Tung Hoành Cổ Đại

Chương 449: Trân trọng từng giây từng phút ở bên nhau



Ôn Yến bị dáng vẻ xoắn xuýt của Kinh Mặc chọc cười, cô dịu dàng nói với Kinh Mặc: "Nhu phi nương nương với những nương nương khác ở trong cung có sự khác nhau, phụ hoàng của con và ta đều cảm thấy hổ thẹn với nàng ấy, cho nên dù là ca ca của nàng ấy có như thế nào đi nữa thì ta đều phải chữa bệnh cho nàng ấy, giải độc cho nàng ấy."

Cho đến bây giờ Ôn Yến cũng chưa từng nghĩ sẽ lấy chuyện Nhu phi bị trúng độc để làm bộ làm tịch ở trước mặt của Trần Nguyên Khánh, chỉ là lúc đó cô phải vội vã xuất cung, bây giờ đã trở về rồi, cũng là lúc giải độc cho nàng ta.

Tùy nói hậu cung hỗn loạn, nhưng cứ để cho nàng ta hôn mê một thời gian dài như vậy, đối với chức năng của cơ thể cũng có điểm hại.

"Kỳ, ngày mai ta sẽ đi giải độc giúp cho Nhu phi." Ôn Yến nhẹ giọng nói với Tống Vĩnh Kỳ đang dịu dàng nhìn mình.

"Nàng là đang thương lượng với ta hay là nói cho ta biết? Đã quyết định thì cứ đi đi, có điều ta không đề nghị nàng phải vội vã giúp nàng ta giải độc như vậy, Lương phi với Khanh Nhi đã đủ để khiến cho người ta thấy nhức đầu rồi." Tống Vĩnh Kỳ nói rất chân thành, chàng không thích hậu cung bị mấy nữ nhân làm cho ám khói, Khanh Nhi, Lương phi, bao gồm cả Trần Vũ Nhu, bọn họ ở dưới đáy lòng của chàng đều là sự tồn tại đáng ghét.

Trong lòng của chàng cố chấp cho rằng tất cả những người cản trở mình và Ôn Yến đều đáng ghét như nhau.

Ôn Yến nhìn tính tình trẻ con hiếm có của Tống Vĩnh Kỳ, nhẹ giọng nói: "Nếu như không giải độc, sợ là Trần Nguyên Khánh cũng sẽ có ý kiến với chàng, đến lúc đó hắn ta lại lên triều đình làm loạn, cái đó mới đủ chán ghét."

Lúc mà Tống Vĩnh Kỳ đi khỏi để cho Trần Nguyên Khánh hối lỗi, bây giờ đã về đến, cũng tất nhiên muốn để cho Trần Nguyên Khánh vào triều một lần nữa, cho dù không phải đại diện binh bộ thượng thư thì hắn ta cũng là tướng quân chỉ huy quân đội triều đình.

"Nhưng mà ta luôn cảm thấy Trần Vũ Nhu..." Tống Vĩnh Kỳ nhớ đến bộ dạng mà mình ngồi cùng với Trần Vũ Nhu, trong lòng cứ luôn cảm thấy là lạ.

"Nàng ta cũng không phải là người sẽ hại chàng ở trong cung, chàng lo lắng cái gì chứ." So với ai khác thì Ôn Yến có thể xác định được Trần Vũ Nhu sẽ không đứng ở bên phe đối lập với Tống Vĩnh Kỳ, đây cũng là lý do mà cô muốn lập tức giải độc cho nàng ta, hậu cung hỗn loạn giống như bây giờ, có thêm một người bạn vẫn tốt nhiều hơn là có thêm một kẻ thù.

"Ta sợ là nàng ta sẽ hại nàng, chuyện năm đó không phải là lỗi của nàng, Trần Nguyên Khánh lại quy tội lên trên người của nàng, bọn hắn là huynh muội với nhau, không hẳn là nàng ta sẽ không hận nàng." Tống Vĩnh Kỳ rất lo lắng nói, do là Trần Nguyên Khánh vì chuyện Trần Vũ Trúc ly tâm với mình, chàng cũng không tin tưởng Trần Vũ Nhu sẽ không quan tâm đến, dù sao thì bọn họ cũng là huynh muội.

"Có lẽ là ta hiểu Trần Vũ Nhu hơn cả chàng, nàng ta thích chàng, cho nên đợi đến lúc nàng ta tỉnh dậy có thể sẽ giúp chàng kiềm chế ca ca của nàng ta, chàng hẳn phải biết rõ địa vị của nàng ta ở trong lòng của Trần Nguyên Khánh, cho nên chàng phải thật sự đối xử tốt với nàng ta." Ôn Yến nhẹ giọng dặn dò.

