Một mình tỷ không thể dập tắt ngọn lửa lớn như vậy." Trọng Lâu nói một cách chắc chắn, và chính cậu cũng biết rất rõ, chỉ một mình cậu thì cũng không thể mở được ngọn núi to như thế này.

Vậy nên nếu muốn cứu được Ôn Yến thì cả hai người họ nhất định phải chung tay hợp lực.

"Dù cứu không được thì cũng phải liều mạng này, tỷ không giống đệ có thể khoanh tay đứng nhìn mẹ mình bị chết cháy như vậy." Kinh Mặc rời đi, trong lòng cô bé dần bị chiếm cứ bởi sự phẫn nộ, cô bé cảm thấy Trọng Lâu thật sự đã phụ tấm lòng yêu thương của mẹ rồi.

"Trọng Lâu vẫn còn muốn tranh luận đúng sai với Kinh Mặc, song cậu lại thấy bóng dáng cô bé dần biến mất không thấy tăm hơi, Trọng Lâu nhìn theo đột nhiên tủi thân nói một câu: "Đệ cũng giống tỷ vậy, cũng muốn cứu mẹ ra, nhưng chúng ta cứu mẹ ra trước liệu có ổn không, tỷ cứ tùy ý như vậy, mẹ mà biết được nhất định sẽ đánh đòn tỷ cho xem."

Kinh Mặc dĩ nhiên không đáp lại cậu, dù Trọng Lâu biết rất rõ Kinh Mặc đã nghe thấy lời cậu nói, trong lòng cậu bé thấy trống trải, song vẫn ngoan ngoãn ngồi xổm dưới chân núi, đưa tay chậm rãi đập vỡ một tảng đá to, từng cục từng cục một, không lâu sau, khuôn mặt nhỏ bé non nớt của cậu đã nhễ nhại mồ hôi, nhưng cậu vẫn một mực kiên trì, mãi đến khi bàn tay trở nên sưng đỏ rồi chảy máu...

"Tiểu chủ, cậu nghỉ một lát đã, tay của cậu..." Người của Phi Long Môn cũng đã chứng kiến cảnh Kinh Mặc và Trọng Lâu tranh cãi, nhưng họ chỉ cho rằng hai đứa trẻ này đang đùa với nhau mà thôi, cho đến tận khi Kinh Mặc bỏ đi còn Trọng Lâu vẫn ở chỗ này tay không mà mở núi thì họ mới vỡ lẽ ra là hai đứa không hề nói giỡn.

Nhìn thấy vẻ cực nhọc trầy trật của cậu bé, bọn họ rất muốn khuyên cậu nghỉ tay một lát, song trong lòng lại biết rất rõ, bây giờ nếu muốn cứu môn chủ ra thì cần sự giúp sức của đứa bé này, chỉ có điều bàn tay của cậu đã chảy cả máu rồi...

"Mẹ ở bên trong này, Trọng Lâu phải cứu mẹ ra, nếu ta không ra tay thì các ngươi cũng hết cách mà, đúng không? Nếu các ngươi thương xót ta, vậy hãy chuẩn bị cho ta một ít tôm hùm đất đi, phải thật cay mới được."

Giọng nói của Trọng Lâu có vẻ nghiêm túc vô cùng, cậu cảm thấy giờ đây chỉ có món tôm hùm đất mới có thể trị khỏi cơn đau đang dày vò nơi bàn tay. Tuy vậy ngay cả khi đang nói chuyện thì hai tay cậu vẫn không ngừng đẩy đá núi qua hai bên, nhưng đá núi thật sự cứng vô cùng, cậu cảm thấy tay mình đã gần như tê liệt.

"Kinh Mặc tỷ mau về đây giúp đệ với, tỷ mà không giúp đệ, mẹ sẽ phải chết đấy, đệ cũng sẽ chết luôn, đến lúc đó thì chỉ còn lại một mình tỷ cô đơn tội nghiệp sống trên đời thôi." Trọng Lâu vừa tủi thân nói vừa không ngơi tay mà dời đá, người của Phi Long Môn vốn đã rất ngạc nhiên vì yêu cầu tôm hùm đất của cậu chủ, nay dường như đứng hình, chỉ biết lặng nhìn cậu bé đang khóc đến mức cả mặt mũi nhem nhuốc.

"Các ngươi đều là người xấu, chuyện cực nhọc gì cũng đến tay ta phải làm, tuy rằng ta là nam tử hán, nhưng ta là nam tử hán còn nhỏ mà, hơn nữa ta cũng không phải người đàn ông của các ngươi, Phụ hoàng mới là người nên ở đây làm việc nhất, còn có phu quân tương lai của tỷ tỷ nữa, bọn họ mới nên xuất hiện mà anh hùng cứu mỹ nhân, ta..." Trọng Lâu càng nghĩ thì càng thấy tủi thân, càng lúc cậu càng thấy bản thân như muốn ngã gục, hai bàn tay giờ đây đang đau đớn vô cùng, dường như chỉ có thốt ra những lời này thì tay cậu mới không còn quá đau đớn như vậy nữa.

Nhưng Trọng Lâu lại không biết rằng, tình hình của tỷ tỷ Kinh Mặc mà cậu đang oán thầm cũng chẳng hề tốt hơn cậu chút nào, cô bé giờ đây đang đứng giữa đám mây, đôi gò má ửng đỏ như sắp nhỏ ra máu, cô bé đã lớn giọng hô mây gọi mưa mấy lần, song những đám mây theo lời bay đến cũng không nhiều lắm, mà phía dưới chân, ngọn lửa cháy trong núi ngày càng bùng lên hung hãn vô cùng, cô bé thậm chí phải dựa vào việc suy đoán thì mới có thể biết được mẹ đang ở vị trí nào.

