Tung Hoành Cổ Đại

Chương 433: Có thai rồi



Chỉ huy của quân đội Khắc Châu đã định rồi, Tống Vĩnh Kỳ liền mang theo Ôn Yến rời đi.

Trên danh nghĩa là hồi kinh, nhưng thực tế bọn họ lại trở về tiểu viện ở Khắc Châu Thành, theo như lời của Tống Vĩnh Kỳ, đây gọi là đánh bất ngờ.

Trong tiểu viện nhỏ đã từng nguy hiểm khắp nơi này, chỉ có hạnh phúc mới có thể miêu tả được giờ phút này.

Ngoài Tống Vĩnh Khiêm, Ôn Yến và song thai, chỉ còn Thiên Sơn và Lộ tổng quản ở lại, bọn họ phụ trách báo cáo, thu thập tin tức ở khắp nơi.

Nhưng trừ những tin tức quan trọng đủ để ảnh hưởng đến triều cục, Thiên Sơn và Lộ tổng quản đều sẽ không để ý tới, bởi vì bọn họ thấy cuộc sống hạnh phúc của một nhà 4 người thực sự không muốn dùng mấy chuyện rắc rối để quấy rầy.

Bọn họ trước giờ chưa từng như vậy, một nhà bốn người, sống những ngày tháng bình thường.

Buổi sáng Tống Vĩnh Kỳ sẽ mang theo hai người con ra ngoài câu cá, bắn chim, săn thú, buổi tối một nhà bốn người sau khi ăn cơm sẽ cùng nhau ngắm sao. Tuy đã cuối thu nhưng vì ý cười trên mặt bọn họ, mùa thu cũng biến thành ấm áp rồi.

Tống Vĩnh Kỳ biết nên trở về, đã có rất nhiều bức thư hối thúc của Tiêu Tướng và Tống Vĩnh Khiêm rồi, y chỉ giấu không nói cho Ôn Yến biết mà thôi, lần nào cũng nói với bản thân, thêm một ngày nữa, lại nhiều thêm một ngày như vậy, y rất lưu luyến hạnh phúc như thế.

Đây từng là ước mơ tha thiết của y, nhưng lại càng giống như giấc mộng có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào.

""Kỳ, chúng ta phải trở về rồi."" Ôn Yến dựa vào vai Tống Vĩnh Kỳ, nhẹ giọng nói.

Tống Vĩnh Kỳ nhìn sắc mặt vẫn tái nhợt của Ôn Yến, không nói gì một lúc lâu.

Hôm nay là lần đầu tiên Ôn Yến có thể tự mình đứng dậy đi ăn cơm, cô còn cố chấp chống đỡ cơ thể đi hầm cá bọn bọ bắt được.

Cô dùng hành động chứng minh cơ thể cô không còn gì đáng ngại nữa, nhưng bản thân cô cũng hiểu, chẳng qua cô cố gắng chống đỡ mà thôi, chuyện cô cố gắng che giấu không thể gạt được y.

Tống Vĩnh Kỳ không khỏi thở dài, nói: ""Ta còn nghĩ có thể bên nàng thêm vài ngày nữa.""

Đáy lòng Ôn Yến chua sót, nếu như có thể tự do phóng khoàng, cô thật muốn cùng Tống Vĩnh Kỳ như vậy đến lúc chết.

Nhưng cô còn nhiều chuyện phải làm khác, dù là vì Tống Vĩnh Kỳ hay vì hai đứa con, thì cô cũng không thể tùy hứng được.

""Thân thể của ta cũng ổn rồi, hơn nữa ta cũng đã xử lí xong chuyện bên này rồi."" Lời nói của Ôn Yến ôn hòa, còn mang theo sự cương quyết đáng tin cậy.

""Không phải nàng nói bệnh của Quy Nhi phải cần thời gian ư? Giờ nàng đi..."" Tống Vĩnh Kỳ chỉ có thể kiếm mọi lí do để cho Ôn Yến ở lại, tuy y không thấy Quy Nhi, hiện tại cũng thành cọng rơm cứu mạng.

""Sở dĩ nó hôn mê là vì An Nhiên dùng dược rồi đột nhiên dừng, cơ thể còn nhỏ của nó không chịu nổi, ta đã điều chỉnh lại phương thuốc rồi, nó uống những ngày này đã dần dần trở về trạng thái trước kia. Có điều thuốc của An Nhiên quả thực tinh chuẩn, nó lớn mật hơn ta, cho nên sẽ xảy ra vấn đề, nhưng kết quả cũng sẽ tốt vô cùng."" Nói đến An Nhiên, đáy lòng Ôn Yến đều là vui vẻ, cô không thể nào ngờ được, An Nhiên mà năm ấy bản thân hợp lực cứu về lại thực sự có thể kế thừa y bát của mình.

""Nàng đã thu được một đồ đệ tốt."" Đây không phải là lần đầu tiên Ôn Yến khen An Nhiên, lần nào nhắc đến trên mặt cô đều mang theo sự hưng phấn, nghĩ An Nhiên có thể làm Ôn Yến phấn chấn, vui vẻ như vậy, đáy lòng Tống Vĩnh Kỳ chua chua.

Y thật sự hy vọng tất cả vui vẻ và nụ cười của Ôn Yến đều là vì mình, nhưng hình như y không làm được.

""Cũng đúng, ta tuệ nhãn cao siêu nha, ta đúng là có duyên với An Nhiên mà, đợi sau khi trở về ta phải dạy cho nó thuật châm cứu mới được, tuy nó còn trẻ tuổi nhưng chắc là có thể nắm vững được."" Ôn Yến khẽ lẩm bẩm, không chú ý sắc mặt của Tống Vĩnh Kỳ đã hơi thay đổi.