Bất kỳ tình cảm sâu đậm của người nào đều không nên bị cô phụ, nếu như không thể cho nàng ta tình yêu tương xứng, vậy thì hãy dành cho nàng ta sự tôn trọng cần thiết, cho nàng ta quyền thế mà người ta cực kỳ hâm mộ, cái này cũng có thể chính là cách đền bù tốt nhất.

"Trần Nguyên Khánh đối với ta oán hận chất chứa đã lâu, có lẽ sẽ không nghe lời của nàng ta đâu."

"Chàng không thử một chút thì làm sao biết được, ta luôn cảm thấy tình cảm của Trần Nguyên Khánh đối với nàng ta rất sâu đậm, sâu đến nỗi nàng ta có thể ảnh hưởng đến bất kỳ quyết sách nào của Trần Nguyên Khánh. Nhất là chuyện của quân Khắc Châu lần này, nếu như không phải là bởi vì Trần Vũ Nhu trúng độc thì Trần Nguyên Khánh có thể sẽ nhúng tay nhiều thêm." Ôn Yến nghiêm túc phân tích cho Tống Vĩnh Kỳ nghe, mà thần sắc trên mặt của Tống Vĩnh Kỳ lại càng ngày càng nghiêm trọng hơn.

Chuyện của quân Khắc Châu đã trở thành vết sẹo ở trong lòng của chàng, bất kỳ một người nào đã từng tham gia vào chuyện kia thì chàng đều không muốn bỏ qua cho họ.

Bởi vì người mà bọn hắn muốn nhằm vào chính là mạng sống của mình, là lòng của mình.

Nhưng mà rất hiển nhiên giống như Ôn Yến đã nói, bởi vì Nhu phi trúng độc nên Trần Nguyên Khánh không đến Khắc Châu, xem như là nhặt được một cái mạng.

Chỉ là khi nghĩ đến hắn ta đã từng đánh chủ ý lên trên người của Ôn Yến, muốn diệt trừ Ôn Yến, đáy lòng của chàng liền nhịn không được mà bốc lên từng trận khí lạnh.

"Lần này không phải là hắn may mắn không tham gia vào, mà hẳn là chúng ta đã may mắn vì hắn ta không có đi, trong tay của hắn ta nắm giữ quá nhiều binh mã, nếu như ngay cả thủ vệ của kinh thành mà hắn ta cũng mang theo, đến lúc đó đừng nói là quân Khắc Châu, cho dù Phi Long Môn cũng không có khả năng sống sót."

Đương nhiên là Ôn Yến biết Tống Vĩnh Kỳ đang suy nghĩ cái gì, cô hiểu chàng ta rất rõ, giống như là đang hiểu suy nghĩ của mình, nàng nhẹ giọng khuyên bảo, thế nhưng từ đầu đến cuối cũng không có cách nào khiến cho sắc mặt của Tống Vĩnh Kỳ thay đổi tốt hơn được.

"Chuyện người lớn của mẹ con không hiểu được, nhưng mà hiện tại con rất ghét nam nhân kia, con muốn đi xử lý hắn ta." Lúc nói chuyện Tống Vĩnh Kỳ và Ôn Yến đều không để ý đến sự tồn tại của Kinh Mặc, không biết là Kinh Mặc có nghe hiểu được ý trong lời nói của bọn họ hay là không, trong lúc mà bọn họ đang dừng cuộc trò chuyện lại thì chen vào nói.

"Kinh Mặc, không cho phép con làm loạn, hắn ta có nói mẹ như thế nào thì mẹ cũng sẽ không đau, cũng sẽ không bị thiếu chút gì, cho nên hắn ta muốn nói gì thì cứ nói đi." Ôn Yến nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy phẫn nộ của nữ nhi nhà mình, dịu dàng nói.

"Kinh Mặc, phụ hoàng và mẹ sẽ xử lý chuyện này cho thật tốt, con với đệ đệ cứ ngoan ngoãn ở trong phủ của hoàng bá bá đi, không có việc gì thì đừng có chạy loạn ở hoàng cung." Rất ít khi Tống Vĩnh Kỳ lộ ra bộ dạng nghiêm túc ra lệnh với Kinh Mặc, chàng vừa nói xong thì khuôn mặt nhỏ của Kinh Mặc liền méo xệch.

