Tung Hoành Cổ Đại

Chương 410: Thỉnh cầu của lăng quý thái phi



Thiên Sơn sửng sốt, nàng ta không ngờ tới Lương Quang Tường lại có thể hỏi thẳng ra như vậy.

Nàng ta thật sự muốn lập tức giết chết Lương Quang Tường, nhưng điều hiển nhiên là nàng ta không thể.

"Thiên Sơn cô nương đã không giết ta rồi, vậy thì chắc chắn sau này chúng ta vẫn còn có cơ hội làm việc với nhau, cho nên cho dù ngươi không để ý đến tình cảm trước đó, vậy thì dựa vào chuyện sau này mà giúp ta bảo vệ hai mẹ con bọn họ, ta van xin ngươi."

Lời nói của Lương Quang Tường rất chân thành, nhưng lại khiến cho Thiên Sơn gần như muốn nôn ra máu.

"Lương Quang Tường, bây giờ ngươi cầu xin ta bảo vệ vợ con của ngươi, sao ngươi không nghĩ tới những sinh mạng oan uổng của quân Khắc Châu cũng có vợ con, những binh sĩ đã chết kia, ai sẽ bảo vệ vợ con của bọn họ, ai sẽ..."

Nói xong lời cuối cùng, nước mắt của Thiên Sơn liền rơi xuống, bây giờ nàng ta không dám nghĩ tới lúc nhìn thấy một màn kia ở quân doanh, nàng ta cảm thấy những binh sĩ bỏ mạng kia chắc chắn sẽ tự trách mình giờ phút này vô dụng.

"Cho nên lần này cứ phó thác cho trời đi." Thiên Sơn nhẹ giọng nói xong liền xoay người đi khỏi.

Bây giờ nàng ta mới phát hiện thật sự giống như môn chủ đã nói, nàng ta và Lương Quang Tường đã không có tiếng nói chung. Lúc trước khi Lương Quang Tường đội lên lớp ngụy trang, đoạn tuyệt quan hệ với Phi Long Môn lại giống như là do bất đắc dĩ, nhưng bây giờ xem ra hoàn toàn không phải là vậy, y là một người hoàn toàn vì lợi ích của chính mình, chỉ có chuyện tốt với bản thân thì y mới có thể làm.

"Thiên Sơn cô nương, ngươi có thể giúp ta đi cầu xin môn chủ không, người sẽ giúp ta." Thấy Thiên Sơn muốn đi, Lương Quang Tường mới bối rối.

Thiên Sơn quay đầu lại nói với Lương Quang Tường: "Lần này có lẽ là môn chủ đã không giúp gì được cho ngươi rồi, nhưng mà không phải giống như ngươi cho rằng thấy chết không cứu, mà là do ngươi đã ban tặng, hiện tại môn chủ còn hôn mê chưa tỉnh, nếu như không phải do nàng ấy mạng lớn lại may mắn, có lẽ là nàng ấy đã sớm chết trong kế hoạch của các người rồi. Ta thật sự không hiểu được da mặt của Ngươi phát triển như thế nào, một giây trước còn muốn tính mạng của người khác, một giây sau liền muốn người khác vì ngươi mà làm việc, hoặc là trong lòng ngươi thật sự đã đem mình trở thành hoàng thượng, tất cả mọi người đều xoay quanh ngươi. Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, chuyện mà hoàng thượng để cho môn chủ làm, đó cũng đã bỏ ra phần thâm tình, ít nhất thì hoàng thượng có thể vì môn chủ mà thủ thân năm năm, còn ngươi thì sao? Ngay cả tận trung cũng không làm được."

Đáy mắt của Thiên Sơn đều là vẻ xem thường, nàng ta không muốn ở lại nói thêm gì với Lương Quang Tường nữa, nhiều lời thêm cũng chỉ khiến cho mình càng nổi nóng.

Y đã sớm không phải là Lương Quang Tường mà mình quen biết.

"Môn chủ sẽ cứu bọn họ, trước đó môn chủ biết rõ ta muốn rời khỏi Phi Long Môn, nhưng cũng đã cứu Quy Nhi, người sẽ không ngồi yên để mẹ con bọn họ bị ức hiếp." Lương Quang Tường thấy Thiên Sơn đi tới cửa, căng thẳng nơi đáy lòng càng nặng nề hơn, y cao giọng nói với Thiên Sơn.