Kinh Mặc biết rất rõ rằng nếu cứ tiếp tục trì hoãn như vậy thì tính mạng của mẹ sẽ nguy hiểm vô cùng.

Nếu như bây giờ có cả Trọng Lâu cùng phụ thì may ra còn có hi vọng gọi tới một cơn mưa, nhưng hiện giờ...

Nhìn thấy ngọn lửa hừng hực thiêu đốt dưới chân, Kinh Mặc không nhịn được lại hô to: "Mây mau đến đây, mưa mau rơi xuống."

Câu nói lâu nay vẫn hữu hiệu nay lại không có chút tác dụng nào, mây vẫn lững lờ trôi ở phía xa, mưa cũng không rơi dù chỉ một giọt.

Kinh Mặc nóng nảy chạy nhanh đến trước một đám mây, dồn sức cưỡi trên đám mây đó, khống chế hướng bay của nó rồi cho nó dừng lại trên bầu trời núi Phi Long. Nhìn thấy đám mây kia dường như đã cam chịu mà đứng yên trên vùng trời núi Phi Long, cuối cùng Kinh Mặc cũng yên tâm đôi chút, cô bé lại chạy về phía một đám mây lớn cách đó không xa, cứ lặp lại như thế vài lần, không lâu sau bầu trời trên núi Phi Long đã trở nên âm u tăm tối.

"Kinh Mặc cao giọng hét vào những đám mây kia: "Mưa xuống, mau đổ mưa xuống."

Nhưng rồi những đám mây đó vẫn lặng thinh, không hề có chút dấu hiệu đổ mưa nào, Kinh Mặc lúc này đã vô cùng sốt ruột, cô bé đấm đá mấy đám mây kia, song chúng vẫn lặng lờ không chút thay đổi.

"Các ngươi hãy cứu mẹ ta đi, xin hãy cứu mẹ của ta, cầu xin các ngươi." Kinh Mặc hét lớn về phía đám mây vốn đã dồn lại thành một dải mây dày, nước mắt cô rớm rớm như chỉ chực trào ra ngoài.

Giờ đây cô bé không còn dám nhìn về phía ngọn lửa đang hừng hực cháy trong núi nữa, sợ sẽ phải nhìn thấy cảnh tượng khiến lòng mình tan nát, cô bé chỉ biết lặp đi lặp lại lời nguyện cầu ấy hết lần này tới lần khác, cầu cho mẹ mình có thể kiên trì thêm chút nữa thôi, đợi...

Nhưng cảm giác bất lực ấy vẫn cứ không ngừng vây bủa lấy, Kinh Mặc chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình lại vô dụng như lúc này.

Song những đám mây kia vẫn cứ trơ trơ bất động, chúng chỉ mềm nhẹ hững hờ đứng yên đấy, lẳng lặng nhìn Kinh Mặc khóc thút thít, khóc đến mức thảm thương tội nghiệp, khóc đến mức khiến lòng người phải xót xa.

Còn mấy người Ôn Yến ở trong núi tuy rằng trong lòng vẫn có sự hi vọng, song sự trông mong ấy nào có thể cản được thế lửa đang ngày một mãnh liệt kia? Ngọn lửa kia chẳng mấy chốc nữa là sẽ thiêu cháy bọn họ.

"Môn chủ, hai đứa nhỏ hẳn sẽ đến chứ? Tới bây giờ vẫn chưa thấy xuất hiện..." Tất nhiên Thiên Sơn cũng biết rõ năng lực của Kinh Mặc và Trọng Lâu, lúc này đây nàng thật sự rất mong hai đứa trẻ sẽ xuất hiện, dù không thể cứu được tất cả mọi người thì chí ít cũng có thể cứu Ôn Yến ra nhưng đã đến lúc này rồi vẫn chẳng thấy cả hai đâu.

Chúng nó nhất định sẽ đến!" Ôn Yến không lo âu như Thiên Sơn, cô luôn vững tin rằng hai con của mình nhất định sẽ tới, nhưng đến lúc này mà chúng vẫn chưa xuất hiên, không biết có phải đã gặp chuyện gì phiền toái không?

"Môn chủ, trời sắp mưa rồi, Người nhìn mây trên trời kìa." Thiên Sơn vẫn luôn cố nghĩ cách kiểm soát ngọn lửa, có điều lửa đã cháy rất lớn, mà Tống Vân Lễ cũng đã đề phòng trước sau đủ đường, vậy nên nàng vẫn mãi không nghĩ ra cách nào, nàng mải miết nhìn quanh bốn phía, chỉ mong vào thời khắc cuối cùng này sẽ tìm được một con đường sống trong chỗ chết, không ngờ rằng trong lúc vô tình ngước mắt nhìn trời lại nhìn thấy cảnh mây đen trùng trùng, nàng hưng phấn mà chỉ cho Ôn Yến. Đám người nghe tiếng của nàng thì đều ngẩng đầu, nhìn thấy vòm mây nặng trịch ấy thì lòng họ trở nên hân hoan lẫn ngạc nhiên vô cùng, giờ đây tất cả đã dần bình tĩnh lại, dường như đã hoàn toàn quên mất bản thân vẫn đang bị vây khốn giữa đám lửa đang cháy ngùn ngụt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.