""Cứ ở đây hai ngày nữa đi, chờ về rồi tính."" Tống Vĩnh Kỳ nhẹ giọng khuyên, không ngờ Ôn Yến lại lắc đầu, kiên định nói với y ngày mai đi.

Nghe được lời chắc chắn như đinh đóng cột của Ôn Yến, Tống Vĩnh Kỳ trong lòng tức giận. y cao giọng nói với Ôn Yến: ""Nàng có thể chú ý thân thể của mình chút được không, ta nâng nàng như châu như ngọc, nàng lại coi mình như rơm rác, hôm nay vừa mới đứng dậy được, nàng đã...""

Sau khi nói xong Tống Vĩnh Kỳ nhìn Ôn Yến thăm dò, đáy mắt không khỏi hiện lên tia lo lắng.

Y không nỡ tức giận với Ôn Yến, chỉ là vì thân thể của cô nên y đành giả vờ tức giận.

Thấy Ôn Yến vẫn không thay đổi như cũ, Tống Vĩnh Kỳ thở dài trong lòng, đành bỏ lại Ôn Yến trở về phòng mình.

Y đợi Ôn Yến đến khuyên mình, cho dù y rất lo lắng cho thân thể của cô.

Y biết hôm nay không thể khuất phục, nếu khuất phục thì sẽ không tốt cho thân thể của Ôn Yến.

Cho nên, y vẫn luôn chờ tiếng bước chân quen thuộc ở phía sau, nhưng đợi một lúc lâu Ôn Yến vẫn chưa đến.

Trong lòng Y đang tính có muốn khuất phục hay không, nếu khuất phục thì khuyên Ôn Ý như thế nào, lại không ngờ y vẫn chưa nghĩ ra cách thì đã nghe thấy tiếng kinh hô của Kinh Mặc và Trọng Lâu ở trong sân.

""Mẫu thân, mẫu thân người sao thế, người đừng dọa con.""

""Mẫu thân, người mau tỉnh lại, người sao thế.""

Tiếng khóc nức nở của hai đứa con làm cho lý trí của Tống Vĩnh Kỳ tan vỡ trong nháy mắt, y xoay người chạy ra ngoài sân, trong sân Kinh Mặc và Trọng Lâu đang quỳ trên đất nhìn Ôn Yến hôn mê, tay chân luống cuống.

""Thiên Sơn, Tiểu Lộ Tử, mau đi mời đại phu, mau lên."" Thanh âm của Tống Vĩnh Kỳ thay đổi, y vừa hô vừa cúi người ôm Ôn Yến vào trong lòng.

Sắc mặt cô vẫn tái nhợt như cũ, giống như là đang ngủ, im lặng nằm trong ngực mình, trong đầu Tống Vĩnh Kỳ đều là hối hận, hận mình không nên tức giận với cô, không nên đợi cô đến khuyên mình, ngày tháng y ở bên cô không nhiều, y nên thuận theo ý cô, chẳng qua cô chỉ muốn hồi cung thôi mà.

""Ôn Yến, nàng sao thế? Nàng đừng dọa ta, đại phu đã nói nàng không sao rồi, nàng nhất định không sao đấy."" Tống Vĩnh Kỳ vừa ôm Ôn Yến về phòng vừa khẽ nói, giọng điệu ôn hòa, giống như sợ dọa Ôn Yến đang ngủ.

Thần sắc cha con ba người ngưng trọng đợi đại phu đến, sau khi đại phu xem mạch xong Tống Vĩnh Kỳ liền bước nhanh đến bên người ông ta, đợi đại phụ mở miệng, không ngờ đại phu lại đẩy tay ra, cười nói với Tống Vĩnh Kỳ: ""Chúc mừng lão gia, phu nhân của ngài có thai rồi.""

Tống Vĩnh Kỳ cảm thấy thể giới của mình bị chấn động bởi tiếng sét này, trong lúc nhất thời Y không biết phải nói cái gì.

Vậy mà Ôn Yến lại có đứa con của mình, cô...

Lần trước, lúc biết Ôn Yến có thai, tính mạng của cô đã nguy hiểm rồi.

Lần này Ôn Yến lại có đứa con của y, y...

Lúng túng, bối rối, hoảng loạn, nhất thời Tống Vĩnh Kỳ không biết hình dung cảm xúc của mình như thế nào, y nhìn chằm chằm đại phu, một lúc lâu sau mới lắp bắp nói một câu: ""Là thật à?""

""Vị lão gia này, phu nhân nhà ngươi sở dĩ ngất đi là vì thân thể hư nhược, chắc nàng cũng đã mang thai được hơn một tháng rồi."" Đại phu kia còn nghiêm túc giải thích cho Tống Vĩnh Kỳ.

Ông có thể nhìn ra sự bất lực đằng sau vẻ chấn tĩnh của Tống Vĩnh Kỳ, cho nên nghi ngờ cũng không sai.

Tống Vĩnh Kỳ vẫn chưa hết khiếp sợ, y cúi đầu nhìn Trọng Lâu và Kinh Mặc, có thể nhận thấy hai đứa rất vui, chỉ không giống y, đầu óc đã ngừng hoạt động, chỉ còn lại tin ÔnYến mang thai đứa con của mình.

""Phụ thân, người có phải vui đến ngốc rồi không?"" Trọng Lâu thành thật hỏi.

Mà Kinh Mặc lại nhẹ giọng nói một câu: ""Trọng Lâu, chúng ta sắp thất sủng rồi, lúc biết mẹ có thai chúng ta, chắc chắn phụ thân không có vui vẻ đến ngốc như bây giờ đâu.""

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.