Thiên Sơn quay đầu lại lần nữa, nói từng câu từng chữ với Lương Quang Tường: "Cũng bởi vì môn chủ mặc kệ ngươi có trung thành hay không đều muốn cứu hài tử đáng thương kia của ngươi, cho nên ngươi cảm thấy mình rất lợi hại, môn chủ đều phải kiêng kỵ ngươi, cho nên mặc kệ ngươi có làm ra chuyện gì thì môn chủ cũng đều sẽ tha thứ cho ngươi, sau đó ỷ lại vào ngươi, có phải hay không? Ngươi nghĩ cũng thật hay nhỉ."

Thiên Sơn trào phúng nói xong liền xoay người đi khỏi, đáy lòng đã quyết định chủ ý, chuyện của Lăng quý thái phi có đánh chết nàng ta thì nàng ta cũng không nói cho Ôn Yến, liên quan đến chuyện của Lương Quang Tường thì nàng ta cũng sẽ khuyên Ôn Yến hạ quyết tâm.

Lần này Lương Quang Tường không có lời nào để nói nữa, y biết rõ Thiên Sơn sẽ không bởi vì mình mà giúp vợ con của mình, hi vọng duy nhất của y cũng chỉ còn một mình Ôn Yến.

Nếu như Ôn Yến có thể biết tình cảnh của hai mẹ con bọn họ thì chắc chắn sẽ giúp một tay.

Nhưng mà phải làm như thế nào mới có thể để cho Ôn Yến biết được, hay là phải như thế nào mới có thể để cho hai mẹ con bọn họ tìm Ôn Yến cầu cứu?

Giờ phút này Lương Quang Tường mới cảm giác được mình tứ cố vô thân, lúc mình mới vừa tới quân Khắc Châu, binh sĩ ở nơi này đem mình trở thành anh hùng cứu vớt tất cả, nhưng mà bây giờ bọn họ lại xem mình giống như mãnh thú, ngay cả bước vào lều vải mà mình bị giam giữ cũng không bằng lòng.

Tất cả những chuyện này đều là do mình gieo gió gặt bão.

Lúc đầu y đã có một con đường bằng phẳng, thế nhưng y lại lựa chọn một con đường khác.

Nhưng mà đã lựa chọn rồi thì cũng không có chỗ để hối hận, y chỉ có thể ở trong cái lều vải này mà suy nghĩ rồi suy nghĩ, rốt cuộc là ai có thể giúp Lăng quý thái phi và con của y, nhưng mà y suy nghĩ đến nửa đêm cũng không nghĩ ra kết quả.

Lương Quang Tường đã đoán đúng, lúc những binh lính này nhận ngân lượng, sau khi khiêng thi thể chiến hữu cùng quân của mình trên chiến trường tu la, phẫn nộ nơi đáy lòng của bọn họ lại bộc phát một lần nữa.

Chỉ là lần này bọn họ đã không có đối tượng để bộc phát, thẳng cho đến khi bọn họ nhớ đến Lương Quang Tường, nhớ đến thê tử hài tử của Lương Quang Tường.

Lương Quang Tường đã bị người của Phi Long Môn khống chế, đương nhiên bọn họ sẽ không tự tiện xông vào, dù sao trước đây không lâu Phi Long Môn vừa mới cứu được tính mạng của bọn họ, thế nhưng thê tử và hài tử của Lương Quang Tường thì bọn họ lại không thể bỏ qua được.

Không biết là ai cầm đầu xông vào lều vải của thê tử và hài tử Lương Quang Tường, ở nơi đó Lăng quý thái phi một thân tố y ngậm nước mắt nhìn hài tử suy yếu ở trong ngực.

"Các người..." Lăng quý thái phi nhát gan nhìn binh sĩ với khí thế hung dữ, giọng nói chậm chạp hỏi.

"Huynh đệ của bọn ta đã bị phu quân của ngươi giết chết, đương nhiên là bọn ta muốn để ngươi đền mạng." Một binh sĩ giơ cây giáo trong tay của mình nhắm thẳng về phía Lăng quý thái phi.