"Con chỉ nhớ hoàng tổ mẫu, hoàng tổ mẫu cũng nhớ bọn con, bọn con mới không nhớ phụ hoàng và mẹ đâu, con đi đây." Kinh Mặc đã dự đoán được nếu như mình cứ ở chỗ này mà chờ đợi thì chắc chắn phụ hoàng sẽ không ngừng dạy dỗ mình, mặc dù là vẻ mặt của chàng không nghiêm khắc, nhưng mà chỉ cần nghe chàng cứ nói liên miên lải nhải thì cũng sẽ khiến cho người ta thấy mệt mỏi.

Tống Vĩnh Kỳ không ngờ đến mình còn chưa nói xong mà Kinh Mặc đã muốn đi khỏi rồi, đang muốn tiếp tục mở miệng nói tiếp, không ngờ Kinh Mặc lại vừa đi vừa nói một câu: "Nam nhân trung niên cứ mãi lải nhải, quả thật là không đáng yêu mà."

Tống Vĩnh Kỳ nghe lời của Kinh Mặc, cảm thấy có chút sợ hãi, chàng không khỏi quay đầu nhìn về phía Ôn Yến, không biết tại sao chàng luôn cảm thấy giọng điệu của Kinh Mặc khi nói lời này có chút giống với... người nào đó.

"Ta không có nói dông nói dài, ta chỉ là lo lắng, ta..." Tống Vĩnh Kỳ hơi không biết phải nói như thế nào với Ôn Yến, mở miệng nói, lại sợ cô cảm thấy mình nói dông nói dài thế là không nói nữa, nhưng mà chàng lại cảm thấy mình oan uổng dữ dội.

Ôn Yến nhìn dáng vẻ sốt ruột của Tống Vĩnh Kỳ, không thể nín cười được, cô đưa tay cầm lấy tay của Tống Vĩnh Kỳ, nhẹ giọng nói: "Đây chẳng qua chỉ là suy nghĩ của Kinh Mặc thôi, ta cảm thấy chỉ cần là chàng thì có nói dông nói dài một chút, ta cũng có thể chịu đựng được."

Ôn Yến nói lời nói này thuần túy là vì để an ủi Tống Vĩnh Kỳ, thật ra cô cũng không quen dáng vẻ của Tống Vĩnh Kỳ cẩn thận dặn dò hết tất cả, Tống Vĩnh Kỳ mà cô yêu không phải là như thế này.

"Sau này nếu như những chuyện mà ta làm khiến nàng cảm thấy không hài lòng, nàng không cần phải chịu trận, nàng cứ nói cho ta biết, ta thay đổi là được rồi." Tống Vĩnh Kỳ nghe Ôn Yến nói vậy thì có chút nóng nảy, chàng vẫn muốn là một người tốt nhất ở trước mặt của Ôn Yến, lại không ngờ rằng nàng đang phải chịu đựng mình, cái này khiến Tống Vĩnh Kỳ có chút chạnh lòng, cũng không biết nên làm như thế nào.

"Được rồi." Ôn Yến đã hiểu rồi, nói nhiều lời cũng vô ích, chẳng qua là chàng đang quá quan tâm mình, cho nên mới thấy khẩn trương, mới có thể lo được lo mất.

Ôn Yến muốn cho Tống Vĩnh Kỳ một hứa hẹn lâu dài, để cho chàng mãi mãi cũng không cần phải lo lắng, nhưng mà cô lại không thể cho được, cô là người hiểu rõ thân thể của mình nhất, hiện tại vết thương trên chân càng lúc càng nặng, cô vẫn không thể cảm giác được đau đớn giống như cũ, thậm chí cô cũng không biết ngày nào mình sẽ chết.

Chuyện duy nhất mà hiện tại cô có thể làm chính là trân trọng mỗi giây mỗi phút ở cùng với chàng, bây giờ chuyển mà cô có thể làm chính là cố gắng để cho thân thể của mình khỏe mạnh, nhanh chóng sinh hài tử ở trong bụng ra đời.

Ôn Yến chậm rãi xoa xoa lên bụng của mình, trong đôi mắt tất cả đều là nhu tình, cô không dám nhìn Tống Vĩnh Kỳ, cô sợ là bi thương nơi đáy lòng của mình sẽ lây lan, chàng hiểu mình rất rõ, mỗi một ánh mắt của cô mà chàng cũng có thể đọc hiểu được, cô không hi vọng Tống Vĩnh Kỳ cũng trở nên giống như mình, đáy lòng bị ưu thương xâm chiếm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.