Lăng quý thái phi bị dọa đến rụt người lại, sau đó cúi đầu nhìn về phía Quy Nhi nửa tỉnh nửa mê, một lúc lâu sau bà ta mới lấy hết dũng khí đứng dậy nhẹ giọng nói: "Trước tiên để cho ta thu xếp cho hài tử thật tốt, chuyện sống chết của ta liền tùy theo các người."

"Con của ngươi dựa vào cái gì mà không cần chết? Hôm nay huynh đệ quân Khắc Châu chết ở bên ngoài, chẳng lẽ không phải là hài tử có phụ mẫu?" Một binh sĩ nghe thấy lời nói mang theo khẩn cầu của Lăng quý thái phi, không khỏi cười nói.

"Cầu xin các người, đứa nhỏ này rất đáng thương, từ nhỏ đã bị người của Tống Vân Lễ hạ độc, cho đến bây giờ độc tố vẫn chưa được giải, cho dù có sống sót thì e rằng cũng không thể giống như những đứa trẻ bình thường. Chuyện lần này thằng bé không hề biết, tất cả đều do một mình phụ thân của thằng bé sai, nếu như muốn giết thì các người có thể giết ta, cũng có thể giết phụ thân của thằng bé, cầu xin các người giữ lại cho thằng bé một cái mạng." Lăng quý thái phi nói rất chân thành, lúc nói chuyện nước mắt liền trào ra, bộ dạng đáng thương thảm thiết đến không nói nên lời.

"Vậy Tống Vân Lễ là kẻ thù của các người, chuyện mà bây giờ phu quân của ngươi làm lại cùng kẻ thù hãm hại bọn ta..." Nghe Lăng quý thái phi nói vậy, bọn họ dường như không dám tin tưởng vào lỗ tai của mình, cùng một giuộc với người đã mưu sát con trai của mình, đây thật sự không phải là đang khiêu chiến ranh giới làm người cuối cùng của mình hay sao? Hay là ông ta thật sự đã không quan tâm đến tình trạng hiện tại của con mình?

"Cầu xin các người tha cho đứa bé đáng thương này đi, chuyện sống chết của ta mặc kệ cho các người làm chủ." Lăng quý thái phi hiểu rất rõ, giờ phút này bọn họ đang hoài nghi và xem thường, thế nhưng cũng không có cách nào khác, đây chính là sự thật.

Lăng quý thái phi vốn là một nữ nhân xinh đẹp, lúc này hai mắt rưng rưng, bộ dáng lắp ba lắp bắp khiến tất cả mọi người ở đây không biết phải làm như thế nào.

Lương Quang Tường đã ra tay với quân Khắc Châu thì lương tâm của ông ta đã mất hết, nhưng dù sao hài tử cũng là vô tội, cho dù có là con của ông ta đi nữa.

Mặc dù bọn họ hận không thể lập tức muốn tính mạng của người nhà Lương Quang Tường, nhưng thật sự khi nhìn thấy trạng thái của đứa bé đang nửa mê nửa tỉnh, nhìn thấy thê tử của ông ta đang khóc thút thít không thể tự kiềm chế được, bọn họ thật sự không nỡ ra tay.

Bởi vì bọn họ đã từng là con dân mà binh sĩ cố gắng bảo vệ, mặc dù đáy lòng của bọn họ đều là hận ý, nhưng lại không có cách nào giơ đồ đao lên với người mà mình đã từng bảo vệ.

"Ngươi muốn đưa hài tử đi đâu, ta giúp ngươi đưa." Rốt cuộc cũng có binh lính nhịn không được mà mở miệng nói.

"Cầu xin các người để cho tự ta đi, ta chỉ muốn đưa thằng bé đến chỗ của môn chủ Ôn Yến, bệnh của thằng bé cũng chỉ có môn chủ Ôn Yến mới có thể trị được." Lăng quý thái phi nhẹ nhàng nói.

Người ở chỗ này lại hoảng sợ một lần nữa, bây giờ càng làm cho bọn họ không hiểu rõ, nhưng cũng đã xác định được Lương Quang Tường thật sự là một tên cặn bã, chuyện lần này hắn ta làm không chỉ không quan tâm đến tính mạng của quân Khắc Châu, mà ngay cả mạng của nhi tử mình cũng không thèm để ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.